Chẳng Thể Nói Lời Yêu

Chương 26




Có người cố tình tạo ra khó xử, bầu không khí càng thêm bất hoà.

Tô Mạch nghe Bạch Lâm nói xong còn tức giận hơn cả Lập Hạ.

Cô là mẹ của Chu Gia Ngôn sao? Chu Gia Ngôn là do cô chăm sóc dạy dỗ sao? Cô tự hào cái quái gì? Cái thời Lập Hạ và Chu Gia Ngôn oai phong một cõi ở trường cấp ba Tường Long Thất, không biết cô còn ở cái xó xỉnh nào!

Tô Mạch kích động, vùng khỏi tay Tần Sở. Móng tay cô sượt qua mu bàn tay anh, nhưng anh không tức giận, cũng không kéo cô lại. Sự im lặng của Tần Sở chẳng khác nào cổ vũ cho Tô Mạch. Hiện giờ cô sẵn sàng bất chấp mọi thứ để giúp Lập Hạ trút giận.

Cô nghiêng người chạm cốc với Lập Hạ, dùng lực mạnh đến nỗi rượu trong ly hai người đều sánh ra một ít. Chất lỏng cay xè chảy vào cổ họng. Tô Mạch tiếp túc rót thêm một ly nữa, lần này cô chìa tới trước mặt Bạch Lâm.

“Cậu ấy không phải vừa tốt nghiệp đại học thì cũng là vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh, đúng không? Cho dù cậu ấy cả đời này không tốt nghiệp thì cũng là cậu tốt nghiệp, đúng không? Chẳng lẽ không thể cùng uống một ly?”

Tô Mạch nói bằng giọng khích bác, hoàn toàn không nể mặt Chu Gia Ngôn, nhưng Tần Sở không ngăn cản, để mặc cô muốn làm gì thì làm. Tình hình hiện tại không cho phép hai người đàn ông nhúng tay vào.

Bạch Lâm Nghe xong, quả nhiên sắc mặt biến đổi. Cô vốn dĩ không có ác ý, chỉ là muốn thể hiện chủ quyền đối với người yêu của mình mà thôi. Cô muốn tuyên bố cho tất cả mọi người biết, Chu Gia Ngôn là của cô.

Lưu Minh Nghĩa ngồi nhìn Tô Mạch và Lập Hạ bận rộn cụng ly, mặc dù không hiểu rõ sự tình, nhưng cũng vội vã đứng dậy góp vui.

“Chúc…cách mạng không bao giờ sụp đổ!”

Lập Hạ trừng mắt: “Nói linh ta linh tinh cái gì thế?”.

“Vậy thì…chúc cậu trẻ mãi không già, ở bên người nào đó đến đầu bạc răng long! Đương nhiên, “người nào đó” chính là tại hạ!”

Nghe vậy, hai má Lập Hạ đỏ ửng, cô đá chân Lưu Minh Nghĩa: “Nghĩ đến là hay!”.

Thực ra mấy lời đùa giỡn này của Lưu Minh Nghĩa, Lập Hạ nghe đã mòn cả tai. Chẳng qua lúc này có mặt Chu Gia Ngôn nên cô mới phản ứng như vậy.

Phía đối diện, Chu Gia Ngôn lắc nhẹ ly rượu trong tay, nét mặt không để lộ tâm tình, giống như không nghe thấy cuộc đối thoại đầy mờ ám giữa Lập Hạ và Lưu Minh Nghĩa. Mấy năm nay, anh đã học được cách che giấu cảm xúc.

Thấy Tô Mạch sống chết chẳng chịu bỏ qua, Bạch Lâm không muốn mất mặt, bèn nhận lấy ly rượu. Chu Gia Ngôn đột nhiên quay sang hỏi: “Em biết uống rượu?”.

Cô ngẩn ra: “Một chút!”.

Thế là, cuộc chiến âm thầm chính thức bắt đầu.

Là người có tửu lượng kém nhất, Tô Mạch bại trận trước tiên, chẳng mấy chốc đã chạy vào WC. Sau đó là đến Lưu Minh Nghĩa, và cuối cùng chỉ còn lại Lập Hạ.

Từ đầu tới cuối, Tần Sở và Chu Gia Ngôn ngồi trò chuyện vui vẻ, không màng tới những người còn lại.

Lần Thứ ba ra khỏi WC, Tô Mạch bắt gặp Chu Gia Ngôn đứng trước bồn rửa tay. Hai người nhất thời lúng túng, không ai nói với ai câu nào. Lúc này có người vừa ra khỏi WC, trông thấy một nam một nữ đứng ngoài cửa, do dự một lát bèn quay vào.

Tựa như xem kịch câm, Tô Mạch cười khanh khách một tiếng rồi lách qua người Chu Gia Ngôn đi ra ngoài.

Bấy giờ Chu Gia Ngôn mới chịu lên tiếng: “Tô Mạch! Cậu không sao chứ?”.

Tô Mạch vung tay: “Không sao!”. Nhưng vừa dứt lời, cô lập tức quay về bồn rửa, úp mặt xuống nôn thốc nôn tháo. Xong xuôi, cô ngẩng đầu lên, nói: “Chu Gia Ngôn, bạn gái của cậu không chỉ biết uống “một chút” đâu nhỉ!”.

Chu Gia Ngôn khẽ cười: “Tô Mạch, cậu nói chuyện vẫn ‘sốc não’ như ngày xưa!”.

Thay đổi thật rồi! Trước kia, mỗi khi Chu Gia Ngôn cười đều để lộ ra tám chiếc răng cửa trắng bóng, cô gái nào nhìn thấy cũng phải mê mẩn. Còn bây giờ, nụ cười của cậu ta đã đậm chất trưởng thành, cẩn trọng.

Tô Mạch chợt cảm thấy nhớ vô cùng cậu bạn thân Chu Gia Ngôn của ngày xưa, người từng cả ngày cãi nhau với Lập Hạ, người từng vô tư cười đùa gọi cô là Kẹo Sữa.

Hồi lâu không thấy cô tiếp lời, Chu Gia Ngôn bèn chuyển sang chủ đề khác.

“An Sênh đâu sao không tới?”.

Vừa nghe cái tên ấy, Tô Mạch liền thấy đầu óc choáng váng như cả thế giới đang rung chuyển. Chu Gia Ngôn sợ cô ngã, vội vàng chạy đến đỡ, nhưng Tô Mạch đã gạt tay anh ra, chậm chạp nói: “Xin cậu đấy Chu Gia Ngôn! Đừng có vừa xuất hiện đã phá vỡ mộng đẹp của người khác được không?”.

Tô Mạch và Chu Gia Ngôn kẻ trước người sau trở lại phòng bao. Lúc này, Lưu Minh Nghĩa đã say khướt, nằm bò ra bàn, thỉnh thoảng lại nấc một tiếng. Trong phòng có thêm một người đàn ông nữa. Tô Mạch không lạ gì anh ta, bởi vì cô từng mắng đối phương là “đồ lưu manh”, là “cầm thú”.

Kỷ Vân Chi vốn đang ngồi cạnh Bạch Lâm, vừa trông thấy Tô Mạch đi vào, anh ta bèn chuyển chỗ sang ngồi cạnh Lập Hạ để tiện bắt chuyện với Tô Mạch.

“Em còn nhớ anh không?”

Tô Mạch muốn nói có, nhưng sợ đối phương tính sổ, còn nếu nói không, cô lại sợ chọc giận anh ta. Đang do dự, cô bỗng nghe thấy Tần Sở lên tiếng giải vây cho mình.

“Đi chỗ khác chơi!”.

Nhưng Tần Sở càng bảo vệ cô thì Kỷ Vân Chi càng thêm hứng thú. Anh ta đáp bằng giọng trẻ con hờn dỗi: “Không! Em muốn chơi với cô ấy!”. Sau đó, không thèm để ý tới Tần Sở, Kỷ Vân Chi tiếp tục trò chuyện với Tô Mạch: “Mau trả lời đi, em còn nhớ anh không?”.

Tôi và anh có thù hả? Sao anh cứ bám riết lấy tôi không chịu buông?

Đương nhiên đây chỉ là những điều mà Tô Mạch thầm nghĩ trong lòng, còn lời nói ra miệng lại khác một trời một vực.

“Ừm, đối với những người đẹp trai, em luôn nhớ rất lâu”.

Dù khá ngạc nhiên vì thái độ của Tô Mạch bỗng quay ngoắt một trăm tám mươi độ, nhưng Kỷ Vân Chi vẫn tỏ ra vô cùng hài lòng. Anh ta vươn tay ra định vỗ vai Tô Mạch thì cô đã nhanh nhẹn đứng phắt dậy, tay hơi run lên làm chất lỏng trong ly đổ ra quần. Sau đó, cô hét lên một tiếng.

Tần Sở quay sang nhìn Kỷ Vân Chi bằng ánh mắt hằn học. Anh ta ủ rũ, vẻ mặt như muốn nói: “Rõ ràng không phải lỗi tại em!”.

Lúc này, Lập Hạ và Bạch Lâm vẫn đang mải mê đấu tay đôi. Thực ra cả hai đều đã say mềm, nhưng không ai chịu giơ tay hàng trước.

Kỷ Vân Chi ngồi bên cạnh Lập Hạ, cảm thấy được cơ thể cô không ngừng lắc lư, nhưng vẫn cố uống hết ly này đến ly khác. Thấy vậy, anh ta bèn đoạt lấy ly rượu trong tay Lập Hạ, cúi sát vào mặt cô mà nói: “Em gái xinh đẹp, không uống được thì đừng thể hiện!”.

Nói rồi, anh ta uống cạn ly rượu của Lập Hạ.

Tô Mạch cảm thấy hành động này của Kỷ Vân Chi rất có phong độ, ít nhất cũng hơn hẳn Tần Sở. Tần Sở lúc nào cũng chỉ biết nhếch mép cười, như thể đang thưởng thức mồi ngon. Cũng từ thời khắc ấy, nỗi sợ hãi của Tô Mạch đối với Kỷ Vân Chi hoàn toàn tan biến. Trái lại, cô còn thay đổi cái nhìn, nâng anh ta từ nhân vật phản diện lên một tầm cao mới: “nhân vậy phản diện đẹp trai thượng hạng”.

Lập Hạ định thần lại thì mặt đã đỏ như gấc. Cô vô thức nhìn về phía Chu Gia Ngôn, đúng lúc bắt gặp ánh mắt anh. Tuy đường nhìn của hai người chỉ giao nhau trong giây lát nhưng cũng đủ khiến lòng cô mất bình tĩnh.

Thoáng chốc, cả căn phòng chìm trong sự ám muội. Nếu Lưu Minh Nghĩa không ngủ say như chết, thì có lẽ vở kịch còn hay hơn.

Tô Mạch dùng khăn giấy lau khô vết rượu trên quần. Thấy mọi người không ai nói gì, cô bèn mở miệng: “Cậu về nước làm gì? Ở Anh phát triển không phải tốt hơn sao? Mẹ cậu cũng muốn cậu ở bên đó luôn còn gì, đường tới thành Rome rộng thênh thang!”.

Hai chữ “mẹ cậu” được Tô Mạch nhấn mạnh với ý trào phúng.

Nghe Tô Mạch nhắc đến Hoa Hội, sắc mặt Lập Hạ cũng bất giác biến đổi. Nếu không phải năm xưa Hoa Hội lợi dụng chuyện của bố mẹ cô để uy hiếp, thì hiện giờ cô và Chu Gia Ngôn đã ở bên nhau, chưa đến lượt Bạch Lâm chen chân vào. Cô vẫn thường nghĩ như vậy để an ủi bản thân.

Thực ra trong lòng cô hiểu rõ, cuộc đời có rất nhiều đổi thay, không phải nguyên nhân này thì là lý do kia. Chẳng thứ gì có thể bảo đảm cô và Chu Gia Ngôn sẽ ở bên nhau mãi không lìa xa. Suy cho cùng, tất cả là do duyên phận chưa đủ. Nếu đã là số phận định sẵn thì không một ai có thể chia rẽ hai người.

Câu hỏi đột ngột của Tô Mạch khiến Chu Gia Ngôn trầm ngâm hồi lâu. Anh lấy lại tinh thần, vừa cười vừa đáp với vẻ thản nhiên: “Ông tớ bị ung thư giai đoạn cuối. Tớ làm cháu, sao không về gặp ông được?”.

Tô Mạch sững sờ, lát sau mới tiếp lời: “Xin lỗi, tớ không cố ý”.

Chu Gia Ngôn lắc đầu: “Không sao đâu, cậu không biết mà”.

Tô Mạch lại hỏi: “Ông cậu giờ đang nằm viện nào?”.

“Bệnh viện Trung tâm”.

“Ừm”.

Liếc thấy Tô Mạch đã lâm vào thế bí, Tần Sở đột nhiên ôm eo cô, vô tư cười lớn: “Sao mặt em nhăn như bị táo bón thế?”.

Tô Mạch xấu hổ cực điểm, giận dữ gạt tay anh ra: “Anh bị táo bón thì có! Cả nhà anh đều bị!”.

Tần Sở chẳng những không tức giận, mà còn gật đầu với vẻ hài lòng: “Đúng rồi! Sao em biết? Không ngờ em yêu anh nhiều đến thế, ngay cả mấy chuyện vặt vãnh này cũng để ý”.

Lần này thì sắc mặt Tô Mạch trở nên vô cùng khó coi.

Bữa cơm kết thúc, mọi người ra về với những mối suy tư của riêng mình.

Xe thể thao của Tần Sở không chở được nhiều người nên Lập Hạ chủ động đề nghị sẽ bắt taxi đưa Lưu Minh Nghĩa về. Nhưng khi cô vừa đứng dậy thì tay lại bị Kỷ Vân Chi giữ lấy.

“Con gái đi về một mình khuya thế này sao được? Để anh đưa em với bạn trai em về!”

Lập Hạ định từ chối thì Tần Sở đã lên tiếng trước: “Cứ thế đi, có người đi cùng sẽ yên tâm hơn. Lập Hạ, anh đảm bảo nhân cách của cậu ta!”.

Nghe vậy, Lập Hạ không tiện từ chối nữa. Cô nhìn vẻ mặt nửa cười nửa không của Kỷ Vân Chi, chẳng hiểu sao cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Chu Gia Ngôn lúc này cũng đứng dậy: “Bạch Lâm say quá rồi, chúng em về trước đây. Tần đại ca, hôm nào anh em mình liên lạc sau nhé!”. Nói xong, anh nhìn thoáng qua Lập Hạ và Tô Mạch: “Liên lạc sau!”.

Bóng Chu Gia Ngôn và Bạch Lâm đã khuất sau cánh cửa, Lập Hạ mới thở phào nhẹ nhõm. Kỷ Vân Chi tinh ý nhận ra biểu hiện khác lạ của cô, khoé môi hơi nhếch lên.

Xuống bãi đậu xe, Tô Mạch mới biết hôm nay Tần Sở đi xe bốn chỗ. Cô lấy làm lạ, vì sao ban nãy anh không nhận lời đưa Lập Hạ và Lưu Minh Nghĩa về?

“Phiền anh cho em một lời giải thích hợp lý!”.

Tần Sở ung dung đáp: “Yên tâm, không phải như những gì em đang nghĩ đâu. Kỷ Vân Chi có người trong lòng rồi”.

Thấy cô cứ do dự đứng bên ngoài, Tần Sở bèn khởi động xe, vờ như như sắp đi. Tô Mạch vội vàng mở cửa ngồi vào xe. Đương nhiên cô không có gan lớn đến mức một mình trơ trọi trong bãi đỗ xe tối om này.

Từ lúc xe chạy, không ai nói một lời nào. Lát sau, Tần Sở đột nhiên bật cười thành tiếng, Tô Mạch mới bắt đầu nổi giận: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Tại sao anh không đưa Lập Hạ về? Chẳng lẽ Tần đại thiếu gia keo kiệt đến nỗi sợ tốn chút xăng à?”.

Để Tô Mạch trách móc xong, Tần Sở mới nhàn nhã mở miệng: “Muốn chúng ta có thời gian riêng, được chưa hả?”.

Lần này đến lượt Tô Mạch há hốc miệng. Cô dè dặt vỗ cánh tay Tần Sở: “Em có nghe nhầm không? Anh thử véo em một cái xem nào!”.

Vốn chỉ là một lời nói đùa, Tô Mạch không ngờ Tần sở lại làm thật.

Cô kêu lên: “Á! Đau!”.

“Không đau thì anh véo em làm gì! Lúc nãy đã dặn em không được uống rượu rồi mà không nghe. Còn nhớ tác phẩm em để lại trên mu bàn tay anh không hả?”

Không nghĩ Tần Sở lại nhỏ mọn như thế, Tô Mạch bĩu môi, vừa xoa tay vừa nói: “Anh đúng là đồ lập dị! Chuyên bắt nạt phụ nữ!”.

Tần Sở hơi nghiêng mặt liếc cô một cái, nghiêm túc nói: “Anh chưa bao giờ ghi thù với ai cả!”.

Tô Mạch ngắt lời anh: “Em biết rồi, vì hễ có thù oán là anh giải quyết ngay tại chỗ rồi còn đâu!”.

Tần Sở không phủ nhận: “Em biết thì tốt. Nếu có người khiến anh đau một, anh sẽ khiến người đó đau gấp mười. Vì thế, em nhớ cho kỹ, tốt nhất đừng làm những chuyện khiến anh tức giận. Nếu có làm thì nhớ thu dọn hậu quả cẩn thận, đừng có để anh tóm được!”.

“Không thì sao?”

“Anh sẽ khiến những người bên cạnh em biến mất. Còn em, sống không bằng chết!”.

Biết anh chỉ nói đùa, nhưng giọng điệu và sắc mặt của anh vẫn khiến Tô Mạch không khỏi sợ hãi. Nếu lúc này người lái xe là cô, e rằng đã có tai nạn xảy ra. Cô bắt đầu nghĩ, chuyện gì có thể khiến Tần Sở tức giận? Mấy vụ cãi nhau lặt vặt trước kia thì không tính làm gì, cô biết anh chỉ hơi ác miệng. Huống hồ, anh chỉ xấu tính với cô, chứ đối với người ngoài, lúc nào anh cũng tỏ ra ung dung tự tại, buồn vui không ai biết. Rõ ràng là một lão hồ ly chính hiệu.

Tô Mạch tin, nếu một ngày nào đó, cô khiến anh tức giận, chắc chắn anh sẽ làm đúng những gì anh nói.

Trong chuyện tình cảm nam nữ, nhiều khi chỉ có 1% là ngọt ngào, 99% còn lại đều là đắng cay. Con người ta dù biết rõ nhưng vẫn sẵn sang lao vào đống lửa như con thiêu thân, chỉ vì một phút giây huy hoàng ngắn ngủi.