Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1118




Chương 1118

Trình Kiêu lắng lặng nhìn Điền Thúy Thúy, mặc dù anh rất chán ghét người phụ nữ này, nhưng cho dù như thế nào, mọi người vẫn là bạn học, Trình Kiêu thật sự không cách nào xuống tay độc ác.

Nhưng mà, Điền Thúy Thúy cứ luôn tự tìm đường chết, nếu không cho cô ta nếm chút trừng phạt, e rằng cô ta sẽ còn lải nhải không thôi.

Điền Thúy Thúy nhìn Trình Kiêu im lặng không lên tiếng, còn tưởng rằng Trình Kiêu nói không nên lời, trong lòng âm thầm đắc ý.

“Đúng là buồn cười, thế mà vừa rồi tôi còn bị cậu hù dọa, thật sự tức chết tôi rồi, lần này tôi nhất định phải vạch trần lời nói dối của cậu, khiến cậu mất hết mặt mũi!”

Trình Kiêu lạnh nhạt nói ra: “Đây là cô tự chuốc lấy.”

Trình Kiêu đã quyết định cho Điền Thúy Thúy một bài học.

Nhưng mà, bỗng có một giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Là tôi mời cậu ấy đến, các cô có ý kiến gì không?”

Lâm Ngọc mặc váy dài màu be, tóc dài búi lại, dáng người cao gầy, khí chất xuất chúng, trong tay cầm một chiếc ly đế cao chậm rãi đi đến.

Ánh mắt Trình Kiêu hơi dao động, hơi thở lạnh lẽo trên người lập tức tiêu tan.

“Không ngờ chị Lâm Ngọc cũng tới! Như vậy, có phải mẹ cũng tới rồi?” Trình Kiêu vội đưa mắt nhìn xung quanh, lại không nhìn thấy bóng dáng của Vương Đỗ Lan Nhất thời, Trình Kiêu thở phào nhẹ nhõm, anh cũng không muốn bị mẹ phát hiện ra thân phận sớm như vậy.

Mặc dù đám người Điền Thúy Thúy không biết Lâm Ngọc, nhưng lại bị khí thế của cô áp đảo.

“Cô gái này thật xinh đẹp! Cô ta là ai?”

Sắc mặt Điền Thúy Thúy tràn đầy nghi ngờ, Tôn Mạc cũng lộ vẻ không hiểu gì cả.

Nhìn thấy Lâm Ngọc, ngay cả phụ nữ như các cô cũng phải ghen ty.

Nhưng mà, tổng bộ của tập đoàn Đông Vương ở Trung Châu, rất nhiều người ở Hà Tây đều không nhận ra Lâm Ngọc.

Thẩm Dũng khẽ nhíu mày lại, trên mặt lộ vẻ nghỉ ngờ, kinh ngạc hỏi ra: “Cô là trợ lý Lâm của tập đoàn Đông Vương?”

Lâm Ngọc hơi kinh ngạc nhìn Thẩm Dũng: “Cậu biết tôi?”

Nghe thấy Lâm Ngọc thừa nhận thân phận của mình, Thẩm Dũng nhất thời kích động không thôi.

“Ba tôi là Thẩm Ngọc Hồng, lần trước cửa hàng dưới trướng tập đoàn Đông Vương khai trương, cô đích thân đến cắt băng, tôi từng gặp cô rồi!”

Dưới trướng tập đoàn Đông Vương có rất nhiều cửa hàng khai trương, đều là Lâm Ngọc đi cắt băng, Lâm Ngọc rất xuất sắc, hơn nữa còn rất xinh đẹp, là một chị gái giỏi giang dịu dàng điển hình, rất dễ khiến người ta thương nhớ, đặc biệt là thanh niên trẻ tuổi hăng hái.

Nhưng mà đối với Lâm Ngọc, Thẩm Dũng cũng chỉ là một người bình thường, Lâm Ngọc căn bản không chú ý tới anh ta Vấn may Lâm Ngọc còn nhớ Thẩm Ngọc Hồng, biết ông ta kinh doanh một khách sạn, cũng coi như có chút danh tiếng trong thế hệ này của Hà Tây.

“Hóa ra là cậu Thẩm, chào cậu!”

Lâm Ngọc khẽ gật đầu, coi như chào hỏi.

Thẩm Dũng kích động không thôi, tập đoàn Đông Vương là doanh nghiệp đứng đầu thành phố Trung Châu, nghiệp vụ đã phát triển ra mười tám thành phố Lĩnh Nam. So với con quái vật khổng lồ như tập đoàn Đông Vương, chút sản nghiệp nhà anh ta chỉ là hạt cát trong sa mạc.