Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3904




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không đợi Dương Huyền Trân lên tiếng, Bùi Nguyên Minh đã cười nhạt: “Muốn đánh gãy tay chân của ta, muốn ta đi ra không được, ngươi xứng sao?”

Bằng ngươi cũng xứng sao?

Khi nghe điều này, Thái Yến và một số mỹ nữ xinh đẹp, toàn bộ đều lộ ra vẻ châm chọc mỉa mai.

Tiểu bạch kiểm này, không biết từ đâu chui ra thật đúng là không biết rời cao đất rộng.

Anh ta nghĩ anh ta là ai vậy?

Giả bộ trước mặt Phó Văn Thiệu, đây là chưa từng chết qua mà!

” Tiểu tử, chính ngươi muốn chết, đừng trách chúng ta!”

Thanh niên tóc dài cười lạnh một tiếng, sau đó bình rượu trong tay chỉ thẳng mặt Bùi Nguyên Minh: “Đập hắn!”

Ba tên vệ sĩ cười lạnh, sải bước vọt lên, muốn trực tiếp đánh gãy tay chân của Bùi Nguyên Minh.

Chỉ bất quá vừa mới tới gần, bọn hắn liền phát giác được một cỗ khí tức cực kỳ nguy hiểm lan tràn ra.

Bọn hắn còn chưa kịp phản ứng, Bùi Nguyên Minh đã một bước phóng ra, sau đó một bàn tay quất tới.

Không phải tên đi đầu không né tránh, mà đơn giản là phản ứng của cơ thể, không theo kịp phản ứng của não bộ của hắn.

“Bốp-”

Ầm một tiếng, tên vệ sĩ chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, cả người trực tiếp bay ra ngoài, đập vào vách phòng trực tiếp ngất đi.

Cùng lúc đó, Bùi Nguyên Minh quăng tiếp ra hai cái tát.

Hai tên vệ sĩ còn lại, cũng mỗi thằng văng qua một bên, không ai trong số bọn hắn đứng lên được.

Thái Yến cùng những mỹ nữ xinh đẹp kia, đều là trợn mắt hốc mồm, một lát sau phát ra tiếng kêu chói tai: “A ——”

“Phó tổng, người của ngươi, lượm ở bãi rác về à?.”

Bùi Nguyên Minh lấy khăn giấy trên mặt bàn, hờ hững lau ngón tay.

Mỗi khi anh ra động tác, kể cả lau ngón tay, đều khiến cả đám trong khán phòng giật mình thon thót, bầu không khí trong toàn trường trở nên yên lặng, không ít người bắp thịt trên mặt không ngừng giựt lia lịa.

Mấy vị khách nữ vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn Bùi Nguyên Minh, sự tự tin và thực lực cường đại của Bùi Nguyên Minh, khiến bọn họ hoàn toàn không kịp phản ứng.

Rõ ràng bọn họ không ngờ rằng, thân hình có vẻ gầy yếu của Bùi Nguyên Minh, lại ẩn chứa sức mạnh bùng nổ đáng sợ như vậy.

Chẳng trách, Dương Huyền Trân vì có mang theo hắn, liền dám đơn đao đi gặp.

Nhưng kiểu ngạc nhiên này chỉ là thoáng qua.

Suy cho cùng, năm nay, dù có thân thủ lợi hại đến đâu, cũng không thể sánh bằng quyền lực và sự giàu có.

Sau khi Thái Yến kịp phản ứng lại, thậm chí còn thở dài: ” Tiểu tử này chết chắc rồi.”

“Tiểu nữ họ Dương cũng chết chắc!”

Giờ phút này, Thái Yến, hận không thể rèn sắt không thành thép đối với sự ngu dốt của Dương Huyền Trân.

Cô ta cảm thấy được, Dương Huyền Trân không chịu ngoan ngoãn nghe lời, mà để cho Bùi Nguyên Minh gây phiền phức, đơn giản là không biết viết chữ chết như thế nào.

Lúc này, Phó Văn Thiệu cuối cùng cũng có phản ứng, ngồi thẳng người, hơi nghiêng đầu, lạnh lùng nói: “Lên!”

Hắn vừa dứt lời, nam thanh niên tóc dài tay cầm chai bia, dù một mặt kiêng kị, nhưng vẫn nghiến răng liều mạng lao tới.

“Bốp-”

Bùi Nguyên Minh lại quất ra một phát trời giáng, thanh niên tóc dài đầu óc quay cuồng, thân hình bay xoáy văng ra, sau đó là một tiếng “Drop ầm” đập thẳng mặt vào bàn cà phê bằng thủy tinh.