Chàng Rể Quyền Thế

Chương 539




Bùi Nguyên Minh không thèm nhìn cô ta mà chỉ thản nhiên nói: “Xin lỗi, tôi tới đây để mua nhà”

“Cái gì? Anh tới đây mua nhà?” Cô nhân viên bán nhà quan sát Bùi Nguyên Minh từ trên xuống dưới.

Cô gái cảm thấy hình như tai mình có vấn đề nên chắc đã

nghe nhầm rồi.

Anh chàng này, ngoại trừ có một cô gái trẻ trung xinh đẹp ở bên cạnh thì trông không giống người đến mua nhà.

Lúc này, cô nhân viên bán nhà hít một hơi thật sâu rồi nghiêm túc nói: “Thưa anh, anh có biết giá nhà của chúng tôi là bao nhiêu không? Nhà khung cứng của chúng tôi có giá từ bả trăm triệu đồng một mét vuông. Ngoài ra, mỗi căn nhà của chúng tôi rộng khoảng năm trăm mét vuông. Chọn đại một căn nhà cũng có thể lên đến hơn cả trăm tỷ. Anh có chắc mình nói đúng không, thật sự đến mua nhà à?”

Bùi Nguyên Minh thản nhiên gật đầu, anh đã tự đọc phần giới thiệu kiểu nhà rồi.

Nhưng mà, Trịnh Khánh Vân nhìn thấy điệu bộ trông mặt bắt hình dong của cô bán nhà thì không nhịn được mà nói: “Chúng tôi đã nói chúng tôi đến đây để mua nhà rồi, cô có thể đừng nói nhiều câu vô nghĩa như vậy nữa được không? Cho dù cuối cùng chúng tôi không hài lòng thì cũng là do nhà của các cô không tốt”

Cô nhân viên bán nhà nghe vậy thì khẽ cười nói: “Trông bộ dạng nghèo kiết xác của mấy người e là còn không biết một trăm tỷ là bao nhiêu nữa đúng không? Lại còn muốn mua nhà?

Có mua nổi không vậy? Hay là mấy người chỉ muốn vào trong chụp một tấm hình để khoe với bạn bè thôi? Nếu vậy thì cứ nói thắng ra đi, chúng ta có thể hợp tác. Nhưng mà tôi ghét nhất là loại người nghèo kiết xác lại còn đến chỗ chúng tôi giả vờ là người có tiền, mấy người giả vờ cho ai xem chứ?”

Trịnh Khánh Vân giận run lên. Anh rể của cô ta có thể tùy tiện bỏ ra hơn ba mươi tỷ chỉ để chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật, sao không có tiền mua một căn nhà được chứ?

Đùa à?

Lúc này, những người khác trong trung tâm mua bán nhà đất cũng bị thu hút. Giờ đây, rất nhiều người vây quanh lại xem.

Một cô gái đứng đầu mặc một bộ vest chuyên ngành, cô ta có một đôi chân dài trắng nõn thẳng tắp khiến người ta muốn chạm vào. Hơn nữa, ngoại hình của cô ta cực kỳ nóng bỏng, nếu người đàn ông nào mà nhìn thấy cô ta thì e là cũng sẽ động lòng.

Ngoài ra, cô ta rất xinh đẹp nên rất nhiều ông già đến đây mua nhà, nhưng thực ra là họ chỉ đến vì cô ta.

Cô ta là quản lý của trung tâm mua bán nhà đất này, Lê Ngữ

Đồng.

“Làm sao vậy?” Lúc này Lê Ngữ Đồng tò mò hỏi.

“Quản lý Đồng, rõ ràng bọn họ không tới để mua nhà mà là tới đây làm loạn, lãng phí thời gian của tôi.” Nhân viên bán nhà vừa rồi tranh thủ lên tố cáo trước.

“Ồ, vậy để tôi xử lý là được rồi.” Lê Ngữ Đồng gật đầu, ánh mắt rơi vào người Bùi Nguyên Minh, một lúc sau mới lộ ra vẻ kinh ngạc mà nói: “Anh là Bùi Nguyên Minh.”

“Hả? Là cô à.” Bùi Nguyên Minh thản nhiên gật đầu.

Khi còn ở trường, cô ta cũng được xưng tụng là một người đẹp ngang ngửa với Tổng Kiều Linh. Năm đó cô ta cũng có vô số người theo đuổi, là một nữ thần quốc dân. Nghe nói sau này cô ta đến Dương Thành phát triển, không ngờ hôm nay lại gặp phải cô ta ở đây.

Hội đó Lê Ngữ Đồng cũng có chút hứng thú đối với Bùi

Nguyên Minh. Nói sao thì Bùi Nguyên Minh cũng đẹp trai tuấn tú, hơn nữa trông rất giống kẻ có tiền, có vẻ là một tên giàu có. Nhưng lúc đó Bùi Nguyên Minh còn bận giải quyết chuyện của nhà họ Bùi nên chưa từng nhìn cô ta một lần.

Không ngờ lần gặp lại sau bao nhiêu năm lại là ở chỗ này. Nhưng Bùi Nguyên Minh không quan tâm đến người này, còn Lê Ngữ Đồng thì rất thường xuyên hỏi thăm tin tức của Bùi Nguyên Minh thông qua các bạn cùng lớp. Nhất là khi biết Bùi Nguyên Minh trở thành con rể của người khác, cô ta lại cảm thấy vô cùng may mắn, may là trước kia cô ta không theo đuổi Bùi Nguyên Minh. Nếu không thì cô ta không biết bây giờ kết cục của mình thê thảm đến nhường nào.

Giờ đây, khi đối mặt với Bùi Nguyên Minh, tâm tình của cô ta càng thêm phức tạp.