Chẳng Thể Nói Lời Yêu

Chương 1




Tại một thành phố miền Nam tuyết không ngừng rơi, kênh truyền hình nào đó đang phát chương trình buổi tối, có vẻ như đang đến đoạn cao trào, trên sân khấu, Trần Dịch Tấn cất cao giọng hát: “Xin em hãy nói cho anh biết, chúng ta vì sao lại trở thành người dưng? Xin em hãy nói cho anh biết, có điều gì đau đớn hơn sự trầm lặng?...”[*]

[*] Lời bài hát Sall we talk.

Cả thành phố đột ngột bị nhấn chìm trong ánh đèn neon và pháo hoa rực rỡ.

Chợt nhớ tới người ấy khi mười bảy tuổi, chàng trai anh tuấn tiến về phía cô và nói: “Đừng sợ, có tớ ở đây”.

Cảnh vật trong hồi ức như thước phim quay chậm, gương mặt Cố An Sênh ân hiện giữa tầng tầng lớp lớp tro bụi của dĩ vãng.

Đó là chàng trai mà cô thầm thích nhiều năm, anh cũng giống như nhiều người con trai khác, biết chơi bóng rổ, biết đánh guitar, anh có đôi mắt quyến rũ và nụ cười mê hồn. Có lẽ do cô đã tự mình phóng đại lên quá nhiều, giống như thái độ khinh bỉ của Lập Hạ sau này: “Cậu là ví dụ điển hình của hội chứng thiếu nữ mơ mộng, xem quá nhiều phim thần tượng. Cuộc sống hiện đại đang hình thành một tầng lớp người có xu hướng suy nghĩ khác thường, kiểu người này hễ có cảm tình với ai đó thì liền tô vẽ, tưởng tượng ra đủ thứ hào quang rực rỡ rồi áp đặt lên người kia. Thực ra Cố An Sênh có gì đặc biệt đâu, chẳng qua là đẹp trai hơn người ta một chút, học giỏi hơn người ta một chút, IQ cao hơn người ta một chút mà thôi.”

Đúng thế, chỉ như vậy mà thôi, đâu đến nỗi xuất sắc cho lắm, chưa biết chừng giữa biển người mênh mông quơ tay một cái là vơ được cả rổ.

Nhưng tôi tin, trong cuộc đời của mỗi cô gái đều từng có một người con trai như vậy. Anh ta có thể mãi mãi chỉ là nỗi tương tư thầm kín của riêng bạn, hoặc cũng có thể bạn là một người may mắn được thần tình yêu chiếu cố, hai người sẽ cùng nắm tay nhau đi hết quãng đường đời. Có thể anh ta không đẹp trai cho lắm, tính tình không tốt cho lắm, nhưng vì có sự xuất hiện của một thứ tình cảm gọi là “yêu”, mọi thứ đều trở nên khác biệt. Bạn khao khát được anh ta để mắt đến, bạn có thể vì anh ta mà cố gắng thay đổi bản thân, bạn sẵn sàng vì anh ta mà trở nên mạnh mẽ, tất cả chỉ bởi một chữ “yêu”.

Cố An Sênh không hề biết rằng, Nguyễn Tô Mạch đã nghe về anh từ khi cô mới mười ba tuổi. Làm thế nào để nói ra quãng thời gian thậm chí chẳng thể gọi là “quá khứ” kia? Là thanh mai trúc mã, hay là “tương tư, tương vọng, bất tương thân”?

Tôi chỉ sợ, tôi kể thiếu chính xác khiến người nghe không hiểu được cô ấy đã từng cẩn trọng, từng dè dặt thích người con trai ấy thế nào.

Năm 1999.

Cố An Sênh và Nguyễn Tô Mạch cùng ở trong con ngõ nhỏ mang tên Tịnh Thủy. Cả ngõ chỉ có hơn mười hộ gia đình, “thú vui tao nhã” của mọi người là hễ đến chạng vạng sẽ tập trung ở đầu ngõ nghe tiếng kêu thảm thiết của Cố An Sênh. Hầu như ngày nào cũng vậy, vào đúng giờ đó, còn chuẩn hơn cả đồng hồ Big Ben. Nguyễn Tô Mạch miêu tả như thế không phải để cố ý phá hỏng “hình tượng đàn ông” của Cố An Sênh, chẳng qua lúc ấy anh tạo cho người ta một ấn tượng khó phai. Người lớn thỉnh thoảng lại bàn tán Cố An Sênh vừa gây ra chuyện tày đình gì, thiếu giáo dục ra sao. Nghe đồn, bố của Cố An Sênh sau khi đến một thành phố lớn làm ăn đã có người mới và không trở về. Mọi người đều cho rằng, tính ngỗ ngược của Cố An Sênh là do từ nhỏ đã thiếu sự dạy bảo của người bố.

Những năm tháng ấy, điều mà Tô Mạch nghe được nhiều nhất chính là “chiến tích” hiển hách của Cố An Sênh, đốt cháy củi khô nhà này, trộm gạo nhà kia, đánh con nhà nào đó chảy máu mũi,… Là một đứa trẻ chịu sự giáo dục nghiêm khắc và luôn có suy nghĩ “phản cách mạng”, Tô Mạch vô cùng kính nể Cố An Sênh.

Vào tuổi này, bất kỳ cậu bé, cô bé nào cũng cất giấu trong lòng những ý nghĩ quỷ quái và nghịch ngợm. Phần lớn bọn chúng bộc lộ sự bất mãn ra ngoài, nhưng vẫn có một số ít cố gắng nuốt vào trong, mà Nguyễn Tô Mạch lại nằm trong số ít đó. Nếu có bị mắng nhiếc vì những chuyện vặt vãnh, cô sẽ không bao giờ cãi lại, chỉ cúi đầu khẽ cau mày và không để ai nhìn thấy.

Vì sự quản giáo nghiêm khắc của mẹ, Nguyễn Tô Mạch chưa bao giờ dám tham gia vào bất kỳ vụ tụ tập nào, thế nên, tuy đã nghe tới cái tên Cố An Sênh nhiều lần nhưng cô vẫn chưa được gặp người thật. Điều này khiến Tô Mạch vô cùng buồn bực, cô nghĩ, vì sao hai người ở cùng một con ngõ mà chẳng một lần gặp nhau, vô duyên đến vậy ư? Thế nên, khi gặp được Cố An Sênh, Nguyễn Tô Mạch đúng là cần cảm ơn một người, cho dù đó là người mà cô rất ghét.

Trong ngõ Tịnh Thủy hồi ấy có một tên con trai họ Đổng, tai to mặt lớn, mỗi khi cậu ta chán chường thì kiểu gì cũng nghĩ ra vài trò bắt nạt người khác. Cố An Sênh đặt cho cậu ta biệt danh là “Đổng đầu sỏ”.

Lần nọ, Đổng đầu sỏ dẫ theo đám tay chân của mình đi bắt nạt Nguyễn Tô Mạch. Cậu ta nhìn chằm chằm vào cơ thể mập mạp còn chưa dậy thì của cô và cười lớn: “Ha ha… Tô Mạch, mày ăn kiểu gì mà có được thân hình như thế này?! Bố mày đã chết rồi mà mày vẫn rất tròn trịa, thật không dễ dãng gì!”.

Sau đó là một trận cười ầm ĩ.

Ký ức lại ùa về. Bố cô qua đời vì bệnh nặng, trụ cột trong nhà phút chốc sụp đổ, mọi gánh nặng đều đè lên đôi vai của mẹ cô. Áp lực cuộc sống và sự thiếu thốn tình cảm khiến Lâm Tịch mệt mỏi, tính khí dần trở nên khó chịu, thường xuyên gắt gỏng vô cớ. Nguyễn Tô Mạch từ lâu đã luyện được cách nhắm mắt làm ngơ trước những trận mắng nhiếc đinh tai nhức óc của mẹ. Cô không trách mẹ, có gì đáng trách đâu? Nhiều năm trôi qua, cô đã dần trưởng thành, cũng giống như những bạn nữ cùng trang lứa, cô có tâm sự, có nỗi phiền muộn riêng. Cuộc sống không đến nỗi tệ, chỉ là thỉnh thoảng phải làm quá nhiều việc nhà khiến cô mệt mỏi. Về phương diện vật chất, vì không tiếp xúc nhiều nên cô cũng không có ham muốn. Đối với cô, chuyện hài lòng nhất có lẽ chính là được nhận giấy khen ở trường và những viên kẹo Thỏ trắng ngòn ngọt, mềm mềm.

Nguyễn Tô Mạch cũng biết, mẹ là người yêu thương cô nhất, nếu không, mẹ đã chẳng hao tổn tâm tư để cô được vào học trường tiểu học tốt nhất thị trấn. Ngôi trường này là do mấy vị lãnh đạo thành phố thành lập, muốn vào học phải trải qua một kỳ thi tuyển khó khăn. Cũng may, về chuyện học hành, Tô Mạch không khiến mẹ lo lắng, cô dễ dàng nhận được giấy báo nhập học. Mẹ vui mừng thưởng cho cô một túi kẹo thỏ trắng thật to, gặp ai cũng không ngớt miệng khoe con gái học giỏi. Tô Mạch thích nhất là ngắm nhìn gương mặt mang chút kiêu ngạo của mẹ, vì thế cô càng nỗ lực học tập để khiến mẹ hài lòng, mẹ hài lòng thì sẽ không mắng mỏ cô, ngược lại còn thưởng co cô càng nhiều kẹo.

Hứng chịu sự châm chọc của Đổng đầu sỏ, Tô Mạch rất muốn phản kích. Cô tưởng tượng ra cảnh mình là nữ chính trong những bộ phim truyền hình, không chịu khuất phục trước thế lực độc ác, có như thế thì về sau cô mới gặp được bạch mã hoàng tử của mình và sống những tháng ngày hạnh phúc như truyện cổ tích. Tô Mạch đảo mắt xung quanh tìm kiếm, đáng tiếc không có thứ gì để cô dùng làm vũ khí. Sau đó, vẫn là tình tiết cũ mèm, Cố An Sênh xuất hiện, giống như từ trên trời rơi xuống, chân cưỡi mây, đầu mang vầng hào quang sáng chói.

Nguyễn Tô Mạch từng kể cho rất nhiều người nghe câu chuyện “truyền kỳ” ấy, cũng không rõ vì lý do gì cô làm như vậy. Khi đó, gương mặt Cố An Sênh vẫn còn mơ hồ, nhưng cô lại nhớ kỹ đoạn ký ức đó, từng động tác nhỏ, từng thay đổi trên vẻ mặt của anh.

Mỗi lần nghe cô kể xong, mọi người đều hỏi một câu: “Mày đang kể chuyện Tôn Ngộ Không đấy à?”.

Nhưng Tô Mạch lại nghĩ, Tôn Ngộ Không thì Tôn Ngộ Không! Dù sao thời khắc ấy đối với cô mà nói, sự xuất hiện của Cố An Sênh chẳng khác nào một thanh gỗ trôi nổi giữa biển cả mênh mông, chỉ có bám chặt lấy anh, mới không bị chết đuối.

Có lẽ khi đó, những lời của Đổng đầu sỏ cũng đã chạm tới lòng tự tôn của Cố An Sênh, anh đứng chắn trước mặt Tô Mạch, phóng ánh mắt lạnh băng về phía những kẻ không mời mà đến kia, dõng dạc chửi: “Mày mới là đứa mất bố! Cả họ nhà mày đều mất bố!”.

Đám trẻ con cười ầm lên, Đổng đầu sỏ tức đỏ mặt tía tai, xông đến quyết sống mái một trận với Cố An Sênh. Mặc dù Đổng đầu sỏ có lợi thế về vóc dáng, nhưng Cố An Sênh cũng không vừa. Dưới sự “huấn luyện” của mẹ, anh vừa khỏe vừa mạnh vừa thông minh hơn những đứa trẻ cùng trang lứa. Cuối cùng, Đổng đầu sỏ ngã lăn ra đất, Cố An Sênh đạp cho cậu ta một cái rồi cất giọng uy hiếp: “Mày còn dám bắt nạt người khác thì cẩn thận tao đốt tóc mày!”. Dứt lời, anh quay lưng bỏ đi, dường như chợt nhớ tới vẫn còn một người nên đi được vài bước, anh liền quay lại, kéo tay cô gái đang đứng sững kia theo cùng, còn không quên cướp túi kẹo Thỏ trắng trên người tên Đổng béo.

Tịnh Thủy là một con ngõ nhỏ nằm ở nơi hẻo lánh trong thị trấn, ra khỏi nhà chưa bao xa đã có thể trông thấy bốn bể đều là cây cối và đồng cỏ.

Cố An Sênh có vẻ vẫn chưa hết giận, anh hùng hổ lôi Nguyễn Tô Mạch đi một đoạn đường dài, hai người một trước một sau leo lên đỉnh đồi nhỏ. Cố An Sênh quên mất rằng người đi cùng mình là một cô gái. Nguyễn Tô Mạch lúc đầu có hơi do dự, nhưng thấy người phía trước không hề có ý định quay lại trợ giúp nên cô chỉ có thể cắn răng, cố gắng bám víu lấy những cây cỏ dại ven đường mà leo lên.

Hai người ngồi trên đỉnh đồi, cùng nhau ăn gói kẹo Thỏ trắng ngọt lịm, giống như đang dè dặt chia sẻ bao buồn vui của số phận. Hai đứa trẻ mười ba tuổi nhưng suy nghĩ lại trưởng thành hơn so với bạn bè cùng trang lứa.

Cố An Sênh bỏ viên kẹo vào miệng, nói với Tô Mạch cũng như với chính mình: “Mặc dù gia đình chúng ta đều không toàn vẹn, nhưng chúng ta là những người bình thường, có tay có chân đầy đủ. Sau này lớn lên, tớ sẽ kiếm tiền nuôi gia đình, cậu sẽ tìm được một người chồng như ý để kết hôn. Cuộc sống của chúng ta sẽ rất tốt”.

Nói xong, anh đứng dậy, hiên ngang…ăn nốt viên kẹo cuối cùng trong tay rồi ngồi lại vị trí cũ, nhỏ giọng nói: “Vì thế, đừng buồn!”.

Có lẽ, Tô Mạch trời sinh đã có thói…mê trai đẹp, cô ngây thơ cho rằng câu nói kia là lời an ủi của Cố An Sênh dành cho mình, thế nên cô quay sang ôm chầm lấy anh. Nước mắt tuôn như suối, Tô Mạch nói trong tiếng nức nở: “Tớ không buồn, tớ chỉ vui quá thôi, vui đến bật khóc…”

Cố An Sênh bị tập kịch đột ngột, tay chân luống cuống không biết làm sao, cứ ngây ra như phỗng. Về sau, khi đã biết thế nào là mối tình đầu, nụ hôn đầu, Nguyễn Tô Mạch cảm thấy cực kỳ may mắn, vì mình đã là chủ nhân cái ôm đầu tiên của Cố An Sênh.

Mặt trời đã ngả bóng, chim về tổ, người về nhà. Hoàng hôn buông xuống những vạt nắng cuối cùng, cô gái tựa đầu vào vai chàng trai khóc thút thít. Lẽ ra sẽ là một bức tranh tuyệt đẹp, nhưng vì sự “rụt rè” của Tô Mạch mà mọi thứ đã bị phá hỏng.

Về đến nhà, Tô Mạch phát hiện lòng bàn tay đầy những vết tích của cỏ cây hằn lại. Cô tủm tỉm cười. Lâm tịch đứng cạnh, nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ như đang nhìn bệnh nhân tâm thần.

Đêm đó, mẹ của Đổng đầu sỏ dắt theo thằng con trai mặt mũi bầm dập đến tận nhà họ Cố để tính sổ, đương nhiên, Cố An Sênh bị mẹ đánh một trận tơi bời.

Đó là lần đầu tiên Tô Mạch trốn mẹ chạy ra ngoài xem náo nhiệt. Giữa đám đông vây xem, Tô Mạch không thể chen vào trong, nhưng cô dường như có thể tưởng tượng ra cảnh mẹ Cố An Sênh cầm chổi đánh liên hồi vào người anh.

Tô Mạch chợt cảm thấy có lỗi, đồng thời lại cảm thấy vui mừng, bởi đây là lần đầu tiên Cố An Sênh vì cô mà chịu đòn.

Sau sự kiện “anh hùng thấy việc bất bình chẳng tha” đó, hai người chưa từng gặp lại. Nguyễn Tô Mạch cực kỳ phiền muộn. Trong phim chẳng phải đều là nữ chính yếu đuối lâm nguy được nam chính liều mình cứu giúp sau đó hai người ở bên nhau ư? Vì sao đã lâu như vậy mà vẫn chưa thấy có động tĩnh gì? Chẳng lẽ trong đời thực thì nữ chính cần phải chủ động hơn? Nghĩ vậy, mỗi lần đi ra tiệm bách hóa mua đồ, Tô Mạch đều cố ý đi vòng qua trước cửa nhà Cố An Sênh, hy vọng ngẫu nhiên gặp được anh, thậm chí cô cũng đã nghĩ cẩn thận sẽ nói gì khi gặp anh. Vậy mà cuối cùng vẫn không có cơ hội.

Về sau, Tô Mạch kể với Lập Hạ chuyện này, những tưởng sẽ nhận được một trận cười nhạo từ đối phương, nào ngờ, Lập Hạ nghiêng đầu nghe rất chuyên tâm, rồi hỏi: “Sau đó thì sao?”.

Sau đó ư?

๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n

Người bố đã biệt tích chín năm trời của Cố An Sênh đột nhiên áo gấm về làng, xóa bỏ những lời đồn đại ác ý bấy lâu. Dưới ánh mắt đầy ngưỡng mộ của xóm giềng, cả gia đình họ lên chiếc ô tô sang trọng và rời khỏi thị trấn vô danh này.

Tô Mạch nghĩ, quả nhiên anh đã làm được như lời anh nói, anh sống rất hạnh phúc. Còn cô thì sao? Trong lòng cô trước giờ chỉ có một người duy nhất, người ấy tên Cố An Sênh.

Thực ra, Tô Mạch hiểu rất rõ, trong cuộc đời Cố An Sênh, cô chỉ là một khúc nhạc đệm ngắn ngủi. Cô vẫn chờ một lần được nói với anh: “Cố An Sênh, tớ tên Nguyễn Tô Mạch”, nhưng trước giờ anh chưa từng hỏi. Trên thế gian này, có hàng trăm người hợp với chúng ta, nhưng chúng ta lại luôn cố chấp lựa chọn người đầu tiên. Cố An Dênh chỉ dùng mấy viên kẹo và một trận ẩu đả đã có thể khiến Nguyễn Tô Mạch bận lòng vì anh.

Có lẽ từ nay về sau, cảm giác ấy sẽ chẳng xuất hiện lần nữa, chẳng còn viên kẹo Thỏ trắng nào khiến cô cảm động, chẳng còn những lời an ủi tấm lòng thưở xưa.

Lần thứ hai gặp lại Cố An Sênh là năm Tô Mạch học lớp mười hai. Trường trung học Tường Long Thất của Cố An Sênh vừa được công nhận trường chuẩn quốc gia. Vì muốn quán triệt chính sách giáo dục toàn quốc, trường cũng bắt đầu xúc tiến hoạt động giao lưu với các trường khác. Nhờ có thành tích học tập xuất sắc, Nguyễn Tô Mạch dễ dàng được nhận vào học lớp A ban Tự nhiên của trường trung học Tường Long Thất.

Tô Mạch đứng trên bục giảng, nhìn toàn bộ phòng học sáng sủa với những bộ bàn ghế mới tinh. Khi ánh mắt chạm tới bên khung cửa sổ, cô bắt gặp gương mặt nghiêng nghiêng quen thuộc ấy, cô chợt căng thẳng đến mức lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Đối phương không ngẩng đầu lên, anh vẫn chăm chú làm việc của mình, tựa như sự tồn tại của cô là hư vô. Tô Mạch không hề cảm thấy hụt hẫng, ngược lại, cô còn lấy làm may mắn vì không bị anh bắt gặp bộ dạng lúng túng của mình.