Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2187




Sau khi nói xong, Bùi Nguyên Minh bước ra nửa bước, một cái tát trực tiếp đánh ra.

Tốc độ của cái tát này không tính là nhanh, nhưng tập trung ở mặt đại sư Đoạt Mệnh, khí thế vô cùng kinh người.

“Ồ, khi nào thì một tên ở rể cũng có thể ra tay với tôi? Không biết sống chết!”

Đại sư Đoạt Mệnh liên tục cười mỉa, cảm thấy ra tay với Bùi Nguyên Minh là một loại sỉ nhục đối với mình.

Một tên ở rể, không biết lúc nào nên quỳ, lúc nào nên bò, vậy mà còn dám ra tay với người Thiên Trúc cao quý? Quả thực là buồn cười! Đại sư Đoạt Mệnh cười mỉa đồng thời cũng đánh một chưởng ra, trong lòng bàn tay ẩn chứa sức lực quỷ dị, anh ta chuẩn bị ngăn cản cái tát này của Bùi Nguyên Minh xong, lại thuận tay tát Bùi Nguyên Minh ngã xuống đất, cho anh biết vì sao hoa lại đỏ như thế! Nhưng mà quyền chưởng của hai bên mới chạm nhau, đại sư Đoạt Mệnh cảm nhận được lực lượng mang tính hủy diệt cuốn sạch mà đến.

“Cái gì?”

Lực phòng ngự khủng bố từ trên xuống dưới người anh ta giống như sụp đổ chỉ trong nháy mắt.

Anh ta đánh ra một cái tát, trực tiếp bị một chưởng của Bùi Nguyên Minh đánh gãy, sức lực quỷ dị ẩn chứa trong lòng bàn tay anh ta, lúc đối mặt với sức lực cường đại giống như bị bẻ gấy, không có một chút tác dụng.

Cái tát này của Bùi Nguyên Minh dễ dàng phá một chiêu này của đại sư Đoạt Mệnh, đồng thời thế đi không giảm, một cái tát đánh vào mặt đại sư Đoạt Mệnh.

“Bốp!”

Một tiếng vang thật to, toàn thân đại sư Đoạt Mệnh chấn động, kêu lên một tiếng đau đớn, bay ngược về phía sau.

“Bùm”

một tiếng thật to, cả người đại sư Đoạt Mệnh đập lên trên trụ La Mã do đá cẩm thạch mài thành, nhất thời trên trụ La Mã có thêm dấu vết một người.

Mà thân thể đại sư Đoạt Mệnh dán sát vào trụ cẩm thạch, chậm rãi trượt xuống mặt đất.

Giữa đại sảnh, tiếng thét chói tai truyền ra, bốn phương tám hướng vô cùng lộn xộn.

“Cái gì?”

Ở trong mắt nhân vật lớn giới thượng lưu, đại sư Đoạt Mệnh cao tăng của Thiên Trúc vô cùng cường đại, lúc này giống như chó chết xụi lơ trên đất.

Miệng mũi anh ta đều đầy máu tươi, cả người đều đang không ngừng run lẩy bẩy.

Mấy danh viện thiên kim vốn khinh thường Bùi Nguyên Minh không kìm lòng nổi ôm hai tay, che kín miệng lại, không cho mình phát ra tiếng kêu kinh hãi.

Rất rõ ràng, Bùi Nguyên Minh cường đại, cường thế và vô địch, khiến bọn họ khó có thể tin, cũng không thể tin được.

Có lẽ người nào cũng không nghĩ tới, Bùi Nguyên Minh chỉ tùy ý tát một cái, có thể tát bay đại sư Đoạt Mệnh.

Đây là tư thế vô địch! Đôi mắt vốn ẩn chứa ý lạnh của đại sư Đoạt Mệnh hơi nheo lại, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.

Đại sư Đoạt Mệnh là vệ sĩ cô ta tốn giá rất cao mời từ Thiên Trúc về, lúc ở Yến Kinh, đã vì cô ta tạo ra chiến công hiển hách, nghiền áp vô số kẻ địch mạnh.

Người này ở nhà họ Hạ Yến Kinh, là cao thủ lớn đứng ở trong top mười! Nhưng mà người nào có thể nghĩ tới, anh ta ngay cả cái tát của Bùi Nguyên Minh cũng không đỡ nổi? “Đại sư!”

Mấy vệ sĩ kịp phản ứng vẻ mặt thay đổi, vội vàng nâng đại sư Đoạt Mệnh bị tát tới mức đôi má sưng đỏ.

Hạ Mộc Diệp nhìn thấy bộ dạng thê thảm của đại sư Đoạt Mệnh, mí mắt không kìm lòng nổi giật giật.

“Người đâu, mau đưa đại sư Đoạt Mệnh tới bệnh viện!”

“Không cần!”

Đại sư Đoạt Mệnh thất tha thất thểu đứng dậy, lúc này gương mặt âm trầm tới cực hạn, vẻ mặt dữ tợn mà phãn nộ! Anh ta nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh vừa mới ra tay, giống như ước gì có thể bóp chết anh.

Người Đại Hạ này, vậy mà dám ra tay khiến anh ta bị thương nặng? Còn dùng phương thức đánh lén như vậy! Quả thực là không biết xấu hổ! Quả thực là chẳng biết xấu hổ!