Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2413: Không Phải Là Tô Nghênh Hạ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nếu như nói rằng vợ và con gái là thứ khiến Hàn Tam Thiên nguôi giận, vì vậy lúc nghe nói mang Tô Nghênh Hạ ra đây, Hàn Tam Thiên lập tức sững người, chôn chân trên mặt đất.

Sự tức giận ngút trời lập tức được dập tắt, đứng lặng nhìn lối đi bên cạnh Lạc Hi, chờ đợi sự xuất hiện của Tô Nghênh Hạ.

Lạc Hi nhìn thấy phản ứng của Hàn Tam Thiên, bất giác miệng nhếch lên một nụ cười, cô nhẹ nhàng đưa hai tay lên vỗ nhẹ, lập tức tiếng bước chân truyền đến từ lối đi 
Rất nhanh hình ảnh đó liền xuất hiện.

Thân hình trong suốt, như thật như ảo!  
Khoan đây không phải là Tô Nghênh Hạ.

Chỉ là một tì nữ được trang điểm một cách tỉ mỉ mà thôi.

Mà sau lưng cô ấy không hề có bất cứ ai, chỉ là trên tay bê một đĩa gỗ mà thôi.

Lúc Hàn Tam Thiên quét ánh mắt đầy sát khí về phía cô gái kia, người tì nữ kia nhanh chân chạy về đứng trước mặt Hàn Tam Thiên, cúi người xuống rồi đưa chiếc đĩa ra trước mặt hàn Tam Thiên.

Trên đĩa gỗ kia không hề có thứ gì kì lạ, chỉ có một bức thư.

“Ngươi dám đùa giỡn với ta sao?" Hàn Tam Thiên đưa ánh mắt hừng hực sát khí nhìn về phía Lạc Hi.

“Hàn đại hiệp võ công gái thế, ngay cả chân thần cũng không thể làm gì được ngươi, ta chỉ là một cô gái yếu ớt, sao có thể dám đùa giỡn với người chứ? Không phải mỗi người phàm đều có thể giống người, hiên ngang mà bay đến đây, đa số đều giống như ta, cũng chỉ là một hạng người thấp kém, ngay đến hít thở cũng không dám thở manh" Lạc Hi làm như không hề nhìn thấy sát khí trong mắt của Hàn Tam Thiên, cho dù sát khí trong đôi mắt ấy đã khiến cho mọi thứ xung quanh như đông cứng lại.

“Ngươi đừng có giảo hoạt trước mặt ta, Tô Nghênh Hạ đâu?" Hàn Tam Thiên tức giận 

nói.

Sau khi liếc mắt nhìn cô ta, Hàn Tam Thiên lập tức đưa mắt nhìn về lá thư trên đĩa gỗ.

Thứ sao? 
Chẳng lẽ là thư do Tô Nghênh Hạ viết.

Nghĩ đến đây, Hàn Tam Thiên lập tức cầm bức thư lên, sau khi bóc thư ra, ánh mắt của Hàn Tam Thiên chợt giương lên, đây chính là nét chữ của Tô Nghênh Hạ.

Nhưng càng đọc, Hàn Tam Thiên càng đau đớn, càng tức giận.

“Không thể nào" Hàn Tam Thiên hung hăng ném lá thư xuống đất, tức giận nhìn về Lạc Hi.


Lá thư theo gió từ từ rơi xuống đất.

Có thể nhìn thấy được nét chữ của Tô Nghênh Hạ trong lá thư.

“Muội đã tìm được ý trung nhân của đời 
mình, muội thật sự mệt mỏi với những ngày tháng vô định trải qua với huynh, cảm ơn vì huynh đã cùng muội vượt qua biết bao thăng trầm, hy vọng huynh sớm ngày tìm được người vợ như ý, cùng nhau sống đến răng long đầu bạc.


“Mong sau này không gặp lại nhau.


“Kí tên Tô Nghênh Hạ" 
“Ngươi nghĩ ta không biết bọn người đang có âm mưu gì sao? Nhất định là các ngươi đã dùng thủ đoạn gì đó để ép Tô Nghênh Hạ, cô ấy đâu?" Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.

Cho dù là thật sự là Tô Nghênh Hạ viết, nhưng Hàn Tam Thiên tuyệt đối không bao giờ tin Tô Nghênh Hạ như thế này mà rời xa hắn, càng không tin cô ấy thay lòng đổi dạ.


Cô ấy viết ra bức thư này nhất định là do bị ép buộc, bất đắc dĩ mới phải thỏa hiệp mà thôi.

“Hàn đại hiệp, ta nói những lời như vậy mà người vẫn còn chưa hiểu sao? Ta chỉ là người đưa thư, tất cả những chuyện khác ta đều không biết" Lạc Hi mỉm cười nói.

“Nhưng vẫn còn một người, muốn ta chuyển cho ngươi câu nói này" 
“Thành ngoài hiện tại có rất nhiều yêu tăng, có một người bạn nhờ ta nói với người, tất cả đều bình an vô sự, hôm nay có thể gặp Tần Sương, chính là phần thưởng trước trận chiến, nếu như người phá vòng vây thoát ra một cách an toàn, sẽ có phần thưởng khác.


Nói xong, những tấm rèm lại cử động, tập trung lại một chỗ, đột nhiên ở giữa xuất hiện một thân hình nhỏ bé.


“Niên nhi.

" Nhìn thấy Hàn Niên, Hàn Tam Thiên vô cùng kích động.

“Ba ơi.

" Nhìn thấy Hàn Tam Thiên, Hàn Niên cũng kích động mà hét lên.

“Hàn thiếu hiệp, hãy nhớ bài học khi nảy dành cho Tần Sương, người không nên kích động.


Hàn Tam Thiên sững người, chỉ trong chốc lát đã bay được đến trước mặt của Hàn Niên, nhưng khác với lúc này, lần này, Hàn Tam Thiên đã ý thức được và không chạm vào Hàn Niên, để bảo vệ cho sự an toàn của con gái.

“Niên nhi" Hàn Tam Thiên khó khăn nở một nụ cười, dùng ánh mắt trìu mến nhìn Hàn Niên.

“Ba ba" Nhìn thấy Hàn Tam Thiên, Hàn Niên lập tức vui sướng, dãy dụa muốn nhào vào lòng của Hàn Tam Thiên, nhưng nó hoàn toàn không thể làm được, liên tiếp về vào không trung vài cái, gương mặt xinh đẹp lúc này đầy sự buồn bã và đáng thương.

“Ba có vài chuyện bên ngoài cần phải giải quyết, ba hứa với Niên nhi, khi nào ba làm xong sẽ lập tức quay trở về chơi với con, được không?" Hàn Tam Thiên kìm nén sự đau lòng, cố gắng giương lên một nụ cười.

“Con biết rồi, ba ở bên ngoài làm việc hãy chú ý cẩn thận, Niên nhi rất ngoan, sẽ luôn đợi ba.

Hơn nữa, ba cũng không cần lo lắng cho Niên nhi, có rất nhiều cô chú chơi và chăm sóc cho con, chỉ có điều! con rất nhớ ba và mẹ thôi.

" Mặc dù đang cười, nhưng Hàn Tam Thiên hiểu rõ nha đầu này đang giả vờ kiên cường, những giọt nước mắt đã cho thấy sự ấm ức trong lòng nó.

Là một người ba, Hàn Tam Thiên biết rằng con gái hắn đã chịu thiệt thòi rất nhiều, từ khi sinh ra đã luôn ở trong những hoàn cảnh nguy hiểm, bây giờ cũng vậy.

Lúc này, tay của Lạc Hi cử động, lập tức những bức rèm được tản ra, hình ảnh của Hàn Niên cũng biến mất.


“Qua là phụ từ hiếu tử, thật khiến người ta cảm động.

Ta đoán rằng bây giờ ngươi đang oán trách bản thân, ngay cả con gái 
mình cũng không thể bảo vệ.

" Lạc Hi nói những lời mỉa mai.

Tuy là những lời nói nhỏ nhẹ, nhưng nó hệt như một cây kim đâm vào trái tim của Hàn Tam Thiên, vô cùng khó chịu.

Hàn Tam Thiên nghiến chặt răng, nhẫn nhịn cơn tức giận.

“Phù.


Lạc Hi cử động, một bức thư trực tiếp bay thẳng vào tay của Hàn Tam Thiên.

“Có người không hài lòng với tứ đại gia tộc, nếu như người lần này có thể phá vòng vây thoát ra, phần thưởng lúc đầu sẽ không thay đổi, đồng thời sẽ cho người một cơ hội chuộc tội, người thấy thế nào?" Lạc Hi cười nói.

Sự tức giận của Hàn Tam Thiên lần này đã được lắng xuống: “Cơ hội chuộc tội?" 
(+) 
.