Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1520




Chương 1520

“Thật không ngờ cô ấy lại là người của thế gia võ đạo.”

Nhưng mà, Diệp Tử Thấm hoàn toàn không có tu vi, hẳn là thuộc nhóm người bị thế gia võ đạo vứt bỏ. Nếu không, ông nội của cô ấy cũng không đến nỗi khổ sở vì bệnh tim.

Chỉ thấy Diệp Tử Thấm đứng dậy, khuôn mặt nhỏ ngẩng lên, nghiêm túc nói: “Theo tôi được biết, Trình đại sư Lĩnh Nam có thực lực cao cường, hơn nữa con người khiêm tốn, không mảy may đụng chạm đến người khác.”

“Không hề tồi tệ giống như các vị tiên bối nói.”

Gia chủ của một gia tộc nhỏ cười khẩy một tiếng: “Cô là con cháu nhà nào? Thoạt nhìn trên người cô không có chút xíu chân khí nào, đoán chừng là nhóm người bị gia tộc đuổi ra ngoài nhỉ!”

“Chỉ một đứa con rơi như cô mà cũng dám nghỉ ngờ lời nói của những bề trên chúng tôi!”

“Ba mẹ cô cũng nên quản lý giáo dục cô cho tốt!”

Lúc này, Tê Thành Côn lại vờ như khoan dung độ lượng, nhìn Diệp Tử Thấm mỉm cười nói: “Cô gái, cô nói thực lực của Trình đại sư cao cường, cô tận mắt nhìn thấy sao?”

Diệp Tử Thấm khựng lại, lắc đầu nói: ‘Không, nhưng tôi nghe bạn ở Hà Tây nói. Trình đại sư thật sự rất lợi hại! Tôi còn từng thấy ảnh của anh ta, nếu như anh ta đứng trước mặt tôi, tôi nhất định có thể nhận ra.”

Nói xong câu đó, Diệp Tử Thấm cũng hơi chột dạ, cô ấy quả thật có ảnh chụp của Trình đại sư, nhưng đó chỉ là bóng lưng. Cho dù Trình đại sư đứng trước mặt cô ấy, cô ấy cũng chưa chắc có thể nhận ra.

Hơn nữa, Trình Kiêu đã thí nghiệm rồi. Ngồi máy bay hai tiếng, Diệp Tử Thấm hoàn toàn không nhận ra anh.

Trình Kiêu nghe thấy câu này, khóe miệng cong lên lộ vẻ tươi cười.

Đây quả là một cô bé đáng yêu, nói chuyện giúp Trình đại sư mà chính mình cũng không quen biết, dũng cảm đứng ra, mạo hiểm đắc tội với toàn bộ giới võ đạo Giang Nam.

Một đám gia chủ của giới võ đạo Giang Nam phá lên cười, trên mặt tràn đầy coi thường.

Tê Thành Côn mỉm cười nói: “Cô gái, cô ngay cả Trình đại sư cũng chưa gặp mà đã nói là cậu ta rất lợi hại, đây không phải là ăn nói bừa bãi hay sao?”

“Ha ha, nhóc con miệng còn hôi sữa, không cần để ý tới!” Lộ gia chủ cười nhạt, dứt khoát bỏ qua Diệp Tử Thấm.

Những người khác cũng như vậy, nếu nơi này không phải nơi công cộng, bọn họ cần phải chú ý hình tượng.

Vậy thì bọn họ đã hoàn toàn không thèm để ý đến đứa con rơi bị gia tộc vứt bỏ như Diệp Tử Thấm này rồi.

Có thể nói một câu với Diệp Tử Thấm, đó đã là ân sủng lớn lao.

đối với cô ấy.

Không ngờ, Diệp Tử Thấm lại kiên trì truy hỏi đến cùng.

Cô ấy nghiêm túc, đôi mắt rõ ràng phải trái liếc nhìn những gia chủ kia, lạnh lùng nói: “Vậy các ông từng gặp Trình đại sư rồi sao?”

“Nếu như chưa từng gặp, dựa vào cái gì mà các ông nói anh ta không ra gì!”

Cả đám gia chủ chợt khựng lại, nói không ra lời.

Không một ai trong bọn họ từng gặp Trình đại sư, nhưng bọn họ lại bàn tán rôm rả, lời lẽ ác độc, hạ thấp bôi nhọ Trình đại sư.

Nhưng khi một cô gái đứng ra nói chuyện giúp Trình đại sư, bọn họ lấy lý do ‘cô ấy chưa từng gặp Trình đại sư nên lời của cô ấy không đáng tin để phủ nhận cô ấy.