Chàng Rể Quyền Thế

Chương 4577




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hắn thế nào cũng không nghĩ đến, Bùi Nguyên Minh thế mà không giảng phép tắc Giang Hồ, một bàn tay liền đem hắn đập bay!

Điều này chỉ đơn giản là quá đáng.

“Chính ngươi nói, nếu như ta có thể đụng tới ngươi, đầu của ngươi liền giao cho ta.”

Bùi Nguyên Minh thở dài.

“Làm người, nói chuyện phải nghiêm túc một chút.”

Hắc Quả Phụ và những người khác xem cảnh này, khóe mắt đều run rẩy.

Rõ ràng bọn hắn không ngờ, Bùi Nguyên Minh làm việc sạch sẽ lưu loát như thế.

Mà hành động vừa rồi của Bùi Nguyên Minh, nhanh đến cực hạn.

Bởi vì cái gọi là thiên hạ võ công, không gì không phá, chỉ có nhanh là không thể phá!

Võ công của một người, có thể đi đến cực nhanh, thì người đó cũng có thể cực kỳ mạnh mẽ!

Hình Lam và Lữ Tiểu Bộ kinh ngạc nhìn cảnh này, một mặt rung động, một mặt khó có thể tin.

Bọn họ chưa bao giờ nghĩ rằng, Bùi Nguyên Minh lại lợi hại đến như vậy.

Ngay cả sắc mặt Hình Hoằng Ích cũng không còn bình tĩnh, ánh mắt càng thêm thâm thúy nhìn Bùi Nguyên Minh.

Tuy rằng ông ta đã dự liệu trước, nhưng thực lực của Bùi Nguyên Minh, vượt xa sự tưởng tượng của ông.

Tài năng!

Bùi Nguyên Minh lấy khăn giấy, gương mặt chán ghét lau ngón tay, sau đó nhìn Hắc Quả Phụ, ngoắc ngoắc ngón trỏ: “Nào, các ngươi muốn cùng nhau tiến lên, hay là xa luân chiến?”

Vương bát đản!

Sao hắn dám phách lối như vậy!

Nếu hành vi của Lữ Tiểu Bộ vừa rồi, chỉ là tự phụ, thì tên khốn Bùi Nguyên Minh này chính là kiêu ngạo, độc đoán!

Ngay cả Hình Lam, cũng không nói nên lời.

Bùi Nguyên Minh cái gì cũng giỏi, nhưng lại cũng giỏi giả bộ.

Lúc này, Hắc Quả Phụ cũng từ trong lúc khiếp sợ, kịp phản ứng lại.

Cô ta hít sâu một hơi rồi lạnh lùng nói: ” Tiểu tử, ngươi là ai?”

Rõ ràng, cảm giác mà Bùi Nguyên Minh đem lại cho cô ta, thực sự quá nguy hiểm!

” Ngươi không xứng được biết.”

Bùi Nguyên Minh cười nhạt một tiếng, nháy mắt sau đó một bước phóng tới, liền xuất hiện trước mặt Hắc Quả Phụ.

“Bốp!”

Giữa sân, lại vang lên một tiếng bạt tai.

Mọi người, căn bản đều không thấy rõ động tác của Bùi Nguyên Minh, chỉ có thể nghe được tiếng bạt tai.