Chào Anh, Đồng Chí Trung Tá!

Chương 48




Sáng sớm hôm sau, Cố Hoài Ninh lái xe đưa Lương Hoà đến bệnh viện.

Cổng bệnh viện lúc nào cũng đông, người hối hả ra vào qua lại, phải mất khá lâu Cố Hoài Ninh mới tìm được một chỗ để dừng xe. Tưởng rằng Lương Hoà đã vào trong trước nên đậu xe xong anh vội vàng đi vào rất nhanh, ai ngờ vừa đến đại sảnh lại thấy cô vẫn do dự đứng ở cửa. Anh thở dài, bước lại gần nắm nhẹ lấy bả vai cô.

"Nếu không muốn đi thì chúng ta lại trở về nhà, được không?"

Thanh âm của anh rất dịu dàng, truyền vào tai cô có hiệu lực như một viên thuốc an thần, Lương Hoà lắc đầu nói"Không cần, chúng ta vào đi thôi."

Giọng nói của cô lộ rõ vẻ uể oải, tâm sự rối rắm vẫn chưa gỡ bỏ được hoàn toàn, anh mỉm cười, vòng cánh tay ôm ngang vài cô đi vào bên trong.

Phòng bệnh của Diệp lão ở cuối hành lang, có không gian yên tĩnh rất thích hợp cho việc dưỡng bệnh. Hơn nữa do ban đầu gia đình cẩn thận đề nghị nên phòng ông được an bài ở bên cạnh phòng trực ban, 24/7 đều có bác sĩ chuyên khoa toạ chẩn. Đối với những chế độ đãi ngộ kiểu như vậy Lương Hoà nhìn nhiều cũng đã thấy quen, thở dài giơ tay lên gõ cửa.

Cô gõ nhẹ vài cái, người ra mở cửa là một cô y tá, sắc mặt cô ta mới đầu tỏ vẻ không kiên nhẫn, khi ánh mắt chạm tới Cố Hoài Ninh thì giật mình, lập tức đổi ngay thái độ dùng tay chỉ chỉ vào bên trong phòng, ý bảo mọi người đều đang nghỉ ngơi. Cố Hoài Ninh tỏ vẻ đã hiểu, hơi gật đầu cám ơn y tá xong liền hé cửa khẽ khàng đi vào.

Lương Hoà cắn nhẹ môi rồi cũng bước theo anh, trong lòng lại thầm oán, thật là trông mặt bắt hình dong, phân biệt đối xử.

Diệp lão đang ngủ, ở gian ngoài trên ghế sô pha cũng nằm một người, tư thế ngủ không yên ổn, giày cũng chưa cởi, cravat nới lỏng xộc xệch đổ sang một bên, trên người chỉ đắp một chiếc áo vest mỏng manh. Đó là Diệp Dĩ Trinh.

Cô gặp Diệp Dĩ Trinh chỉ mới có hai lần, mỗi lần gặp nhau anh ta đều ăn mặc rất chỉnh tề, tuấn tú, cử chỉ tao nhã hào phóng, tình trạng suy sụp như thế này quả là không dễ mà nhìn thấy. Dù diện mạo anh tuấn, nhìn kĩ lại thì không thấy giống Diệp lão mấy, có lẽ khuôn mặt giống mẹ anh ta nhiều hơn. Qua đó có thể đoán được, hồi trẻ mẹ anh ta nhất định là người phụ nữ rất đẹp.

Nghĩ tới đây ánh mắt cô loé sáng một chút, cầm tay người bên cạnh, nói nhỏ "Em vào nhìn ông ấy một chút, nhé anh?"

Người kia gật đầu, cười khẽ.

o--------------------o

Phòng bệnh của Diệp Lão khá rộng, rất sạch sẽ, thuần một màu lam nhạt, chỉ có trên tủ đầu giường đặt một bình hoa, bên trong cắm một cành hoa mai màu phấn hồng, điểm tô một chút khí sắc cho căn phòng bệnh lạnh lẽo. Lương Hoà nhớ lại có một buổi tối trước khi đi ngủ nói chuyện phiếm cùng Diệp Vận Đồng, chị kể ông cụ rất thích hoa mai, lúc đó cô còn thốt lên thật là trùng hợp, cô và bà ngoại cũng đều thích nhất hoa mai. Bây giờ nghĩ lại điều đó, đột nhiên cảm thấy quả thật giống như một trò đùa của tạo hoá.

Tập ảnh của cô đặt nghiêm chỉnh ở đầu giường. Mặc dù Lương Hoà xem nó như báu vật, cất giữ vô cùng cẩn thận, nhưng những bức ảnh ấy cũng đã có từ lâu lắm, qua bao thời gian bìa ảnh đã hơi cũ nát, cầm trên tay có cảm giác thô nhám ram ráp. Lương Hoà lật từng tấm ảnh, nhìn chăm chú vào nụ cười của mẹ và bà ngoại, những nụ cười mà cô đã sớm ghi khắc vào trong trái tim mình.

Lương Hoà nhớ rõ hồi còn sống bà ngoại từng nói rằng, chụp ảnh cũng không chắc chắn sẽ giữ mãi mãi được, chỉ có ghi tạc ở trong đầu, khắc sâu vào trong tim mới vĩnh viễn quên không được. Khi nhớ lại những lời này cô bỗng nhiên muốn hỏi Diệp lão, ở trong trí nhớ của ông, hình bóng của bà ngoại có phải đã sớm trở nên mơ hồ không còn rõ nữa?

Đang ngủ say Diệp lão bỗng nhiên cựa người trở mình rồi ho khan vài tiếng. Mảnh chăn trượt xuống hơn phân nửa, Lương Hoà vội vàng buông mấy tấm ảnh đi kéo chăn lại cho ông, động tác của cô rất nhẹ để không đánh thức người đang ngủ. Làm xong định rụt tay lại đột nhiên ông mở bừng mắt ra, trong đôi mắt già nua bừng sáng một nụ cười.

Lương Hoà hoảng sợ, cuống quýt hỏi "Làm.. làm ông tỉnh giấc phải không?"

Diệp lão lắc đầu, cựa mình muốn ngồi dậy, động tác hơi đột ngột khiến hơi thở ông trở nên khó khăn, lại ho khan liên tục không ngừng. Lương Hoà do dự một chút, bước tới gần đỡ Diệp lão ngồi dậy, lấy một cái gối mềm đặt phía sau lưng ông cụ. Động tác đầy vẻ hiểu ý của cô làm Diệp lão cười hoan hỉ, vỗ vỗ tay cô, "Già rồi, ngủ không được say, dễ tỉnh giấc lắm, không phải tại cháu đâu." Nói xong ông lại cười, "Ông còn tưởng không biết đến lúc nào cháu mới đến thăm thân già này."

Lương Hoà ngồi ghé xuống bên giường, đầu không ngẩng lên. Lâu sau cô nghe có tiếng thở ra thật dài, rồi một bàn tay đặt lên đầu cô khẽ vuốt vuốt mái tóc, "Làm cháu khó xử lắm phải không?"

Giọng ông đầy vẻ kìm nén, lại như bất đắc dĩ, Lương Hoà ngẩng đầu lên cười nhẹ, "Ông nghỉ ngơi cho khoẻ, mau chóng bình phục đi ạ."

Thái độ cô dịu dàng ngoan ngoãn, không một chút nào tỏ ra bất hoà. Diệp lão lại nhíu mày, bất lực rụt tay lại.

"Hoài Ninh đâu, nó để mình cháu đến đây à?"

Lương Hoà lắc đầu, "Anh ấy chờ ở bên ngoài, ông muốn gặp không để cháu gọi anh ấy vào?"

Diệp lão cười lắc đầu, "Bây giờ với quân hàm như thế, trách nhiệm của nó cũng nặng hơn nhiều. Làm đến chức này, có nhiều việc đều phải do chính mình ra quyết định, khó trảnh khỏi bận rộn, nó có thể tranh thủ thời gian đến thăm ông cũng đã không phải chuyện dễ dàng." Nói xong ông nhìn Lương Hoà, thấy cô cúi đầu yên lặng, cẩn thận nhẹ giọng hỏi, "Hoà Hoà, Vận Đồng nó đã cho cháu biết chuyện chưa?"

Giọng điệu đầy vẻ bất an như thế làm cho Lương Hoà trở nên khổ sở, thà rằng Diệp lão cứ đối xử với cô như trước đây còn hơn là dùng ngữ điệu cẩn thận như vậy để nói chuyện với cô. Từ bé Lương Hoà đã có tính hay mềm lòng, cho tới bây giờ cũng chưa thực sự có thể cương liệt mà trách cứ một người, oán hận một người, khi cô tức giận, chỉ cần người ta chủ động xuống nước một chút thôi cô liền lập tức không kiên trì giận dữ nổi nữa. Lương Hoà hít một hơi, nói khẽ, "Cháu biết rồi, bây giờ ông đừng nghĩ tới mấy chuyện này, cứ yên tâm dưỡng bệnh cho khoẻ đi đã." Dừng lại một chút cô nói thêm, "Cháu đến đây là muốn thăm ông một chút."

Con bé vẫn không được tự nhiên. Diệp lão cười khổ "Được rồi, được rồi, ông không ép cháu nữa." Cuối cùng nhịn không được lại thở dài, ông cũng không có tư cách để ép buộc cô.

Lương Hoà dìu ông nằm thẳng xuống rồi kéo chăn đắp lại hoàn chỉnh. Ẩn ý của ông cô không phải không hiểu, chỉ có điều nếu muốn cô ngay lập tức nhận người ông ngoại này thì cô không thể làm được.

Đợi ông cụ ngủ rồi Lương Hoà mới khép lại cửa nhẹ nhàng đi ra ngoài. Vừa xoay người đã gặp đôi mắt đen sâu sắc của Diệp Dĩ Trinh, cô giật mình hoảng sợ. Thấy động tác hoảng hốt của cô đối phương cũng chỉ hơi hơi nhướn mày, lại cầm khăn rửa mặt tiếp, chỉ có khoé miệng hơi nhếch lên lộ ra một chút tươi cười, khiến người y tá đứng bên cạnh nhìn thấy cũng đỏ mặt lên.

Nhịn không được Lương Hoà lại mím mím miệng, mắt nhìn chung quanh một vòng cũng không thấy Cố Hoài Ninh đâu, định hỏi thì Diệp Dĩ Trinh đã nói trước, "Cố Tam vừa có điện thoại, đơn vị có việc gấp, bảo tôi đưa cô về." Dừng một chút anh nói thêm, "Chào buổi sáng".

Lương Hoà hụt hẫng trong lòng , khi nghe đến câu cuối cùng của anh thì ngẩng đầu nhìn ra mặt trời bên ngoài cửa sổ,"Giờ này đâu còn sớm nữa."

Diệp Dĩ Trinh xoa xoa cổ lộ vẻ mệt mỏi, nở nụ cười ôn hoà, "Được rồi, có muốn tôi đưa về bây giờ không?"

Lương Hoà rất muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ lại đoạn đường xa lắc từ bệnh viện về tới nhà, cô lại nói "Tất nhiên." Nghĩ một chút lại bổ sung thêm "Quân lệnh như núi mà."

Diệp Dĩ Trinh nghe vậy thì nhịn không được bật cười lên, cô y tá đứng bên cạnh lại xuân tình nhộn nhạo.

Thời tiết hôm nay đã ấm hơn một chút, tuy rằng ánh mặt trời không xua tan được cái lạnh lẽo băng giá của mùa đông nhưng cũng làm cả không gian bừng sáng lên. Lương Hoà lên xe, hai tay không ngừng xoa xoa vào nhau nhằm làm ấm hơn một chút. Diệp Dĩ Trinh liếc nhìn cô một cái, vươn tay vặn mở điều hoà, chỉ chốc lát sau hơi ấm liền tràn ra lan toả trong xe.

"Cảm thấy không được tự nhiên phải không?" Diệp Dĩ Trinh đột nhiên hỏi.

Lương Hoà im lặng tỏ vẻ cam chịu. Diệp Dĩ Trinh cười cười, vô-lăng chuyển một vòng tròn, xe dừng vững vàng trước cổng viện.

"Không có giấy phép nên xe không được vào, chỉ đưa được đến đây thôi."

Tốc độ của Lamborghini nhanh đến mức cô không thích ứng kịp, lơ mơ nhìn cảnh vật xung quanh rồi ngượng ngiụ xuống xe, chào tạm biệt với vẻ câu nệ.

Xuyên qua nửa cửa kính xe Diệp Dĩ Trinh nhìn cô cười,"Lương Hoà, tôi và ông cụ ý tứ giống nhau, sẽ không bắt buộc gì hết. Thật ra không khó để nhận ra, ông cụ là thật lòng yêu thương cô, nhận người thân hay không không quan trọng. Với tôi, cô chỉ cần xem như bạn của Cố Tam là được, đừng suy nghĩ nhiều quá, vui vẻ lên đi."

Cô nghe vậy thì sửng sốt, hỏi "Hoài Ninh đã nói gì với anh sao?"

"Hắn không bao giờ kể khổ đâu, là vì tôi biết đọc suy nghĩ của người khác mà thôi." Nói xong anh bật cười lên sang sảng, nhấn chân ga lướt xe vù đi.

Đọc được suy nghĩ của người khác? Lương Hoà lầm bầm mỉm cười, đột nhiên hắt xì một cái, vội vàng khép chặt vạt áo khoác chạy nhanh vào trong.

o--------------o

Đến tối Lương Hoà đem chuyện này kể lại cho Cố Hoài Ninh nghe, bàn tay đang cởi quần áo của anh dừng lại, vẻ mặt buồn cười, "Tự nhiên hắn nói như vậy hả?"

Lương Hoà cầm lấy quần áo mà anh vừa thay ra treo lên móc, vẻ mặt đầy tò mò nhìn anh.

"Hắn từng học Tâm lý học, về mặt nghiên cứu tâm lý người khác quả thật là rất khá, một giáo sư người nước ngoài từng nói FBI không nhận hắn quả là một tổn thất."Cố Hoài Ninh nghiêng đầu cười, hỏi Lương Hoà, "Chuyện này mà hắn cũng nói với em sao?"

Cô mím môi, "Ừhm, anh ta không giống anh, có chuyện gì cũng giấu rất kĩ."

Giọng nói của cô hơi khác lạ, Cố Hoài Ninh đang bưng cốc nước lên nửa chừng liền đặt xuống, mắt nheo lại nhìn Lương Hoà, "Ồ? Vậy em nói xem anh giấu em cái gì nào?"

Lương Hoà không trả lời. Anh đã cố tình che giấu rồi thì làm sao cô có thể biết được? Cô ngước mắt nhìn Cố Hoài Ninh, thấy anh híp mắt lại, ngửa đầu tựa lưng vào trên ghế sô pha nghỉ ngơi, có lẽ là rất mệt mỏi. Có lẽ ánh nhìn của cô quá mức riết róng, nhắm mắt chẳng bao lâu anh liền từ từ mở mắt ra, đôi mắt hẹp mà dài lập tức nhìn thấy dáng vẻ thờ thẫn của cô, trong mắt anh loé sáng một nụ cười.

Ánh nhìn đó của anh khiến Lương Hoà đỏ mặt, xoay người đi vào bếp định nấu cơm, thắt lưng lại bị người kia túm từ phía sau, kéo một cái đã tha cô lại ngồi trên ghế sô pha. Anh cúi đầu áp sát má xuống vành tai cô, hỏi nhỏ, "Đã nghĩ ra tội trạng gì của anh chưa?"

Da mặt của người này càng ngày càng dày. Lương Hoà vừa xấu hổ vừa giận dữ, xoay người lại hỏi anh, "Vậy anh nói cho em biết, cả ngày hôm nay anh đi đâu?"

Cô hỏi xong liền cảm thấy cả người anh cứng lại, rồi ngay lập tức cô đã nghe anh trả lời, giọng nói thản nhiên như cũ,"Không có việc gì quan trọng cả.." Anh chưa nói dứt đã cảm nhận được bàn tay mềm của cô đặt trên cánh tay anh, dường như là sắp đẩy tay anh ra khỏi thắt lưng cô. Cố Hoài Ninh nhớ tới lời nói vừa nãy, vô cùng ngoan ngoãn sửa miệng "Ừm, đơn vị xảy ra một số việc, anh đi xử lý một chút thôi mà."

Nói xong cũng không thấy cô phản ứng gì cả, Cố Hoài Ninh cảm thấy cô hơi là lạ, xoay mặt cô lại, hỏi khẽ, "Sao vậy?"

Lương Hoà ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của anh. Dường như có những chùm sáng lung linh như pháo hoa ẩn chứa trong ánh mắt ấy, một đôi mắt rất rất sáng, và đẹp. Ánh mắt này luôn vô cùng thâm thuý và sâu sắc, không lần nào nhìn mà cô đoán được cảm xúc, càng không đoán được tâm tư của anh. Bây giờ thì sao chứ? Bây giờ có hiểu biết hơn được một chút nào không? Lương Hoà tự hỏi chính mình, nhưng vẫn như trước không có câu trả lời nào cả.

Thật ra mà nói cô cũng không phải cố gắng để có được đáp án cho vấn đề này, cô chỉ hi vọng hai người cũng có thể giống như những cặp vợ chồng khác, chia sẻ với nhau những niềm vui hay nỗi buồn, cùng nhau thống khổ sầu bi. Những ngày tháng như vậy, bà ngoại của cô không có được, mẹ của cô cũng không có được, nay, đến lượt cô, có thể có được hay không, dù chỉ một chút mà thôi?!

"Cố Hoài Ninh" Cô nhẹ giọng gọi.

"Ừm?"

"Kể cho em biết chuyện của anh, được không?"

Anh kinh ngạc nhíu mày, cúi đầu nhìn cô, đôi mắt màu hổ phách tràn đầy vẻ nghiêm túc cùng với chờ mong. Thở dài một hơi, anh nói, "Em muốn biết chuyện gì?"

Lương Hoà cố gắng ngồi thẳng lưng lên, đôi mắt chớp khẽ mấy cái, cười hì hì quăng ra ba chữ "Mối tình đầu."

Vừa dứt lại đã bị anh liếc mắt lườm một cái, "Chẳng lẽ Diệp Vận Đồng chưa nói cho em biết hay sao? Anh cứ tưởng chị ấy đem cả gốc gác của anh đều bày ra hết rồi chứ."

"Chị ấy không hề nói chút nào cả" Cô thề thốt phủ nhận.

Cố Hoài Ninh đứng dậy đi rót một cốc nước, uống xong lại mở miệng, "Không có mối tình đầu."

"Làm sao có thể không có?" Lương Hoà kinh ngạc hô lên, thấy ánh mắt anh híp lại thì rụt cổ, nói "Anh..anh hồi trước chẳng nói là bạn gái xếp được cả đoàn hay sao, bây giờ lại bảo là không có?!"

Cả đoàn bạn gái?! Anh ngẩn người ra một chút, sau đó nghiến răng nghiến lợi cười, "Hoá ra còn nhớ rõ ràng thế kia à?" Thấy cô chán nản cúi đầu, anh hừ nhẹ một tiếng, "Ngày trước quả thật là từng có mang một hai cô về nhà ứng phó với mẹ, không thể xem là mối tình đầu được!"

Lương Hoà hơi cười khổ, sau này người được mang về nhà ứng phó là cô không phải sao? Tiện quá còn gì nữa, sau khi kết hôn thì mọi chuyện đều giao cho cô một mình đối mặt, một mình xử lý. Cứ nghĩ tới những chuyện không hay ho đã từng xảy ra với mẹ chồng, lòng cô trở nên khổ sở rối rắm, cắn môi một hồi lâu, mới nói, "Còn có một người, có tính được không?"

"Ai?" Anh híp mắt lại.

Móng tay Lương Hoà bấm mạnh vào lòng bàn tay, cảm giác đau đớn truyền đến trong thân thể. Cái tên kia vắt ngang trong lòng cô đã không phải là một ngày hay hai ngày, cô chỉ không muốn hỏi mà thôi. Cảm giác không tự tin này không biết là do chính bản thân mình, hay là tại vì anh, hoặc là, đối với tình cảm của cả hai, cô đều sợ hãi.

"Lâm Kha!" Cô thở ra, rất nhẹ.

"Ai?" Anh đang uống nước, dường như là nghe không rõ, giọng cao lên hỏi lại.

Lương Hoà ngẩng đầu, lặp lại từng chữ cho anh nghe,"Lâm Kha!"

Căn phòng thoáng chốc trở nên vô cùng im lặng, Lương Hoà cúi đầu, không dám nhìn tới biểu tình trên mặt Cố Hoài Ninh. Thật lâu sau, lâu tới mức cô cũng không biết qua bao lâu nữa, nghe thấy "cộp" một tiếng, ly nước đặt trên bàn phát ra một tiếng vang, chưa kịp ngẩng đầu nhìn, cằm cô đã bị nhẹ nhàng nâng lên.

Xì một tiếng cười, đôi mắt anh vụt sáng.

"Cố phu nhân, anh có thể hỏi em một câu được không?"

Lương Hoà nghi hoặc gật đầu.

"Em nghe cái tên Lâm Kha ở đâu vậy?"

Cô mím miệng nhớ lại, ban đầu nghe tên này là từ Cố Hoài Việt nói ra, nhưng hiểu rõ hơn một chút lại là từ Diệp Vận Đồng.

Cố Hoài Ninh nghe cô nói xong, cong ngón tay gõ lên đầu cô một cái, "Chẳng nhẽ anh Hai không nói cho em biết rằng Lâm Kha là vợ của anh ấy hay sao?"

Lương Hoà xoa đầu kêu một tiếng, "Chị Diệp còn nói Lâm Kha là thanh mai trúc mã với anh kìa, sao anh không nhắc tới chuyện này chứ?!"

Cố Hoài Ninh nghe vậy thì trong lòng bừng lên cơn giận dữ, nhưng nhìn thấy sắc mặt ửng hồng cùng ánh mắt ai oán của Lương Hoà thì anh lại không nổi giận lên được, bàn tay đặt lên đầu cô xoa xoa một chút, động tác mềm nhẹ, "Lâm Kha là vợ của anh Hai, cô ấy mất đã nhiều năm rồi, sau này trước mặt anh Hai đừng nhắc đến, biết không?"

"Em biết mà." Cô đáp khẽ.

"Cô ấy không phải là thanh mai trúc mã gì của anh cả, trước kia thì có thể tính là em gái, sau này lấy anh Hai rồi thì trở thành chị dâu." Dừng lại một chút, anh nói thêm, "Với anh mà nói, cô ấy vĩnh viễn sẽ chỉ là hai thân phận này thôi."

"Vậy còn tấm ảnh kia thì sao?" Cô đột nhiên nhớ lại bức ảnh đó.

Mày anh nhăn lên, "Ảnh nào?"

Lúc Lương Hoà đưa ảnh cho anh xem, Cố Hoài Ninh nhịn không được bật cười lên. Tấm ảnh này chụp lúc học Trung học, hôm đó là sinh nhật của Lâm Kha, mấy người rủ nhau đi dã ngoại, dọc đường đi chụp khá nhiều ảnh. Tấm ảnh này rửa làm ba cái, một cái của anh đã hỏng từ lâu, đây là cái của Lâm Kha. Dòng chữ phía sau tấm ảnh cũng là do Cố Hoài Việt viết. Chính bởi vì điều này anh mới biết được tình cảm của Cố Hoài Việt đối với Lâm Kha, cũng hiểu được tâm ý của anh Hai mình. Thời gian trôi qua quá lâu rồi, cảnh còn mà người đã mất, anh cũng ít khi lấy ảnh ra nhìn lại, không ngờ Lương Hoà lại nhìn thấy được.

Sau khi biết mọi chuyện Lương Hoà cảm thấy như bị sét đánh, băn khoăn hỏi, "Làm sao có thể được, chẳng lẽ chị Diệp không nhận ra nét chữ của anh sao?"

Anh hừ lạnh, "Chắc chị ấy quên mất một chuyện, từ nhỏ chị ấy đã chẳng bao giờ phân biệt đuợc chữ của ba anh em anh."

Lương Hoà lập tức cắn môi không nói nên lời nào, nhìn đôi mắt nheo lại của anh, lắp bắp nói, "Chuyện này không phải tại em, ai bảo anh cái gì cũng không nói cho em biết, làm em phải đoán mò thôi. Chẳng phải là đã nói sẽ từ từ chậm rãi mà tìm hiểu lẫn nhau sao, chẳng lẽ anh đã quên rồi.."

Đôi mắt trầm yên tĩnh của anh bỗng nhiên sáng lên một ánh cười, "Được thôi, chúng ta sẽ từ từ tìm hiểu lẫn nhau..."