Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1163




Chương 1163

“Đúng, tôi đã sắp xếp từ nửa năm trước. Ngay cả người bạn gái bên cạnh con trai ông cũng do tôi phái tới.”

Sắc mặt Mục Tranh lập tức xám như tro tàn: “Không thể nào!

Tiểu Dung sẽ không phản bội tôi!”

Vương Tứ Hải cười lạnh nói: “Hừ, đó là con dâu tương lai của tôi, làm sao có thể coi trọng kẻ bất lực như cậu chứ? Cô ta tiếp cận cậu chỉ để ở bên cạnh cậu, tìm hiểu tin tức của tập đoàn Mục thị thôi”

“Tin tức lần này các người nhất định phải có được lô đất vàng cũng là do cô ta tiết lộ với chúng tôi. Cho nên trong buổi đấu thầu, tôi mới cố ý tăng giá. Tôi muốn các người phải trả giá cao nhất mới lấy được lô đất vàng. Như vậy, có khả năng khiến tập đoàn Mục thị các người bị thiếu hụt về tài chính.”

Vẻ mặt Mục Thanh Sơn thâm trầm tới mức đáng sợ, Mục Tranh còn run rẩy, cả người đều cảm thấy không khỏe.

“Không thể nào, Tiểu Dung sẽ không lừa tôi!” Mục Tranh lắc đầu, trước sau không muốn tin chuyện Mã Tiểu Dung lừa anh ta.

Vương Gia Cường cười lạnh nói: “Vậy tôi hỏi cậu, cậu và Tiểu Dung quen nhau lâu như vậy, cậu đã từng ngủ với cô ấy chưa?”

Gương mặt Mục Tranh càng thêm tái nhợt, đừng nói là ngủ, ngay cả mỗi lần anh ta tiếp xúc có chút thân mật, đều sẽ bị Mã Tiểu Dung mượn đủ lý do từ chối Trước đây, Mục Tranh còn tưởng cô ta là một cô gái muốn giữ mình trong sạch, không ngờ hóa ra là vì nguyên nhân này.

Vương Gia Cường hình như cảm thấy công kích Mục Tranh còn chưa đủ, cười hì hì với vẻ ác ý nói: “Sau khi buổi đấu thầu kết thúc, Mã Tiểu Dung đã đi tới trong xe tôi. Có phải cô ấy nói với anh là ba cô ấy tới đón cô ấy không?”

“Đủ rồi!” Mục Tranh bất chợt hét lớn một tiếng. Sự thật ở ngay trước mặt, không phải anh ta không tin là được.

Bịch một tiếng, Mục Tranh quỳ ở trước mặt Mục Thanh Sơn, khóc nức nở với vẻ mặt áy náy: “Ba, con có lỗi với ba! Là con hại nhà chúng ta!”

Mục Thanh Sơn trầm giọng quát: “Đứng lên! Đàn ông ngã ở đâu thì bò dậy ở đó! Con khóc sướt mướt chẳng khác nào đàn bà!”

“Ha ha, ông Mục, ông dạy con trai như vậy sao? Thảo nào dạy ra một kẻ bất lực như thế!” Vương Tứ Hải cười lạnh với vẻ châm chọc.

“Được rồi, các người cũng không cần ở đây khóc sướt mướt nữa.

Hôm nay, tôi tới để thu mua tập đoàn Mục thị của các người.

Xem như nể tình chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, một trăm năm mươi tỷ, không ít đâu!”

Mục Tranh giận dữ hét lên: “Thối lắm, chỉ riêng mảnh đất vương kia, chúng tôi đã phải tốn một trăm tám mươi tỷ rồi, còn không tính tới chi phí phát triển đã đầu tư cho giai đoạn sau. Các người làm vậy là cướp trắng trợn à?”

Vương Tứ Hải cười ha ha, nói với vẻ mặt đắc ý: “Cậu nói đúng rồi, chính là trắng trợn cướp đấy! Không tin cậu có thể hỏi xem. Trừ tôi ra, còn có ai dám ăn tập đoàn Mục thị các người nữa!”

“Nói đi! Ai dám!” Vương Tứ Hải giang hai cánh tay ra, nhìn lướt qua mọi người với vẻ mặt ngoài tôi còn ai, vô cùng khí phách.

Trong đại sảnh, nhiều sếp tổng các ngành nghề như vậy lại không có người nào dám lên tiếng, không có người nào dám nói thay cho tập đoàn Mục thị.

Mọi người đều câm như hến, thần phục ở dưới khí phách của Vương Tứ Hải.

Ở trong góc cửa lớn sau lưng mọi người có một người thanh niên vẫn lười biếng nghiêng dựa vào trên tường, nhìn màn biểu diễn đặc sắc của Vương Tứ Hải.