Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2207: Người đã bắt Tô Nghênh Hạ




Hàn Tam Thiên lại ra tay, một nhóm người khác liền biến thành thi thể.

“Ta không có lừa ngươi. Thật sự nửa đường nhóm người Tô Nghênh Hạ đã bị người khác bắt đi rồi, ta cũng không biết họ là ai. Có lẽ, là bọn người Dược Thần Các và Hải Vực Dũng Sinh đã làm, chuyện này đích thị là bọn chúng sai khiến bọn ta làm, mục đích là dụ người tới Hỏa Nham thành, sau đó sẽ bao vây và tiêu diệt ngươi.” Chu Khải Toàn sợ hãi đáp: “Bọn họ có lẽ sợ bọn ta sẽ không giữ chân người được, nên nửa đường đã ra tay bắt nhóm người Tô Nghênh Hạ.”

“Nếu người không tin, có thể chạy ra ngoài xem, nhóm người của Dược Thần Các và Hải Vực Dũng Sinh sắp đến đây rồi.”

Hàn Tam Thiên ngước mắt nhìn lên bầu trời của Hỏa Nham thành lúc này, bốn con rồng bay lượn vội vã, rõ ràng đã nhìn thấy quân địch đang kéo đến.

Như vậy, lời nói của Chu Khải Toàn đều là sự thật.

Minh Vũ là gian tế của Dược Thần Các và Hải Vực Dũng Sinh, nửa đường liền bán tin tức của Tô Nghênh Hạ, sau đó tìm người của Hỏa Nham thành chết thay, giả vờ bị mắc bẫy rồi tự trói mình vào!

Xem ra là như vậy.

“Đừng có giết ta, đừng có giết ta. Mặc dù ta đã động vào vợ con của ngươi,...nhưng người đã giết sạch người Chu gia ta, xem như chúng ta hòa nhau.” Chu Khải Toàn giọng nói run rẩy cầu xin.

Là một thành chủ, cuối cùng lại rơi vào bước đường quỳ xuống cầu xin tha mạng như thế này, những ngày tháng sau này sẽ chẳng khác gì một con chó.

“Người nhà của ngươi.” Hàn Tam Thiên quét mắt nhìn những thi thể sau lưng mình, Chu Khải Toàn vội vã gật đầu, Hàn Tam Thiên nở một nụ cười khinh bỉ. “Bọn họ sao?”

“Thậm chí không bằng một sợi lông của Tô Nghênh Hạ.”

Vừa nói xong, một lưỡi gươm ngọc lướt qua.

“Uỵch”

Chu Khải Toàn đột nhiên hai mắt trợn tròn, cái đầu từ trên cổ hắn rơi xuống đất.

Nhìn thấy Chu Khải Toàn bị giết, tất cả các binh sỹ và thống đốc lúc này đã thất kinh hồn vía, tay chân mềm nhũn ngồi bệt xuống sau đó liền bỏ chạy tán loạn.

Mười phút sau.

Ba nhóm quân tổng cộng gần mười vạn, bao vậy Hỏa Nham thành lúc này đã chìm trong biển lửa, trên trời lúc này bao phủ một màu máu tươi.

“Bọn ta đến muộn rồi.” Ngô Diễn ngồi xuống bên cạnh Diệp Cô Thành lạnh lùng nói.

Ngước mắt nhìn xung quanh, Hỏa Nham thành lúc này đã bị tàn phá nặng nề, tường vách đổ nát khắp nơi, xác người chất thành đống, máu chảy thành sông, không còn cái vẻ phồn hoa của trước đây nửa.

“Muộn với không muộn thì có liên quan gì đến bọn ta?” Từ đầu ta đã không quan tấm đến sự sống chết của Chu gia, nếu bọn họ không chết thì có thể cản chân Hàn Tam Thiên được sao?"Diệp Cô Thành cười lạnh đáp.

“Nói cũng đúng.” Diệp Diễn mỉm cười rồi gật đầu nói.

“Bọn họ chết sẽ gây nên một đã kích lớn cho hai nhà Phù Diệp.” Diệp Cô Thành nói xong rồi liếc mắt nhìn Ngô Diễn.

Diệp thành có một vị trí địa lí đặc biệt quan trọng, tên ngốc Phù Thiên này sao lại không biết tầm quan trọng của liên quân Phù Diệp đối với mục tiêu nhắm tới việc xưng vương xưng bá thiên hạ của Dược Thần Các và Hải Vực Dũng Sinh chứ.

Chiếu thư đó hoàn toàn là sự thật, nhưng nó thì như thế nào? Bên kia Chu Khải Toàn có viết, hơn nửa còn viết rất rõ ràng chỉ cần hắn còn làm thành chủ được một ngày, liền sẽ tận tâm cống hiến sức lực cho liên quân Phù Diệp, nhưng vấn đề là nếu hắn chết thì sao?”

Ngay từ đầu, con cờ trong tay này của Diệp Cô Thành là Chu gia là phải chết, và chỉ cần đưa cho quân đội Phù Diệp một tấm ngân phiếu rỗng mà thôi.

“Cô Thành, ngươi thật sự tài giỏi, chỉ với một hành động nhỏ, đã có thể dụ Hàn Tam Thiên đến đây, lại có thể triệt để làm tan rả mối liên kết tạm bợ của Hàn Tam Thiên và liên quân Phù Diêp, một mũi tên trúng hai đích.” Ngô Diễn vừa cười vừa nói.

Liên quân Phù Diệp có số lượng, Hàn Tam Thiên có sức mạnh, nếu hai bên cấu kết với nhau sẽ khiến Dược Thần Các gặp khó khăn. Nhưng nếu như chia rẽ được hai bên, hơn nữa tạo nên thù oán giữa bọn chúng, thì mọi chuyện sẽ khác.

Trước mắt, cứ như vậy.

“Đám người Phù Thiên ngu ngốc, cả ngày chỉ biết mơ mộng, đùa giỡn với chúng có khác gì với đùa giỡn với lũ heo chứ? Diệp Cô Thành nở một nụ cười khinh bỉ. “Còn Hàn Tam Thiên hắn cho rằng trên thế giới này chỉ có hắn là thông minh thôi sao? Hắn đối xử với ta như thế nào, ta liền đối xử với hắn như thế ấy.”

Ngô Diễn vui mừng nói: “Nhưng mà Cô Thành này, người làm sao biết được vợ của Hàn Tam Thiên sẽ đi ngang qua Hồng Nham Thành này chứ? Đây là điểm mấu chốt, tất cả kế hoạch có thực hiện được hay không, đây là điểm quan trọng nhất, nói đến điểm này, Diệp Cô Thành cũng cảm thấy kì lạ, lúc đầu khi nghe được thông tin này, hắn cũng không tin, nhưng khi ở trước mặt của Áo Thiên, bọn người thống lĩnh Trần đại đã làm vỡ chuyện, dồn bản thân vào thế bí, liền cố gắng vùng vẫy nhưng đâu biết rằng đây lại là sự thật, hơn nửa còn có thu hoạch lớn.”

“Đợi khi giết chết Hàn Tam Thiên, khi về uống rượu mừng ta sẽ từ từ nói cho người biết.” Diệp Cô Thành cười nói.

Ngô Diễn gật gù nói: “Được không thành vấn đề gì. Nhưng mà, Cô Thành vẫn còn một chuyện nữa người làm rất tốt, tối hôm qua Chu Khải Toàn gửi đến một bức thư gấp, nói rằng lúc bắt được Tô Nghênh Hạ, họ bị một nhóm người thần bí tập kích, nhóm người Tôi Nghênh Hạ bị bọn họ mang đi. Chẳng lẽ người âm thầm phải người làm sao?”

“Ngươi căn bản không để tâm đến Chu gia, người làm sao có thể để họ nắm thóp như vậy chứ?”

“Tô Nghênh Hạ không thấy nữa sao?” Diệp Cô Thành sửng sốt hỏi.

- -----------------