Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2264: Nhớ cô ấy rồi




“Đây là nơi các người sinh sống sao?”

Lục Nhã Tâm chậm rãi bước vào, nhẹ giọng hỏi.

Hàn Tam Thiên không nói gì.

Tất cả mọi thứ trong căn phòng này đều là về Tô Nghễnh Hạ và Hàn Niệm.

Chiếc ghế đầu bằng tre đó, Hàn Tam Thiên như thể nhìn thấy Tô Nghênh Hạ đang ngồi trên đó và mỉm cười, còn Hàn Niệm đang túm lấy mép ghế chơi đùa tỉnh nghịch.

Trên giường, dưới mái hiên, khắp nơi đều là bóng dáng của họ.

Cho dù là người mạnh mẽ như Hàn Tam Thiên, lúc này cũng không kìm được mà rơi lệ.

Thấy vật nhớ người, ai lại có thể thoát ra được chứ?! Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Hàn Tam Thiên, Lục Nhã Tâm im lặng và khẽ cau mày.

“Có cần thiết phải như vậy không?”

Lục Nhã Tâm không hiểu hỏi.

Hàn Tam Thiên cũng lười giải thích với loại người này, xoay người đi vào căn nhà trúc, nằm trên giường, lúc này, như thể Tô Nghễnh Hạ đang ngủ bên cạnh anh.  "Yên tâm đi, Nghênh Hạ, Niệm Nhi anh nhất định sẽ tìm thấy hai người, nếu có người cản trở, anh sẽ giết người, nếu có thần chống lại, anh sẽ giết thần, nếu thiên hạ khôn phục, anh sẽ huỷ diệt thế giới này.”

Hàn Tam Thiên nghiến răng, nhắm chặt mắt lại.

Chân mày của Lục Nhã Tâm hơi cau lại, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc, nhìn lại mới thấy trong ngôi nhà trúc này những đồ đạc, vật dụng bình thường đến không thể nào bình thường hơn, nàng ta thật sự không hiểu những ngày tháng hạ tiện này có cái gì mà luyến tiếc như vậy! Người trên người, nơi nên sống là Kim Loan đại điện, thứ nên uống là Điện Ngọc mỹ tửu mới đúng! “Phàm phu tục tử.”

Thấp giọng mắng một câu, Lục Nhã Tâm tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, sau đó điều chỉnh nội tức, bắt đầu tu luyện.

ở đây không giống như sở an ninh, trời đất bên ngoài núi Khốn Long đã mờ mịt, trận chiến càng khiến nhật nguyệt không có ánh sáng, khi đảm người Phù Mãng vội vàng đến trận chiến ở núi Khốn Long đã vô cùng bi thảm.

Cuộc tấn công kinh hoàng của Hàn Tam Thiên và Lục Nhã Tâm đã mang lại cho phe cánh nhân loại niềm hy vọng và dũng khí cực kỳ to lớn, đồng thời khiến ba đại gia tộc tự nhận có cao thủ giúp đỡ.

Mọi người hợp sức chỉ cần tăng thêm sức mạnh hơn là được, còn Ma Long sớm đã bị chọc tức, đôi bên đang vướng vào cuộc chiến của nhau, nhất thời cũng không ai có cách nào đơn phương thoát ra khỏi cuộc chiến.

Đám người Phó Mãng bởi vì bị thương và cố hết sức để lẫn trốn, đã đến rất trễ, ở cách xa bọn họ còn có liên quân Phù Diệp.

Loại chuyện đẹp để như phân phát xiềng xích của thần, Phù Thiên làm sao có thể bỏ lỡ được chứ? Tuy nhiên, ông già này bây giờ có vẻ đã thông minh hơn rất nhiều, ông ta đã cố tình đến muộn, mục đích chính là tiết kiệm binh lực của mình, lỡ như may mắn nhặt được lỗ hổng.

“Phù thống lĩnh, liên quân Phù Diệp cũng tới rồi.”

Lúc này, Thi Ngữ bước tới nói nhỏ.

“Thi Ngữ, người ở lại canh chừng ở đây, ta sẽ dẫn người vào cốc xem thủ!”

Phó Mãng ra lệnh xong, quay người đi vào cốc cùng với Phù Ly và những người khác, thủ tìm kiếm đám người Tô Nghênh Hạ.

Tuy nhiên, mới vừa đi được vài bước, Phù Mang đột nhiên cau mày, sau đó, ông ta kỳ quái nhìn lên bầu trời.

“Chuyện này là sao vậy?" Phù Ly trán chảy ra một chút mồ hôi, cả người cảm nhận được một cỗ áp lực cực mạnh, từ phương xa dường như đang tiến lại nơi này.

Nhìn lên bầu trời, ở bầu trời phía đông, dường như có mây đen kéo tới, bầu trời phía tây, dường như có mây đỏ bao phủ.

“Không...

Không phải là chân thần chứ?”

Phù Mãng khẽ nhíu mày.

Thân là người nhà họ Phù, thậm chí là người kế thừa chân chính của nhà họ Phù, Phù Mãng tự nhiên đã được nhìn thấy qua chẫn thần của Phù gia, hơn nữa ông ta biết được khí tức độc nhất vô nhị của chân thần so với người thường, nhưng lúc này, khí tức trong bầu trời dường như vô cùng giống nhau.

“Ta dường như đã từng cảm nhận được khí tức này trên đỉnh Kỳ Sơn.”

Giang hồ Bạch Hiểu Sinh lẩm bẩm nói.

“Chết tiệt!”

Phù Mãng đấm vào một cây lớn bên cạnh, chân thần đến rồi, muốn lợi dụng hỗn loạn giết bọn họ để báo thù cho Hàn Tam Thiên, càng là chuyện không thể nào: “Chúng ta nhanh vào cốc!" "Vâng!" Ngay khi nhóm người nói chuyện xong, vội vã đi vào trong cốc, trước tiên xem thử có xuất hiện manh mối gì về Tô Nghênh Hạ hay không.

Đám người Phù Mãng đâu có biết rằng Tô Nghênh Hạ mà người đó nghe được lúc đó chẳng qua là cuộc nói chuyện của Hàn Tam Thiên...

Tuy nhiên, điều này lại khiến cho bọn họ thoát khỏi một thảm họa trời đất do nhầm lẫn.

"Bùm bùm bùm!" "Ahhhhh!!!" Khi một luồng khỏi mù mịt màu tím mạnh mẽ quét qua, hàng ngàn người giống như con diều bị đứt dây, từng người một, trực tiếp bị đánh bay mấy mét, nặng nề đập xuống mặt đất.

Lục Nhã Tâm, Vương Hoãn Chi và những người khác cũng bị thương vẻ vang trong một số trận chiến.

“Ngươi đã tìm được tên cầm đầu Trường Sinh Phái đó chưa?”

Lục Nhã Hiên lạnh giọng hỏi, tay trái chảy máu tươi, nhẫn nhịn cơn đau đón.

Lục Vĩnh Sinh đã người đầy bụi đất, cả người nhếch nhác không chịu thấu, khó chịu thở hồn hễển nói: "Công tử, hiện trường thực sự quá hỗn loạn, hoàn toàn không tìm được bất cứ người nào."

Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, Ma Long lại gâm lên một tiêng, một làn sóng khí đánh tới, hàng chục cận vệ bên cạnh hai người lại bị hất tung mấy mét.

“Chết tiệt.”

Lục Nhã Hiên vô cùng chán nản, chỉnh chiên nhiêu: lân, chưa từng bị người ta đánh đên nhêch nhác như vậy.

"Công tử, chúng ta phải làm sao bây giờ? Nhân sự của chúng ta đã bị tồn thất rất nặng nề.

Nếu như cứ tiếp tục tấn công, ta SƠ: l0.

DỤC Vĩnh Sinh khó khăn thuyết phục.

Tất cả các đệ tử của Lam Sơn chỉ đỉnh dường như toàn bộ đều bị thương ở các mức độ khác nhau dưới sự tân công của Ma Long, nêu như tiếp tục chiên đấu, tổn thất có thể còn nặng nề hơn, thậm chí không thể nào kết thúc.

Nhưng chính vào lúc này, hai cỗ lực lượng cực kỳ mạnh mẽ cũng từ trên trời giáng xuống!

- -----------------