Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 488




CHƯƠNG 488

Ầm!

Một tiếng vang thật lớn, mũi tên ánh sáng màu xanh kia như là một viên đạn đạo, rơi vào ở giữa trận doanh sắp đánh nhau của cả hai.

“A!”

Những người xông lên nhanh nhất đi vào phạm vi bên trong mũi tên ánh sáng màu xanh, lập tức thành thằng xui xẻo, trực tiếp bị cái đạo ánh sáng màu xanh kia làm cho nổ bay ra ngoài, hài cốt không còn.

Tô Lương Tử buông lỏng trong lòng: “Cuối cùng đã đến!”

Thanh niên mặc áo đen bỗng nhiên giơ tay lên, quát: “Dừng lại!”

Đám người sau lưng lập tức dừng lại tại chỗ, hoảng sợ nhìn qua mấy người phía trước bị nổ bay.

Khoảng cách hai bên còn sót lại năm mét, sau đó lại giằng co lần nữa.

“Vừa mới là cái gì? Đạn đạo sao? Hay là vũ khí laser?”

“Thật là đáng sợ, Nhị Cẩu Tử và Lão Hổ vừa xông lên phía trước nhanh nhất, cả người đều bốc hơi không thấy nữa!”

Một đám thủ hạ nghị luận ầm ĩ, hãi hùng khiếp vía.

Cách đó không xa, một đoàn người chậm rãi đến gần trận doanh hai bên, những người của Hà Tây nhìn thấy, lập tức kinh hô: “Là Mã đại lão!”

“Mã đại lão đã trở về!”

“Tiểu tử phía trước Mã đại lão kia là ai? Người nào lại dám đi phía trước Mã đại lão!”

“Đúng, tiểu tử kia là ai vậy? Vậy mà không có lễ phép chút nào!”

“Ngậm miệng, người đó là Trình đại sư!” A Phong quát mắng, nếu như bị Mã đại lão nghe được lời của hai thằng ngu này, mình chắc chắn lại bị chửi mắng một trận.

“Cái gì! Cậu ta chính là Trình đại sư!”

“Làm sao có thể chứ?”

Hai người kinh hô lập tức truyền ra.

“Đậu, không thể nào! Đây chính là Trình đại sư sao? Cũng trẻ quá!”

“Lừa ai vậy! Vị đại sư kia ít nhất cũng già bảy tám mươi tuổi, cho tiểu tử này ăn bể bụng cũng chỉ hai mươi tuổi, làm sao dám nói xằng là đại sư!”

Ánh mắt mọi người đều nhìn về thanh niên một thân quần áo thể thao màu trắng, chậm rãi đi tới.

Lôi nữ vương và đại lão bảy thành phố, lập tức khom mình hành lễ: “Trình đại sư!”

Trình Kiêu gật gật đầu, sau đó đi đến trước mặt Tô Lương Tử, mắt nhìn Tô Lương Tử, ánh mắt hơi động một chút.

“Thương thế của ông không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi hai ngày là được. Có điều lại có người có thể tổn thương ông, lại để tôi có chút hiếu kỳ.”

Trình Kiêu quay người, ánh mắt quét qua đám người, trực tiếp để mắt tới thanh niên mặc áo đen.

“A, hơi thú vị đấy.”

Thanh niên mặc áo đen nhìn về Trình Kiêu, lạnh lùng nói: “Ngươi chính là Trình đại sư?”

“Là ta.” Trình Kiêu tùy ý đáp.