Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 890




Chương 890

“Tên nhóc này được, cậu ta thế mà dám đến Giang Nam! Lần này tôi nhất định phải đánh cho cậu ta tàn phế! Anh Bạch, đi!” Lục Thiên Hào khẽ quát một tiếng, vẻ mặt dữ tợn bước về phía Trình Kiêu.

Cậu Chu và đám người Cố Tu Nhiễm vội vàng đi theo qua, sôi nổi ôm tâm trạng xem kịch vui.

Lưu Tào Khang nhìn về phái Tôn Mạc, trầm giọng hỏi: “Chúng ta có nên qua đó xem không?”

Tôn Mạc nói: “Tên nhóc này sao cuồng vọng như vậy, lần này rốt cuộc muốn đá đến ván sắt, trò vui này sao có thể thiếu chúng ta chứ.

“Đúng vậy, chúng ta cũng đi qua xem trò hay đi!” Vẻ mặt Vương Hiểu Hi hưng phấn.

Những người trẻ tuổi kia, tất cả đột nhiên đi về góc nơi Trình Kiêu đứng, động tĩnh lớn như vậy lập tức hấp dẫn chú ý của mọi người.

Nhưng đại đa số mọi người đều cho rằng những người trẻ tuổi này đang chơi trò gì đó, cũng không để ý nhiều.

Mọi người vây Trình Kiêu lại, đầu tiên là anh em nhà họ Bạch và Lục Thiên Hào, cậu Chu và cả Cố Tu Nhiễm.

Trình Kiêu mở to hai mắt, đầu gối lên hai tay, ánh mắt dù bận vấn ung dung liếc qua mọi người, trong mắt đầy lạnh lùng.

Trên mặt Bạch Thụy Hân đầy tức giận, chỉ vào Trình Kiêu cười lạnh: “Nhãi ranh, chúng ta thật là oan gia ngõ hẹp! Lần này tôi xem cậu chạy đi đâu?”

Trình Kiêu cười nhạt: “Tôi chạy khi nào?”

“Tôi thấy cô là thích mùi của thùng rác, muốn vào thêm một lần nữa.”

“Anh…” Khuôn mặt nhỏ của Bạch Thụy Hân bỗng nhiên trắng bệch, không nhịn được lùi về sau một bước, hoảng sợ nhìn Trình Kiêu.

Bạch Thụy Hân cảm thấy chóp mũi mình vẫn còn cái mùi khó ngửi trong thùng rác kia, dạ dày thế mà quay cuồng một trận, có cảm giác muốn nôn khan.

Cô gái nhỏ điêu ngòoa tùy hứng này thật đáng thương, có lẽ từ nay về sau sẽ sinh ra bóng ma tâm lý với thùng rác.

Một nhóm cậu ấm nhà giàu Giang Nam vẻ mặt nghỉ ngờ.

“Có ý gì? Chẳng lẽ cô Bạch bị tên nhóc kia ném vào thùng rác?”

“Tôi nói sao trên người cô Bạch lại ngửi thấy mùi chua thế, thì ra là bị ném vào thùng rác!”

Nghe được mấy người trao đổi, gương mặt xinh đẹp của Bạch Thụy Hân lúc xanh lúc đỏ, vừa xấu hổ vừa giận muốn chết.

“Tên chết tiệt, tôi muốn giết cậu!” Bạch Thụy Hân tức giận như một con hổ cái nhỏ, giương nanh múa vuốt với Trình Kiêu, nhưng lại không dám tiến lên phía trước.

Vẻ mặt Bạch Thụy Văn âm trầm, cười lạnh nói: “Nhóc con, cậu đã sắp chết đến nơi rồi còn mạnh miệng, cậu nhìn xem đây là ai!”

Bạch Thụy Văn chỉ vào Lục Thiên Hào, cười lạnh nhìn Trình Kiêu.

Vẻ mặt Lục Thiên Hào cười lạnh dữ tợn: “Trình Kiêu, không thể nghĩ đến, chúng ta lại gặp mặt ở đây đi!”

Mặt Trình Kiêu không có cảm xúc gì, nhàn nhạt nói: “Là không nghĩ đến, thấy dáng vẻ sinh long hoạt hổ của anh, bệnh yếu thận của anh đã khỏi rồi sao?”

Lục Thiên Hào nháy mắt nắm quyền, nghiến răng nói ra mấy chữ: “Mi tìm chết rồi!”

“Ông Liên, mời ngài ra tay dạy dõ tên nhóc cuồng vọng này!” Lục Thiên Hào khom người với một lão giả trên cằm có một nốt ruồi đen phía sau mấy tên kia nói.