Chào Buổi Sáng, U Linh Tiểu Thư

Chương 18: Bắt quỷ




Editor: Tiểu Anhh 

Ông chú râu trước mặt Mạc Trăn trước kia chưa từng thấy qua, trên cằm ông ta để một vòng râu đen sì, dưới ánh mặt trời còn hiện lên vẻ bóng loáng. Dường như quanh năm không được ngủ ngon vậy, dưới hốc mắt lõm xuống hiện rõ hai vệt xanh đen, ngay cả con ngươi cũng đục ngầu.

Nhưng ánh mắt ông ta nhìn về phía Mạc Trăn lại cực kỳ nghiêm túc.

Lời nói quái dị này nếu lọt vào tai người khác cũng chỉ cho là ông ta đang thả rắm, thuận miệng nói nhảm mà thôi. Nhưng chỉ có Mạc Trăn biết, nếu chỉ là thuận miệng nói nhảm, thì cũng có phần quá đúng đi.

Anh ngẩng đầu, chống lại ánh mắt ông chú râu, trong lòng không hiểu sao có chút hốt hoảng. Nhưng dù sao Mạc Trăn cũng là ảnh đế, vào thời khắc mấu chốt này anh lại dùng khả năng diễn xuất hoàn mỹ mình đã dày công tôi luyện che dấu nội tâm hốt hoảng.

Trong con ngươi đen dần dần nhiễm một tầng châm chọc nhàn nhạt, ngay cả khóe miệng đang nhếch lên như đang cười nhạo người trước mắt là kẻ điên, "Xin lỗi, tôi không tin vào tôn giáo."

Phản ứng của Mạc Trăn dường như trong dự liệu của ông chú râu, ông ta mím môi, tiếp tục không chịu khuất phục nhìn anh, "Mạc tiên sinh, tôi không phải tới truyền bá, không, truyền giáo, chuyện này nghe có vẻ hoang đường, nhưng hãy xin tin vào phán đoán chuyên nghiệp của tôi."

"A." Mạc Trăn đơn giản chỉ cười nhạo một tiếng, "Tôi càng tin vào giám định của bệnh viện tâm thần hơn."

"Chao ôi tôi thật sự không có bệnh." Ông chú râu vỗ một cái lên bắp đùi mình, nhìn dáng vẻ có chút nóng nảy. Ông ta chỉ bên cạnh Mạc Trăn, nói chắc chắn, "Nó hẳn là ở đây, hơn nữa còn là một nữ quỷ."

Ngón trỏ thô ráp không nghiêng không lệch chỉ đúng vị trí của A Diêu.

A Diêu hơi ngẩn ra, cô đưa tay phải huơ huơ trước mắt ông chú râu, "Ông nhìn thấy tôi hả?"

Ông chú râu không có phản ứng, hiển nhiên ông ta không nhìn thấy A Diêu.

Mạc Trăn thả hộp cơm trong tay xuống, nhíu mày từ ghế đứng lên, "Vị tiên sinh này, nếu như ông còn càn quấy như vậy, tôi sẽ báo cảnh sát."

Đối với loại uy hiếp này, ông chú râu cũng không cảm thấy lạ. Ông ta nhanh tay rút một vật từ trong ngực ra, A Diêu nhìn kỹ mới phát hiện trong tay ông ta kẹp một lá bùa vàng.

Nhất thời trong lòng có trăm cảm xúc lẫn lộn, một ông chú đưa cơm hộp lại mang hoàng phù theo người?! Ông ta muốn móc cũng nên móc xẻng xào thức ăn ra mới đúng nha!

Ngay cả Mạc Trăn cũng sững sờ, anh còn chưa kịp phản ứng, ông chú râu đã đọc một loạt chú ngữ, theo đó ném hoàng phù lên không trung, hoàng phù giữa không trung "lách tách" bốc cháy.

"A." Ánh lửa thiêu đốt của hoàng phù đặc biệt chói mắt, A Diêu dùng tay che mắt mình, thân hình thoáng hiện vài cái liền biến mất.

Trong lòng Mạc Trăn siết lại, bật dậy từ trên ghế. A Diêu biến mất hoàn toàn, ngay cả cọng tóc cũng không để lại.

Cảnh tượng này đối với Mạc Trăn là một kích thích không nhỏ, trong đầu như có thứ gì đó ầm ầm nổ tung, cả người như bị đốt cháy. Anh xoay người nhìn ông chú râu, trong mắt là lửa giận mãnh liệt, "Ông làm trò gì vậy? Cái trò lừa bịp giang hồ này giờ vẫn còn dùng để gạt người sao?"

Mạc Trăn so với ông ta cao hơn một cái đầu, anh đứng ngược sáng, bóng dáng đen tối ập vào người ông chú râu. Ông chú râu chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, bị người dùng thân hình cao lớn khinh bỉ mùi vị thật không dễ chịu.

Nếu người này còn có khí thế hung hăng như một ngọn lửa, cái mùi vị này càng không dễ chịu.

Ông chú râu bị rống đến ngu người, ngay cả hoàng phù cũng ỉu xìu rơi trên mặt đất. Không ít người trong đoàn làm phim cũng chú ý tới động tĩnh bên này, rối rít chạy tới hỏi tình huống.

Nội tâm Mạc Trăn không kiên nhẫn, nhưng vẫn giải thích nhanh một lần. Nhân viên công tác nghe xong đều lộ ra ánh mắt hài hước, định đuổi ông chú râu ra khỏi trường quay. Nhưng ông chú râu đã lấy lại tinh thần, kiên định cho rằng Mạc Trăn bị nữ quỷ quấn lấy, không chịu buông tha tiếp tục đòi bắt quỷ.

Mạc Trăn cuối cùng cũng nổi giận, anh nhấc hộp cơm trên bàn nhét vào ngực ông ta, "Ông có tin sau này sẽ không có tổ kịch đến ăn cơm hộp nhà ông không?"

...

Đây đúng là một uy hiếp nghiêm trọng.

Ông chú râu tuy ham mê bắt quỷ, nhưng dù sao làm cơm hộp mới là nghề chính. Một chiêu này của Mạc Trăn chính là giải quyết tận gốc, ông chú râu nhất thời ỉu xìu, mặc dù không cam lòng, nhưng vẫn cụp đuôi ảo não chạy trốn.

Nhìn bóng lưng không mấy cao lớn xa dần, Mạc Trăn thở ra một hơi.

Nhân viên công tác thấy chuyện đã qua, lại trở về vị trí tiếp tục ăn. Mạc Trăn không ăn được cơm này, anh mượn cớ đi WC, thừa dịp mọi người không chú ý liền len lén quẹo vào một góc kín đáo.

Đè thấp giọng gọi mấy tiếng A Diêu, cũng chỉ có làn gió ấm áp tình cờ thổi qua đáp lại anh.

Chân mày Mạc Trăn nhăn lại mấy phần, lấy di động trong túi ra cực nhanh lên QQ.

Avatar Thần Côn vạn năm như một vẫn màu xám trắng, Mạc Trăn mím môi mở khung chat.

"Sư phụ, người biết cơm hộp Vượng Vượng không?"

Đợi ba phút, đối phương vẫn không có phản ứng.

Mạc Trăn đã cạn kiệt kiên nhẫn, nhíu mày nhìn điện thoại một lúc, thoát khỏi QQ.

Đầu ngón tay thon dài vẽ nhanh lên màn hình, Mạc Trăn lục trong danh bạ một dãy số đã lâu không liên lạc, không chút suy nghĩ gọi đi.

【 số máy quý khách vừa gọi không tồn tại, xin kiểm tra rồi gọi lại lần nữa. 】

Quả nhiên.

Chán nản buông di động xuống, Mạc Trăn nặng nề ấn nút tắt, muốn đem tất cả phiền muộn đặt lên điện thoại. Đi hai bước, Mạc Trăn lại gọi mấy tiếng A Diêu, vẫn không được đáp lại, mới cau mày trở về.

Vừa mới tới khúc ngoặt phía trước, điện thoại rung lên như bị điên.

Mạc Trăn móc di động ra nhìn, chính là dãy số mình vừa gọi. Lông mày anh động một cái, vừa kết nối đã nghe thấy giọng nói thờ ơ truyền ra ống nghe, "Có việc gấp hả?" Mạc Trăn không có chuyện thì sẽ không tìm hắn, nếu có chuyện thì sẽ lên QQ tìm, gọi điện thoại như vậy nhất định là hết sức khẩn cấp.

Mạc Trăn thấy giọng người đàn ông nồng đậm ngái ngủ, tay cầm điện thoại chợt nắm chặt, gần như là gào lên, "Sư phụ, tại sao điện thoại của người vĩnh viễn không tồn tại!"

QQ vĩnh viễn không online, điện thoại cho tới bây giờ không tồn tại, thực tức cười!

Giọng đối phương vẫn lạnh nhạt như cũ "Đã nói rồi, điện thoại của ta chỉ có người hữu duyên mới gọi được."

Mạc Trăn: "..."

Hít sâu một hơi, Mạc Trăn không nghĩ tranh cãi vấn đề với hắn, "Người biết cơm hộp Vượng Vượng không?"

"Cơm hộp Vượng Vượng?" Người bên kia suy nghĩ một chút, "Cơm rang nhà họ mùi vị không tệ."

Trầm mặc hai giây, Mạc Trăn mới nói, "Ông chủ ở đó tự xưng biết bắt quỷ người biết không?"

Lần này đổi lại đối phương trầm mặc hai giây, "Mạc Trăn, con nuôi một con quỷ bên người?"

Mạc Trăn giật giật khóe miệng, không thừa nhận cũng không phủ nhận, "Ông chủ đó có đốt một tấm hoàng phù, nó có nguy hiểm gì không?"

Lần này đối phương trầm mặc lâu hơn, cuối cùng thỏa hiệp nói: "Yên tâm đi, A Vượng nếu có bản lĩnh bắt được quỷ thì hắn cũng không cần bán cơm hộp."

Mạc Trăn hơi thở phào nhẹ nhõm, lần trước A Diêu nghỉ ngơi thật tốt sẽ về nhà mình, chắc lần này cũng vậy chứ?

"Nhưng đến cả A Vượng cũng phát hiện con bị quỷ quấn lấy, chứng tỏ con với con quỷ đó quá thân cận."

Mạc Trăn yên lặng, dĩ nhiên anh biết cùng quỷ sống chung sẽ có ảnh hưởng tới con người, nhưng cho tới giờ anh vẫn không có cảm giác gì khác thường, nên anh mới có thể buông thả mình không nghĩ vấn đề này nữa.

"Lần trước con tìm ta có phải cũng liên quan đến con quỷ này?"

"Vâng..."

Dừng lại hai giây, đối phương nói: "Ta sẽ cố gắng trở về sớm, lúc cần thiết có thể dùng bùa hộ mạng ta cho con."

"Cô ấy không có ác ý." Theo bản năng, Mạc Trăn muốn giải thích hộ A Diêu.

Đối phương yên lặng lúc lâu, cuối cùng chỉ nói bốn chữ, "Người quỷ khác biệt."

Người quỷ khác biệt.

Đạo lý này khi Mạc Trăn năm tuổi đã biết rõ, cho nên anh mới không để ý tới những du hồn dã quỷ ầm ĩ muốn mình báo thù cho họ, nhưng mà A Diêu...

Khẽ cười tự giễu, Mạc Trăn thấp giọng nói với ống nghe: "Con biết rồi." Nói xong ba chữ tựa như lẩn tránh, Mạc Trăn vội vã cúp điện thoại.

Từ trong góc quẹo ra, đạo diễn đã kêu mọi người chuẩn bị quay phim.

Mạc Trăn hít sâu một hơi, đi tới phòng chụp.

Trong phòng thí nghiệm khép kín, có đủ loại thiết bị tinh vi đắt tiền khiến không khí trở lên bén nhọn lại lạnh lẽo. Cao Sâm ngồi trước máy vi tính, ngón tay thon dài bay nhanh lên bàn phím, nội dung trên màn hình không ngừng chiếu lên mắt kính thật dày của trợ thủ, giống như đang chiếu một bộ phim tĩnh. Trợ thủ phía sau Cao Sâm nhìn một hồi, vẻ mặt ngưng trọng đẩy mắt kính trên sống mũi, "Tiến sĩ, virut giống như đang bắt đầu biến dị."

Động tác trên tay Cao Sâm ngừng lại, nghiêng người sang nhìn về phía trợ thủ, khẽ hất cằm. Hai người cứ như vậy nhìn nhau năm giây, Mạc Trăn đỡ trán, "Xin lỗi, tôi quên từ."

"Cắt." Âm thanh đạo diễn Thôi từ trong phòng bối cảnh cất lên, "Nghỉ ngơi năm phút."

Diễn viên trẻ tuổi diễn vai trợ lý Cao Sâm cúi đầu nói với Mạc Trăn gì đó, đạo diễn Thôi đi tới bên cạnh, vỗ vỗ vai anh "Thế nào Mạc Thiên vương, trạng thái không tốt? Trước kia cậu không có quên từ."

Mạc Trăn xoa xoa ấn đường, lại nói xin lỗi.

Thấy sắc mặt anh có chút mệt mỏi, đạo diễn Thôi lại vỗ vai anh, không nói gì đi tới trước máy quay phim.

Mạc Trăn dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, cố gắng trở về trạng thái.

Khi Mạc Trăn đối diện với máy quay phim lần nữa, anh cắn quả chanh trong tay, rốt cuộc cũng tìm về cảm giác của Cao Sâm. Nhìn ánh mắt đột nhiên biến hóa của Mạc Trăn, đạo diễn Thôi hài lòng gật đầu.

Một diễn viên ưu tú không phải chỉ có khả năng diễn xuất tốt, mà còn nhanh chóng điều chỉnh trạng thái của mình.

Cảnh sau đó cũng coi như thuận lợi, đúng bảy giờ, buổi chụp cả một ngày cuối cùng cũng kết thúc.

Mạc Trăn không yên lòng lái xe trở về, trời bất ngờ đổ mưa to khiến anh phải giảm tốc độ. Mạc Trăn ghét trời mưa, cái cảm giác quần áo ẩm ướt dính vào người rất không thoải mái.

Khi xe trở về biệt thự, mưa vẫn còn chưa tạnh.

Tiếng mưa rơi rào rào tràn ngập buồng xe, trước cửa nhà Tiểu Dương quen thuộc có một người con gái đang ngồi bó gối.

Tất cả đều giống tình cảnh lần đầu tiên Mạc Trăn nhìn thấy A Diêu.

Mạc Trăn đỗ xe xong, đi tới bên người con gái rồi đứng lại.

A Diêu ngẩng đầu lên từ hai cánh tay, khi nhìn thấy người trước mặt thì trên gương mặt có vẻ tái nhợt lộ ra một nụ cười sáng lạn như pháo hoa, "Mạc Trăn, anh đã về rồi."

"Ừ."

Trái tim treo cả một buổi chiều, rốt cuộc cũng rơi về ngực.