Chào Em, Cô Giáo Của Tôi

Chương 10: Cô giáo Ninh muốn đi xem mắt




Đi qua Thanh Nịnh, Ninh Thư nói với Nghiêm Kiều: “Khu Vĩnh Ninh Lý ngay phía trước rồi, tôi có thể tự về được.”

Nghiêm Kiều: “Tôi đã hứa với Lễ Lễ là sẽ đưa cô về nhà, là người lớn thì phải nói lời giữ lời, làm một tấm gương tốt.”

Khuôn mặt Ninh Thư nở nụ cười mang rõ đặc điểm là một giáo viên chủ nhiệm: “Nếu như phụ huynh học sinh trong lớp đều biết phối hợp như anh thì tốt.”

Cô làm giáo viên đã lâu, kiểu phụ huynh nào cũng đã gặp. Con cái là hình ảnh thu nhỏ của một gia đình, gia đình thế nào sẽ nuôi dạy những đứa trẻ thế đó.

Nghiêm Lễ rất ưu tú, Ninh Thư chưa bao giờ thấy một học sinh nào lại hoàn hảo cả về thành tích lẫn tính cách như vậy. Bây giờ nhìn mà xem, sự xuất sắc của cậu cũng không phải là không có lý do, có lẽ cậu được lớn lên trong một gia đình lành mạnh và hạnh phúc, được cha mẹ yêu thương, anh em thuận hòa. Tuy rằng người anh này của cậu đôi khi vẫn không phải là một hình mẫu lý tưởng, trên người có rất nhiều tật xấu như xăm trổ, hút thuốc.

Đột nhiên điện thoại của Ninh Thư đổ chuông, cô cúi đầu lật tìm điện thoại trong túi xách, thấy vậy Nghiêm Kiều liền giúp cô cầm bó hoa.

Ninh Thư: “Là mẹ tôi gọi, hàng ngày cứ đến mười giờ tối bà đều đúng giờ gọi đến.”

Nghiêm Kiều ừm một tiếng, đi bên cạnh Ninh Thư, tay ôm bó hoa bước về phía căn nhà.

“Mẹ, con đã tan làm rồi, sắp đến nhà rồi đây.” Ninh Thư cầm điện thoại, lúm đồng tiền nhỏ trên má như hũ mật ngọt lịm, vừa nhìn đã thấy đây chính là một cô công chúa nhỏ trong gia đình luôn được mọi người cưng chiều: “Hôm nay rất vui, không mệt, mẹ đừng lo lắng quá.”

“Con nhận được hoa của học sinh tặng, còn cả thiệp chúc mừng nữa. Ba đã đi nghỉ chưa mẹ? Mẹ bảo ba hút thuốc ít thôi, cuối tuần con sẽ về thăm hai người.”

“Mẹ, hôm qua con thấy một chiếc túi xách ở trung tâm mua sắm, rất hợp với mẹ.”

“Không sao, còn đủ tiền tiêu mà, mẹ không cần gửi cho con đâu.”

Nghiêm Kiều quay đầu sang nhìn Ninh Thư, thầm nghĩ, cô thực sự là một người may mắn vì còn cả ba lẫn mẹ. Hầu hết mọi người trên thế giới này đều may mắn, nhưng cũng có một số lại không có được vận may đó.

Cứ thế cho đến cổng nhà Ninh Thư mới miễn cưỡng cúp máy, cô cất điện thoại, có chút ngại ngùng cười, nói: “Ba mẹ tôi chiều tôi quá, vẫn coi tôi như con nít.”

Nghiêm Kiều ngước mắt nhìn căn nhà trước mặt: “Tại sao lại nghĩ đến chuyện thuê nhà bên ngoài? Con gái một thân một mình ở ngoài, người nhà không lo lắng sao?”

Ninh Thư: “Đoạn đường trước nhà tôi đang sửa chữa, mẹ tôi thương tôi đi làm phải đi đường vòng xa xôi, muốn tôi ở gần trường một chút, như vậy có thể thêm được ít thời gian ngủ.”

Giọng nói vừa dứt, điện thoại của cô lại vang lên: “Xin lỗi, lại là mẹ tôi.”

Ninh Thư cầm điện thoại lên ấn nghe: “Không có bạn trai.”

Nghiêm Kiều đứng một bên lắng nghe, đây chắc hẳn là bị giục kết hôn rồi.

Ninh Thư: “Không phải là con không muốn yêu đương, mà là trong trường không có đối tượng thích hợp.”

Nghiêm Kiều nheo mắt nhìn mấy chậu hoa cũ chất đống ở góc tường cách đó không xa.

Ninh Thư: “Giáo viên nam trong trường đều đã kết hôn hoặc có bạn gái cả rồi.”

Nghiêm Kiều nghi ngờ rằng liệu bản thân có phải bị trường học đuổi việc rồi hay không, hay thật ra bản thân anh là phụ nữ, vậy nên mới không nằm trong hai tình huống mà cô vừa đề cập đến.

“Xem mắt?” Khi nhắc đến chuyện riêng tư, Ninh Thư bước sang một bên nghe điện thoại và cố ý hạ thấp giọng xuống.

Một lúc sau, Nghiêm Kiều thấy Ninh Thư tiến lại gần: “Cô giáo Ninh sắp phải đi xem mắt à?”

Vốn dĩ anh không nên hỏi chuyện riêng tư của người khác, cũng chẳng có hứng thú quan tâm đến nó. Lần trước đến đây để tặng quà ngày Nhà giáo cho cô, lại bị cô hiểu lầm thành tỏ tình, anh đã nhận ra, nếu như bạn nghe thấy một từ nhạy cảm như từ xem mắt mà lại giả vờ như không nghe thấy nó thì trông sẽ thật giả tạo.

Ninh Thư: “Đó là con trai của đồng nghiệp cũ của mẹ tôi, cũng làm trong ngành giáo dục, anh ta mở các lớp đào tạo bổ túc, điều kiện cá nhân khá tốt, hai gia đình đều được coi là khá cơ bản, vì vậy định đi gặp mặt xem sao.”

Điều này hoàn toàn phù hợp với tính cách bảo thủ của cô, Nghiêm Kiều nói: “Nhẹ nhàng, chu đáo, có nhà có xe?” Khi từ chối anh lần trước, cô đã nói rằng mình thích mẫu đàn ông như vậy.

Ninh Thư gật đầu: “Tôi chưa gặp bao giờ, là mẹ tôi nói vậy.”

“Tôi đến nhà rồi, trên đường về anh chú ý an toàn.”

Ninh Thư lấy chìa khóa ra để mở cửa, nhưng quay đầu lại vẫn thấy Nghiêm Kiều đang đứng yên nhìn cô.

Cô có chút kinh ngạc: “Thầy Nghiêm, anh không về à?”

Nghiêm Kiều nhìn vào trong sân ngôi nhà, cỏ dại bên trong đã được nhổ sạch, lần trước khi anh và Nghiêm Lễ tới, cỏ vẫn mọc kín mặt sân.

“Trước đây mẹ tôi thường dạy, nếu đưa con gái về nhất định phải đứng nhìn cô ấy vào nhà, cho đến khi không thấy bóng người nữa mới thôi.”

Ninh Thư nhìn người đàn ông trước mặt, bởi vì anh mới tan làm nên trên người vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng. Tuy nhiên, cúc áo trên cổ không biết từ lúc nào đã được cởi ra, rộng rãi thoải mái như sợ nóng, ống tay cũng xắn lên vào gấu. Anh đang đút một tay vào túi quần, hơi nghiêng đầu, cong môi nhìn cô với vẻ lịch sự và tao nhã.

Ninh Thư xoay người đi vào cửa nhà, đi qua sân quay đầu lại nhìn vẫn thấy anh đang đứng tại chỗ, cứ thế cho đến khi cô đi vào phòng khách rồi đóng cửa lại, sau đó lên lầu hai, đứng bên cửa sổ nhìn xuống, lúc này anh mới quay người bước đi.

Phải đợi đến khi không nhìn thấy bóng người mới được rời đi, đây hoàn toàn không phải kiểu giáo dục con cái mà các gia đình bình thường có thể dạy. Ninh Thư nhìn bóng lưng xa xăm của Nghiêm Kiều, thầm nghĩ, anh không phải công tử con nhà quyền quý nào đó chứ? Bản thân đã từng có một cuộc sống rất tốt, sau đó gia đình gặp phải biến cố lớn, khiến ngoại hình và tính cách thay đổi đáng kể, nhưng những thứ từng được dạy dỗ đã ngấm vào xương cốt.

Nghiêm Kiều quay trở lại tiệm, thấy Triệu Vũ Kiệt đang ngồi ở cửa hút thuốc, ánh mắt không ngừng nhìn những cô gái đẹp đi qua, như thể đang chọn phi tần cho mình vậy.

Nghiêm Kiều dùng chân đá đá anh ta: “Ngồi nghệt ở đây làm cái gì thế? Đi vào.”

Trọng tâm Triệu Vũ Kiệt không vững, suýt chút nữa thì ngã ra đất, điếu thuốc trên miệng cũng rơi xuống, anh ta cầm lên phủi phủi qua, sau đó lại đưa lên miệng hít một hơi: “Tôi ngồi ở đây thì làm sao? Chẳng phải ngày nào tôi cũng ngồi còn gì? Cũng đâu có phải cậu chưa từng thấy.”

“Ăn phải thuốc súng à?”

Nghiêm Kiều kéo cửa ra đi vào trong, Triệu Vũ Kiệt cũng theo sau: “Hôm nay chẳng phải là ngày Nhà giáo sao? Đã nói với cô giáo chủ nhiệm của Lễ Lễ rằng tôi và La Minh muốn mời cô ấy đi ăn cơm chưa?”

Nghiêm Kiều: “Chưa nói.”

Triệu Vũ Kiệt: “Không được, thẻ mua sắm thì không nhận, nên cơm nhất định phải ăn, phải để cô giáo thấy thành ý của chúng ta.”

Nghiêm Kiều quay đầu nhìn về phía Triệu Vũ Kiệt: “Cậu và La Minh đừng ra mặt, chính là thành ý lớn nhất đối với cô ấy rồi.”

Triệu Vũ Kiệt: “Lúc nãy cậu đi đâu thế?”

Nghiêm Kiều: “Khu Vĩnh Ninh Lý.”

Triệu Vũ Kiệt nghĩ tới điều gì đó nói: “Mua nhà còn thiếu bao nhiêu tiền? Tôi và La Minh vẫn còn một ít.”

Nghiêm Kiều: “Không cần, đây là việc của tôi và Lễ Lễ.”

Triệu Vũ Kiệt không nói gì thêm: “Nếu cần cứ nói nhé.”

——

Ninh Thư đang định đi tắm, nhìn qua cửa sổ lại nhìn thấy chủ nhà đang đi đến đây, xem ra là tới tìm cô. Ninh Thư vội vàng xuống lầu, chạy xuống cổng biệt thự mở cửa, như vậy có thể phòng trừ trường hợp chủ nhà muốn vào nhà cô. Cô đã thuê lại nó, trong thời hạn của hợp đồng thì cô chính là chủ nơi đây.

Chủ nhà nhìn thấy Ninh Thư liền mỉm cười: “Cô giáo Ninh, cô còn chưa ngủ à?”

Ninh Thư ừm một tiếng: “Anh có việc gì không?”

Cô không thích vị chủ nhà này, không có chữ tín, không có tinh thần tuân thủ hợp đồng, đặt lợi ích lên hàng đầu, yêu tiền như mạng, thích so kè với người khác.

“Cũng không có chuyện gì to tát.” Chủ nhà nhìn nhìn thăm dò vào hướng cửa bên trong: “Chưa tìm được người ở ghép sao?”

“Cô là giáo viên, chắc chắn biết viết văn, chỉ cần chứng minh được ngôi nhà này không phải bị ma ám như lời đồn thổi thì chắc chắn sẽ có người tới thuê.”

Sau đó, Ninh Thư kiểm tra mới biết căn nhà này đã được chủ nhà niêm yết giá qua trung gian, giá rất thấp nhưng vẫn không có ai quan tâm. Chẳng ai muốn chi một món tiền lớn mua một căn nhà có sát khí.

Ninh Thư: “Rốt cuộc anh tới đây là có chuyện gì?”

Chủ nhà: “Phí lắp đặt internet sắp hết hạn rồi, nếu cô muốn tiếp tục sử dụng thì cần tự nộp tiền.”

Ninh Thư rất không vui: “Không phải anh nói giá đó đã bao gồm tất cả chi phí điện nước rồi sao?”

Chủ nhà: “Cô cũng thấy đó, nói là phí điện nước chứ đâu có nói đến internet?”

Ninh Thư: “…”

Cô trước giờ luôn ở nhà mình, nên không có kinh nghiệm thuê nhà, vì vậy bị chủ nhà này lừa hết lần này đến lần khác.

Chủ nhà: “Nếu cô bận bịu công việc, không có thời gian, tôi sẽ giải quyết giúp cô, nhưng cô phải tự trả tiền.”

Hợp đồng giấy trắng mực đen, Ninh Thư không còn cách nào đành thừa nhận mình xui xẻo: “Anh làm đi vậy.”

Nhưng chủ nhà vẫn chưa dứt lời: “Đều là người quen cả, mấy việc lặt vặt này tôi sẽ tính bớt đi một chút, năm trăm (tệ) là được.”

Ninh Thư: “Vậy để tôi tự làm.”

Chủ nhà: “Căn nhà này là của tôi, cần phải có chứng minh thư của tôi, cô không tự làm được đâu.”

Ninh Thư chỉ biết vị chủ nhà này ham tiền bạc, nhưng không ngờ lại tham lam đến mức độ này, chẳng khác gì ăn trộm.

Cô lập tức đóng cửa lại: “Không làm nữa.” Dù sao thì mạng điện thoại cũng đủ dùng rồi.

Đang định quay người vào nhà, Ninh Thư lại nghe thấy giọng bà lão trong tiệm may phía đối diện, hình như đang cãi nhau với người chủ nhà này.

Ninh Thư vừa mở cửa ra xem sao thì nghe thấy tiếng bà lão đang mắng chủ nhà: “Đồ đê tiện, không biết xấu hổ à mà còn vác mặt đến đây?”

Chủ nhà quay đầu lại nói với Ninh Thư: “Bà cụ này đầu óc không được minh mẫn, bệnh người già.” Nói xong liền bước nhanh ra khỏi đó.

Bà lão vì mắng người quá hăng, súy chút nữa thở không nổi, lúc này đang phải vịn vào tường mới không bị ngã. Ninh Thư bước tới, dìu bà vào cửa hàng, ngồi lại với bà cụ một lúc, lúc này cô mới biết lý do tại sao bà cụ lại ghét chủ nhà đến vậy.

Hồi đó, ông bà chủ của căn biệt thự này có mở một công ty riêng, làm ăn kinh doanh không tồi, sau khi bị kẻ trộm đột nhập giết hại, các đối tác quay sang phá vỡ hợp đồng, khiến một khối lượng lớn nguyên vật liệu mua về phải chất thành đống trong kho. Công ty không thể tiếp tục hoạt động, phải trả nợ ngân hàng và bồi thường cho hàng nghìn công nhân viên, sau khi thanh lý toàn bộ tài sản vẫn thiếu số tiền lên đến hàng triệu tệ.

Bà lão nhìn sang căn biệt thự bên kia đường: “Nguyên giá thị trường của căn biệt thự này là hai mươi triệu, nếu bán nó đi giải quyết nợ nần thì vẫn còn lại rất nhiều tiền cho hai đứa nhỏ sinh sống.”

Bà lão thở dài và giận dữ nói: “Tiền Nhạc chính là chủ nhà vừa rồi của cô, đã lợi dụng lúc nước sôi lửa bỏng tung tin đồn rằng căn nhà này bị ma ám, nói rằng nếu sống ở đó sẽ bị tà ma lấy mạng, anh ta còn nửa đêm nửa hôm giả ma giả quỷ hù dọa mọi người.”

Ninh Thư nhíu mày.

Bà lão: “Đừng nói hai mươi triệu, đến dăm ba triệu cũng chẳng ai dám mua.”

Ninh Thư nghe xong liền hiểu ra, cuối cùng Tiền Nhạc đã mua được căn biệt thự với giá bèo bọt.

Bà lão khinh thường nói: “Nếu kế hoạch thành công, đợi vài năm sau tin tức về căn nhà ma ám biến mất, cũng chẳng còn ai nhắc tới nữa, thì lúc đó anh ta có thể bán nó với giá cao.”

“Giờ thì tốt rồi, những tin đồn kia không hề biến mất, mà ngày càng lan rộng, đừng nói đến chuyện bán nó đi, ngay cả người thuê cũng không có, đáng đời, đây chính là báo ứng.”

Ninh Thư nhớ tới những bóng ma mặt trắng mà mình nhìn thấy mấy ngày trước. Liệu có phải ai đó cũng dùng cách của Tiền Nhạc hồi đó với ý định muốn mua lại căn nhà này với giá rẻ không?

Ninh Thư lại hỏi: “Hai đứa nhỏ sau đó thì sao ạ? Đã trả hết nợ chưa?”

Bà lão thở dài, giọng nói không còn khí lực như lúc mắng chửi Tiền Nhạc nữa, giống như đột nhiên già đi vậy: “Đứa lớn tôi đã chứng kiến nó trưởng thành, là một đứa trẻ rất ngoan, hiền lành, trắng trẻo, rất giống mẹ nó, bọn họ đều là những người rất ôn hòa, còn đứa nhỏ khi đó mới có tám tuổi.”

“Vẫn chưa trả hết nợ, những kẻ đi đòi nợ thuê đều là xã hội đen, độc ác.”

“Chúng đánh người rất tàn nhẫn, kể cả trẻ em.” Mắt bà lão ướt nhẹp phải lấy khăn tay lau nước mắt: “Những đứa trẻ tội nghiệp.”

Không biết gió mạnh thổi đến từ lúc nào, một đám mây đen lớn ùn ùn kéo tới, Ninh Thư vừa chạy vào đến nhà thì trời bắt đầu mưa to. Cô không thích trời mưa to, càng không thích sấm chớp chút nào. Cô co mình trong chăn, không dám cử động, đến khi bị cơn mắc tiểu hành hạ mới đành phải nhấc chân ra khỏi chăn.

Khi đi ngang qua cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, tất cả những câu chuyện kinh dị bắt đầu hiện ra trong đầu, đầu tiên là cô thấy hai con ma mặt trắng toát đứng bên ngoài cửa sổ nhà cô, đặc biệt là con ma lớn, còn biết kêu gào, phát ra những âm thanh vô cùng kinh dị. Dù nghi là ma giả nhưng điều đó vẫn khiến cô sợ hãi. Lại nghĩ đến việc có người đang cố ý giả ma giả quỷ để hù dọa cô thì lại càng sợ hơn.

Không biết đã qua bao lâu, tiếng sấm chớp cuối cùng cũng biến mất, Ninh Thư bước ra khỏi chăn, thì trời cũng gần như đã sáng. Cô đứng trước gương với đôi mắt thâm quầng, cảm giác lúc này mình còn trông giống ma hơn, khuôn mặt phờ phạc, như già đi chục tuổi. Đây không phải là vấn đề, mà vấn đề chính là tối nay cô có buổi hẹn xem mắt.