Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 437




CHƯƠNG 437

“Bùi đại sư, ngài cảm thấy đề nghị này như thế nào?” Thanh niên nhỏ giọng hỏi thăm lão giả bên người.

Bùi đại sư cười ha ha, một mặt hòa ái, nhỏ giọng nói: “Yên lặng quan sát đã!”

Thấy không người lên tiếng phản đối, vị đại lão kia còn tưởng rằng là mình uy danh hiển hách, không nhịn được hơi đắc ý.

“Đã không có người nói chuyện, đại biểu tất cả mọi người đồng ý đề nghị của tôi đúng không?”

Lúc này, rốt cục có một lão giả mở miệng.

“Nơi này có nhiều người như vậy, ông sao có thể cam đoan tất cả mọi người tuân thủ đề nghị của ông?”

Vị đại lão kia tựa hồ sớm đã biết sẽ có người hỏi như vậy, nghe vậy, lộ ra một nụ cười mỉm thần bí.

Sau đó, khom mình hành lễ đối với một lão giả bên người, ngữ khí cung kính: “Vương đại sư, còn phải xin ngài ra mặt chủ trì!”

Ánh mắt mọi người lập tức đều tập trung ở trên người tên lão giả kia, Trình Kiêu cũng đưa mắt nhìn sang.

Lão giả kia mỉm cười, chắp tay với đám người, nói: “Các vị, nếu chúng ta đã định ra quy củ, như vậy tự nhiên phải tuân thủ.”

“Đương nhiên, nếu như đã định ra quy củ, còn muốn phá bỏ, như vậy thì đừng trách lão phu không nể tình!”

Ánh mắt đám người nhìn về phía Vương đại sư hơi lạnh, hiện trường có rất nhiều võ giả, ai cũng không chịu phục ai, làm sao lại nghe theo một ông lão?

Vương đại sư cảm nhận được ánh mắt bất thiện của đám người kia, cũng không tức giận, cười ha ha, bỗng nhiên thả người nhảy lên, đột nhiên một chưởng đánh tới một gốc cây nhỏ to bằng cánh tay.

Ánh mắt mọi người hơi ngưng lại!

Nhưng cây nhỏ kia thế mà hoàn hảo không chút tổn hại.

Có người phát ra một tiếng cười nhạo: “Với trình độ này, còn dám ra oai, cũng không sợ người khacs chê cười.”

Vương đại sư quay người đi về, cười không nói, chẳng thèm để ý tới những lời châm chọc khiêu khích kia.

Lúc này, một trận gió nhẹ thổi qua, cây nhỏ kia bỗng nhiên đứt thành từng khúc, rơi xuống thành nhiều mảnh gỗ vụn.

Đám người cùng nhau giật mình!

Hiển nhiên bên trong cái cây nhỏ này đã sớm bị phá hủy, cho nên một trận gió nhẹ thổi qua liền có thể thổi nó ngã.

Có thể bất động thanh sắc hủy hoại bên trong cây nhỏ, mà bề ngoài nhìn không có gì khác thường, ít nhất cũng cần thực lực Tiên Thiên mới có thể làm đến.

Lão giả này lại là một võ giả Tiên Thiên!

Mặc dù võ giả Tiên Thiên không tính là gì đối với Trình Kiêu – một sự tồn tại không hợp với lẽ thường, nhưng ở giới thế tục, đã là trình độ khó lường.

Cho dù hiện trường nhiều võ giả như vậy, chân chính thực lực đạt đến Tiên Thiên cũng không có mấy người.

Trong đám người vang lên tiếng nghị luận ầm ĩ.