Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 2468




Chương 2468:

“Được rồi.”

Huỳnh Lam chần chừ một lát gật đầu nói.

Rầm rầm rầm…

Tiếng ô tô gào rú vang vọng trên đường cái.

Đầu Thẩm Minh Triết đầy mồ hôi, gương mặt trắng xanh, giống như phát điên phóng về nhà chính của nhà họ Thẩm.

Trên đường đi điên cuồng vượt đèn đỏ, hoàn toàn không quan tâm tới quy định giao thông.

Người trên đường đều bị chiếc xe chạy như bay này dọa sợ.

“Bệnh thần kinh, lái xe như vậy sao?”

“Không muốn sống nữa à?

Một số lái xe bực bội vươn đầu ra mắng †o.

Nhưng Thẩm Minh Triết mặc kệ.

Két!

Xe vội vàng đỗ trước cửa lớn nhà họ Thẩm.

Một người giúp việc nhà họ Thẩm đi từ trong ra, hoang mang nhìn xe.

Lúc cửa xe mở ra, khi Thẩm Minh Triết bước ra khỏi xe, người giúp việc kia mừng rỡ không thôi, vội vàng tiến lên trước đón.

“Ông chủ, ông về nhà rồi.”

“Về cái gì?”

Thẩm Minh Triết vốn không muốn để ý nhướng mày, hỏi: “Có chuyện gì?”

“Trong nhà có khách quý tới, mong ông đi tiếp đãi, vừa rồi có gọi điện cho ông mà không gọi được, chúng tôi không biết nên làm gì bây giờ.”

“Khách quý? Người nào thế?”

“Ông cụ Ngục!”

“Ông cụ Ngục? Huyết Nam Ngục?”

Thẩm Minh Triết hết hồn, bỗng nhiên biết được người giúp việc đang nói tới ai.

Nhưng mà ông ta chần chừ một lát, sau đó âm thầm nhíu mày.

“Cô nói người ta bảo ông cụ Ngục đi đi, tôi không rảnh!”

Sau khi nói xong, Thẩm Minh Triết đẩy người giúp việc ra, chạy nhanh vào bên trong.

“Ông chủ! Ông chủ!”

Người giúp việc kia vô cùng kinh ngạc, liên tục la lên, nhưng vô dụng.

Thẩm Minh Triết cảm đầu chạy vào trong cấm địa của gia tộc, cẩn thận lấy chí bảo trong cấm địa ra.

“Tổ tông, Thẩm Minh Triết bất hiếu vì cứu tộc nhân, hôm nay không thể không dâng chí bảo của chúng ta ra, mong liệt tổ liệt tông tha thứ!”

Vẻ mặt Thẩm Minh Triết bất đắc dĩ và đau khổ, dập đầu với bài vị trong cấm địa, nước mắt tung hoành rời khỏi cấm địa.

Nhưng mà mới bước ra, một bóng người chắn trước người ông ta.

“Ông chủ Triết, rốt cuộc là có chuyện gì, mà khiến cậu không muốn gặp tôi?” Một giọng nói khàn khàn mà già nua truyền ra.

Toàn thân Thẩm Minh Triết run lên.

“Ông cụ Ngục..”