Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 1922




Trong khoảng khắc sau đó, thậm chí Quái Lực tôn giả đã bị cỗ áp lực vô hình này đè nén, áp chế đến mức ông ta không thể nào mở mắt ra được, ngũ quan cũng tụ lại một chỗ, cơ thể to lớn cũng không thể thừa nhận áp lực to lớn này, đầu gối của ông ta từ từ chìm xuống, cả cơ thể cũng chuẩn bị quỳ trên mặt đất.

"Chuyện này. Đây là cái quỷ gì vậy."

"Hay lắm, uy áp thật là lớn mạnh."

"Đây là...Đây là những gì mà người vừa nãy để lại hay sao?"

"Không thể nào, nhất định là không có khả năng ấy."

Dưới khán đài, một đám người xem cũng cảm nhận được một cỗ uy áp rất mạnh từ trên trời giáng xuống, thậm chí những người ở gần còn cảm giấy giống như là quái lực tôn giả, chỉ cần ngửa mặt lên là bị thổi đến mức ngũ quan vặn vẹo, vô cùng dữ tợn.

Cách xa hơn một chút, cũng bị những cơn gió mạnh thổi đến đầu tóc lộn xộn, quần áo tung bay.

Diệp Cô Thành siết chặt lấy lan can ở trước mắt, không thể tin được mà nhìn một màn ở trước mắt, trong mắt đầy sự khiếp sợ và phẫn nộ:

"Cái gì? Người này thế mà. Thế mà..."

Tiên Linh sư thái lúc trước cũng vô cùng trào phúng, lúc này cũng không nhịn được mà nhướng mày, nhưng mà thân là cao thủ giới trừ ma, lúc này bà ta cũng thật miễn cưỡng mới có thể nói mấy câu:

"Ha ha, không cần sốt ruột, cho dù là người này có thể chơi đùa mấy trò mới, nhưng mà, thì tính là gì chứ? Hắn ta liền nghĩ rằng hắn có thể chiến thắng được sao? Theo ta thấy, đây hoàn toàn là những chiêu trò lòe loẹt mà thôi."

Nhưng mà, vừa mới dứt lời, ngay lập tức Tiên Linh sư thái cảm thấy được có một bàn tay, đang tát một cái tát thật mạnh lên mặt bà ta.

Ở giữa không trung, lúc này thân ảnh của Hàn Tam Thiên cùng với uy áp vừa rồi, bỗng nhiên hạ xuống.

Anh đang nâng nắm đấm và lao lên, thật giống như thần tiên hạ phàm vậy.

Trên mặt đất, mọi người không nhịn được mà bị màn này dọa cho sắc mặt tái nhợt, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi.

"Quái Lực tôn giả, đánh hắn, đánh hắn đi."

"Đúng vậy, không nên bị khí thể của hắn ta dọa sợ, hắn ta cũng chỉ là hổ giấy mà thôi."

"Đứng lên, nâng nắm đấm của ngươi lên, trực tiếp cho hắn một quyền đi."

Trong đám người, không biết là người nào có tu vi cao đã phản ứng lại và hét lên một tiếng lên phía trên lôi đài. Ngay sau đó, những người khác cũng tỉnh táo lại sau sự khiếp sợ, nhìn về phía Quái Lực tôn giả trên lôi đài, gấp giọng hô lớn.

Quái Lực tô giả ở trên lôi đài nghe thấy những tiếng hét lớn, liền dùng hết sức lực để mở hai mắt ra nhìn. Ngay sau đó, nắm chặt tay phải, ông ta cắn chặt răng muốn dùng toàn bộ sức lực để nâng tay lên.

Nhưng lúc này ông ta mới giật mình phát hiện ra, tay phải của chính mình, thế mà lại hoàn toàn không thể nào nâng lên được.

"Sao có thể như thế được? Sao có thể như thế này được chứ? Sao ngươi lại có sức lực lớn đến như vậy được? Đây là ảo giác, là ảo giác có đúng không? Rác rưởi kia, rốt cuộc là người đã dùng tà thuật gì với ta?"

Trong lòng Quái Lực tôn giả hoảng hốt, nếu không phải tự mình bị nhốt ở đây, ông ta sẽ không bao giờ tin rằng, chính sức mạnh mà mình vẫn luôn tự hào, lúc này lại bị người khác áp chế gắt gao như thế này.

"Nâng tay lên đi, Quái Lực tôn giả, con mẹ nó ông đang làm cái gì vậy? Ông đây đã hạ hết vốn lên người ông hết rồi, con mẹ nó ông còn muốn hại ông đây phá sản hay sao?"

"Con mẹ nhà nó, Quái Lực tôn giả, ông đang biểu diễn múa nước hay sao? Mẹ nó, nhanh lấy đòn chí mạng của ông ra đi, nhanh lên!"

Nhìn thấy thân ảnh Hàn Tam Thiên đã đến gần, ở dưới đài, những người xem vừa rồi còn đắc ý trào phúng Hàn Tam Thiên, không người nào không vội vàng đứng lên hét lớn.

Quái Lực tôn giả nghe thấy những tiếng chửi rùa từ bốn phía, trong lòng vừa giận vừa vội, bởi vì đối với ông ta mà nói, ông ta mới là người bị nhốt ở trong cơn bão táp này!

Am!

Một tiếng nổ lớn, trong tiếng chửi rủa của mọi người, Hàn Tam Thiên trực tiếp phi thân lên, mặt đất nổ ầm lên, cơ thể của Quái Lực tôn giả, lúc này cũng giống như những tảng đá trên lôi đài mà trực tiếp nổ tung, cũng bay ngược ra phía bên ngoài.

Một tiếng nổ này, cũng chính là tiếng cõi lòng tan nát của tất cả mọi người ở đây.

Bọn họ đã đặt cược vàng vào trận đấu này, một trận đấu không hề kịch tính mà chỉ là trận đấu tàn sát đối phương đến chết, nhưng lại không ngờ đến, đến bây giờ, thế mà lại có cục diện như thế này.

Không, nói đúng ra, đây quả đúng là một trận đấu không kịch tính chỉ tàn sát đối phương thật, nhưng mà, song phương lại đổi chỗ cho nhau thôi.

"Chuyện này, chuyện này....Sao có khả năng được chứ? Cái tên rác rưởi kia, thế mà, thế mà lại trực tiếp đánh bay quái lực tôn giả ư?"

"Quải Lực tôn giả thật là đang tạt nước hay sao? Hay là lão già này già rồi, bây giờ không thể vận động được nữa?"

Mọi người nhìn nhau, khó có thể chấp nhận hình ảnh này.

Ở trên lôi đài, thân ảnh Hàn Tam Thiên vừa mới ổn định lại, nhưng giây tiếp theo lại giống như một con báo săn mồi mà lao nhanh về phía Quái Lực tôn giả.

Anh sẽ không có chút nương tay nào với Quái Lực tôn giả hết, bởi vì đối với Hàn Tam Thiên mà nói, bây giờ đã đến giờ sửu rồi, không còn sớm nữa, anh phải trở về nghỉ ngơi.

"Bang bang bang!"

Hàn Tam Thiên đuổi theo Quái Lực tôn giả, ở trong không trung đá ba cái vào ông ta.

Giây tiếp theo, lại một tiếng nổ ầm vang lên.

Cơ thể cao hơn hai mét của Quái Lực tôn giả, lúc này thân thể ông ta đã nện thật mạnh xuống nơi cách lôi đài cả chục mét.

Quái Lực tôn giả bị đánh đến choáng váng, sự đau đớn kịch liệt trước ngực lại khiến cho ông ta nghi ngờ về cuộc đời, ông ta giấy dụa muốn đứng lên, lại cảm thấy cổ họng hơi ngọt, ngay lập tức phun ra một ngụm máu tươi.

Nhìn Hàn Tam Thiên đang chậm rãi bước từng bước một về phía mình, sự khinh thường trong mắt trước đây của Quái Lực tôn giả, lúc này cũng chỉ còn lại vô tận sợ hãi, ông ta nhanh chóng lui về phía sau mấy bước.

Đột nhiên, ông ta lại dừng lại bất động.

Nhưng ngay sau đó, ông ta khụy gối xuống, ầm một tiếng, hai đầu gối của ông ta nên thật mạnh trước mặt Hàn Tam Thiên, quỳ xuống!.

- -----------------