Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2194




Đứng trước mặt Hàn Tam Thiên không ai khác chính là Tần Sương.

Ngươi có thể cứu Nhân sâm oa không? Tần Sương vẻ mặt đau khổ ngước nhìn Hàn Tam Thiên, trên tay vẫn ôm một chậu đất, gương mặt tuyệt sắc này của cô vô cùng mệt mỏi, tiều tụy và vô thần, dưới mắt là hai quầng thâm đen.

Nhìn dáng vẻ tiều tụy này, Hàn Tam Thiên có chút đau lòng, nhìn vào chậu đất trên tay cô, Hàn Tam Thiên nói: “Nhân sâm oa sự thật đã chết rồi, tỷ đừng như vậy nữa. Những thứ chúng ta có thể làm đều đã cố gắng hết sức rồi, bây giờ chỉ còn có thể ngồi đợi. Nếu tỷ cứ như vậy,tỷ có thể chống đỡ được đến khi nó sống lại không?

Hàn Tam Thiên biết rằng cô ngày đêm điên cuồng nhìn chậu đất này đến phát dại, đến nổi không thèm quan tâm đến bất cứ thứ gì, ngay cả đến bản thân mình cũng không quản.

Có người ngoài mặt thì lạnh như băng, nhưng bên trong thì nhẹ yếu đuối. Mà Tần Sương chính là con người như vậy.

“Vậy ngươi hãy giúp nó, được không” Tần Sương vội vã nói.

Hàn Tam Thiên cười khổ: “Ta sao lại không muốn giúp nó chứ? Xét về tình, nó là người bạn tốt của ta. Xét về lí, nó vì muốn trút giận cho ta, người lại là tỷ tỷ của ta, hơn nữa chuyện này từ Tô Nghênh Hạ mà ra, Nhân Sam Oa xảy ra chuyện, tỷ cho rằng ta không để tâm sao, nhưng vấn đề chính là bây giờ là ta không biết làm cách nào để giúp nó.”

Nhân Sam Oa xuất thân kì bí, không ai hiểu rõ về nguồn gốc của nó, càng không biết nó thuộc loại thực vật gì. Sau khi nó chết, không ai biết nên làm gì với những hạt giống mà nó để lại. Nếu không vì người chị Tần Sương này của hắn, Hà Tam Thiên sẽ không cho phép bất cứ ai dính líu đến nhân sâm oa.

“Đã một ngày trôi qua, hạt giống của nhân sâm oa lại không có bất kì phản ứng nào, ta sợ nó đã xãy ra chuyện gì rồi.” Tần Sương vô cùng lo lắng nhìn Hàn Tam Thiên: “Tối hôm qua ta thức cả đêm, ta biết có một cách có thể giúp nó, nhưng cần đến sự giúp đỡ của ngươi.”

Hàn Tam Thiên chau mày, mặc dù hắn không muốn thấy Tần Sương dằn vặt bản thân như vậy, nhưng không thể làm gì được, đành thỏa hiệp hỏi: “Tỷ muốn ta giúp gì?”

“Ta biết ở trên Tiên linh đảo có một nơi được gọi là thung Thi cốc địa, không phải trước đây người đều trồng kì hoa dị thảo ở đó sao? Điều kiện sinh trưởng của các loại cây cỏ quý hiếm đó khắc nghiệt như vậy nhưng ở đó hoàn toàn có thể đáp ứng được. Vậy loại nhân sâm oa này...”Tần Sương vội vã nói như sợ rằng Hàn Tam Thiên sẽ không đồng ý giúp đỡ cô.

Vậy hãy thử mang hạt giống của nhân sâm oa trồng ở đó đi.

“Thật sao.” Tần Sương kích động hỏi.

Hàn Tam Thiên gật đầu: “Nhưng mà, ở Thi cốc địa này dùng nước rất yếu để tưới cây, trước đây đều là trồng các loại thuần thực vật, nhưng nhân sâm oa này không phải là loại thực vật đơn giản, nếu cứ tỷ gắng trồng xuống, sau này xảy ra sự cố gì thì làm sao. Tỷ cho ta một chút thời gian suy nghĩ được không? Mặc dù bây giờ ta là chưởng môn của Tiên linh đảo, những hiểu biết vẫn còn hạn hẹp.”

Khi cần thiết, hắn còn muốn đi tìm Hàn Tiêu để tìm hiểu, cho dù đường xa nguy hiểm. Hơn nữa từ sau khi vợ chết, sư phụ hắn có lẽ đã đi ngao du khắp nơi nhưng vì nhân sâm oa, cho dù là khó khăn cỡ nào thì Hàn Tam Thiên vẫn không nhắm mắt làm ngơ.

“Đúng vậy, Tần Sương sư tỷ, người không cần vội, trước mắt Phái Hư không vừa mới trải qua một trận chiến lớn, còn nhiều việc cần phải giải quyết, Tam Thiên cũng còn nhiều việc cần phải xử lí.”Tô Nghênh Hạ nói.

Mặc dù sự liên minh của quân Phù Diệp và Hàn Tam Thiên đã thắng trận nhưng còn rất nhiều việc cần phải xử lí lập tức.

Đặc biệt là lúc ở Phái Hư Không không có sự phòng bị nào.

Tần Sương lắc đầu: “Chuyện của Phái Hư Không có thể giao cho đám người Tam Dũng xử lí, bây giờ ta muốn quay về Thiên linh đảo, chỉ cần nhìn thấy nhân sâm oa bình an vô sự thì ta mới yên tâm.”

Hàn Tam Thiên bất giác cau mày, đám người Tam Dũng làm sao có thể xử lí được chuyện này? Mặc dù hiện tạị đã thương lượng ổn thỏa kết quả sơ bộ với hai nhà Phù Diệp, nhưng nếu Phải Hư không không có sự phòng bị chắc chắn,thì hai nhà Phù Diệp sẽ dễ dàng để yên như vậy sao?

Tô Nghênh Hạ có chút lúng túng, Tần Sương thật sự càn quấy.

“Ta cầu xin các người.” Nói xong, Tần Sương đột nhiên quỳ xuống.

Vợ chồng Hàn Tam Thiên vội vàng đỡ Tần Sương đứng dậy, Hàn Tam Thiên vội vã nói: “ Sư tỷ, người đang làm gì vậy?”

“Tam Thiên, nhân sâm oa từ khi biết ta liền luôn luôn bên cạnh chăm sóc cho ta, thậm chí cuối cùng còn hi sinh cho ta, ta không có cách nào cứu nó, chỉ có thể cầu xin ngươi.” Nói xong, nước mắt cô tuông rơi lã chã, khóc đến đau lòng.

Hàn Tam Thiên lúc này không biết phải làm thế nào, Tô Nghênh Hạ liền nói: “Hay là như vậy, ta và Tần Sương bây giờ cùng nhau trở về Tiên linh đảo, dù gì trận đánh lần này ở Phái Hư không ta đã ra trận nên bây giờ có chút mệt mỏi, quay trở lại đảo nghỉ ngơi sẽ tốt hơn. Sau khi xử lí mọi chuyện ở Phái Hư không thì đi tìm thầy của huynh, đến lúc đó một người đi lại sẽ thuận tiện hơn nhiều.”

Tô Nghênh Hạ biết rằng, nếu không mượn cớ trở về Tiên linh đảo, thì Hàn Tam Thiên nhất định sẽ không đồng ý.

Hàn Tam Thiên chau mày: “Nàng muốn trở về sao.”

Tam Thiên, Dược thần chịu thất bại lớn như vậy, hiện tại sẽ không quay lại, nhưng nhất định có ý muốn tìm cách quay lại. Sau khi giải quyết ổn thỏa chuyện của Phái Hư Không, huynh hãy đi tìm sư phụ, mang chúng ta đi theo sẽ không tiện, chúng ta chỉ khiến huynh lo lắng.” Tô Nghênh Hạ nhìn chăm chú Hàn Tam Thiên.

Lúc mà Tô Nghênh Hạ dùng cách nói này, đối với Hàn Tam Thiên mà nói, bất cứ vấn đề gì cho dù là hái sao trên trời hắn cũng đồng ý.

Huống hồ, lời nói của Tô Nghênh Hạ vô cùng có lý. 

Đặc biệt là hắn có thể sẽ đi khắp nơi để tìm kiếm sư phụ, quả thật sự tồn tại của Tô Nghênh Hạ và Hàn Tiêu nhất định sẽ làm chậm cuộc hành trình.

Đặc biệt là, Hàn Tam Thiên đã hoàn toàn bại lộ thân phận như thế này, không biết khi nào Lục Nhược Tâm sẽ tìm tới gây rắc rối. Với thực lực của Lục Nhược Tâm và sự đe dọa của đám người Thập nhị đao, mang theo Tô Nghênh Hạ bên mình quả thực là một tai họa ngầm, trở về Tiên Linh đảo là một lựa chọn sáng suốt.

Lại nhìn thấy gương mặt đầy nước mắt của Tần Sương, Hàn Tam Thiên không thể ngăn cản nổi người vợ của mình và người sư tỷ có ơn với mình, đành gật đầu nói: “Mọi người trước tiên hãy về Tiên linh đảo”

Nghe thấy sự đồng ý của Hàn Tam Thiên, Tô Nghênh Hạ lập tức ôm chầm lấy Tần Sương cũng đang vui mừng, hai người vui mừng cực độ.

“Nhưng mà, theo như nàng nói, thì Dược thần các nhất định sẽ không bỏ qua, mọi người muốn quay về Tiên linh đảo mà không có ta bên cạnh, ta thật sự không yên tâm”,Hàn Tam Thiên chau mày nói.

“Nếu có tôi ở đô thì sao?”

Lúc đó, đột nhiên có một giọng nói truyền tới, ba người bất giác quay đầu, Minh Vũ từ phòng bên cạnh bước qua.