Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1002




CHƯƠNG 1002

Bây giờ, Vương Đỗ Lan rốt cuộc không thể kéo dài được nữa. Kéo dài thêm một phút, ngành công nghiệp dịch vụ ăn uống của tập đoàn Đông Vương phải đối mặt với tốn thất rất lớn “Cục trưởng Lý đã đi đến Thủ Đô, hiện tại chỉ có Phó cục trưởng Trịnh làm chủ!” Vương Đỗ Lan là một doanh nhân nổi tiếng ở Trung Châu, một công chức nhỏ như anh ta không dám đắc tội “Vậy mấy người phải điều tra đến khi nào? Phải có một thời hạn đúng không?” Vương Đỗ Lan nhãn nại hạ thấp giọng hỏi.

“Chuyện này tôi cũng không rõ ràng lắm, cần phải hỏi cục phó Trịnh!” Người nhân viên lộ vẻ mặt bất đắc dĩ nói.

“Được rồi, tôi hiểu rồi. Văn phòng cục phó Trịnh của anh ở tầng nào?” Vương Đồ Lan hiểu rõ, chuyện này nhất định phải tìm họ Trịnh mới có thể giải quyết.

Nhân viên ra hiệu bằng ba ngón tay.

“Cảm ơn anh!” Vương Đỗ Lan thấp giọng nói một câu, dân theo Lâm Ngọc và Trình Kiêu đi vê phía câu thang Cùng lúc đó, cổng tập đoàn Đông Vương Ông Lưu và Lưu Tử Hàm bước xuống xe taxi, nhìn bốn chữ to của tập đoàn Đông Vương trên tòa nhà, thở phào nhẹ nhõm.

“Chính là nơi này, chúng ta đi vào đi!”

“Ông nội, cẩn thận bậc thang!” Lưu Tử Hàm nhắc nhở.

Trong hội trường, một cô gái lễ tân xinh đẹp nở một nụ cười chuyên nghiệp trên môi nói: “Xin lỗi, Chủ tịch của chúng tôi không có ở đây!”

Lưu Tử Hàm nhíu mày, kêu lên: “Vậy bà ấy đi đâu?”

“Chuyện này chúng tôi cũng không rõ lắm.” Nhân viên lễ tân lễ phép nói.

Lưu Tử Hàm nhìn ông nội, hỏi: “Ông nội, chúng ta làm gì bây giờ? Hay là cháu gọi điện thoại nhờ ai đó hỏi giúp?”

Ông Lưu läc đầu: ‘Không cần, chúng ta cứ chờ ở đây đi!”

“Vậy thì được rồi!” Tuy rằng Lưu Tử Hàm không tình nguyện, nhưng không lay chuyển được ông Lưu.

Nhân viên lễ tân hỏi: “Xin hỏi ông tìm Chủ tịch có chuyện gì không?”

Ông Lưu nói: “Không có chuyện gì khác, tôi chỉ muốn hỏi một số vấn đề về canh Đông y chăm sóc sức khỏe kia.”

“Thật xin lỗi, canh Đông y chăm sóc sức khỏe xảy ra một chút vấn đề, Chủ tịch hình như đã đi giải quyết những vấn đề này.” Nhân viên lễ tân nói.

“Có chuyện gì vậy?” Ông Lưu nhíu mày nói.

Nhân viên lễ tân nhỏ giọng nói: “Hai ngày trước, nhân viên Cục quản lý Thực phẩm và Dược phẩm đến đây, nói chúng tôi quảng cáo sai sự thật, hành nghề y không có giây phép, tất cả các cửa hàng ăn uống thuộc tập đoàn Đông Vương đều bị niêm phong.”

Chủ tịch chúng tôi hỏi vài lân, Cục quản lý Thực phẩm và Dược phẩm vẫn nói chưa có kết quả xét nghiệm, kéo dà mãy ngày. Chủ tịch thật sự không đợi được nữa, sáng sớm hôm nay đã đi đến Cục quản lý Thực phẩm và Dược phẩm, hiện tại vẫn chưa trở vê.”

Ông Lưu lộ vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi hiểu rồi.”

“Hàm, chúng ta đến Cục quản lý Thực phẩm và Dược phẩm.”