Chào Em Vợ Yêu Ngọt Ngào Của Anh

Chương 143: Người Trước Coi Thường






Lệ Quân Ngự đi rồi, Nguyễn Manh Manh ngồi trên ghế salông, đầy đầu đều là "Ba cái hôn" mà Lệ Quân Ngự vừa nãy nói tới.
"Ba cái hôn.

.

.

Tại sao có thể có ba cái hôn?" Thiếu nữ bụm mặt, hơi nóng trên mặt vẫn chưa rút đi.
Trong đầu chỉ còn lại một nghi vấn này.
Dù cho tối hôm qua, thực sự là cô chủ động hôn Lệ Quân Ngự, thêm vào ngày hôm nay cưỡng hôn ở văn phòng Trí Học, cũng mới chỉ có hai cái thôi.
Tại sao Lệ Quân Ngự lại nói, cô thiếu anh ba cái hôn?
Còn có còn có.

.

.


Bệnh cũ của cô, nhiều năm như vậy, khám nhiều bác sĩ tâm lý như vậy đều không thể trị tốt.
Tại sao một mực, chỉ là hôn môi với Lệ Quân Ngự liền có thể.

.

.

Khụ, liền có thể phục hồi như cũ?
Nguyễn Manh Manh thậm chí nổi lên nghi vấn, đến cuối cùng là hôn môi với Lệ Quân Ngự có thể trị hết bệnh cũ, hay là chỉ cần hôn môi liền có thể trị?
Nếu như cô và người khác hôn nhẹ, không biết có được hay không?
Lúc cái ý nghĩ này hiện lên trong đầu thì, Nguyễn Manh Manh không hiểu sao cảm thấy sau gáy mát lạnh.
Giống như vô hình trung, có một đôi con ngươi u lạnh cấm dục, đang từ phía sau lưng lạnh lùng liếc cô.
"A.

.

.

Không thể nghĩ bậy, vẫn là trước tiên lợi dụng cái biện pháp này, qua được cuộc thi tiếp theo lại nói!" Nguyễn Manh Manh bụm mặt lắc đầu, gạt tâm tư hỗn loạn ra khỏi đầu.
Mặc kệ Lệ Quân Ngự muốn thế nào, mặc kệ là thiếu mấy cái hôn, dù sao.

.

.

Dù sao sau này, phải nghĩ biện pháp hôn nhiều một chút.
Mỗi lần kỳ thi cuối học kỳ là cần.

.

.

Sang năm lúc thi tốt nghiệp trung học càng là cần!

Còn có còn có, cô nhất định phải xem hiểu báo cáo tài chính của họ Nguyễn, phải thay chị gái kéo dài tâm huyết của chị, hết thảy những việc này, đều tạm thời không thể thiếu "Trợ giúp" của Lệ Quân Ngự.
Nghĩ tới đây, khuôn mặt nhỏ trắng loáng của Nguyễn Manh Manh lại không nhịn được hiện lên một tia đỏ ửng.
Dù là từ trước đến giờ trái tim cô mạnh mẽ, cũng không cách nào nhìn thẳng, quãng thời gian rất dài sau này của mình, đều cần nhờ nụ hôn của Lệ Quân Ngự để duy trì sự sống.
"Cốc cốc cốc —— "
Chính vào lúc này, một tràng tiếng gõ cửa, cắt ngang tâm tư ngổn ngang của cô.
"Đại tiểu thư, cơm tối đã làm xong.

.

."
"ừ, tôi biết rồi, tôi xuống lầu ngay." Nguyễn Manh Manh đứng lên, sửa lại đồng phục học sinh trên người một chút, này mới mở cửa đi ra.
Lệ Quân Ngự gần đây đều không ăn cơm ở nhà, Lệ Quân Triệt và Lệ Quân Tỳ theo thói quen dùng cơm trong phòng, Lệ Diệu Dương vội vàng ở bên Trần Tình Chi, vì vậy khoảng thời gian này, đều là Nguyễn Manh Manh một mình dùng bữa tối ở nhà ăn.
Nhưng hôm nay, khi cô đi vào nhà ăn, lại bất ngờ phát hiện, tất cả bốn người cha con Lệ gia lại đều đến đông đủ.
"Manh Manh, con tới rồi.

.

.

Đến đến, mau tới đây ngồi." Nhìn thấy bóng người Nguyễn Manh Manh xuất hiện, Lệ Diệu Dương cười bắt chuyện cô.
"Chú Lệ, chào buổi tối.

.

." Nguyễn Manh Manh chào hỏi Lệ Diệu Dương, đón lấy, mới nhắm mắt ngồi xuống.
Lệ Diệu Dương chỉ vị trí của cô, ở bên tay phải của ông.
Mà ở bên tay trái ông, vừa vặn là Lệ Quân Ngự.
Bàn ăn là hình bầu dục dài, Lệ Diệu Dương ngồi ở vị trí đầu, sau khi Nguyễn Manh Manh ngồi xuống, liền chính xác mặt đối mặt với Lệ Quân Ngự.
Nhiệt độ trên hai gò má Nguyễn Manh Manh, vẫn không có rút đi.
Mới vừa rồi bị Lệ Quân Ngự thân mật hôn như vậy, bây giờ liền muốn giả vờ làm như không có gì xảy ra, mặt đối mặt, ngồi ở trước mặt mọi người như vậy.
Luôn cảm thấy, không hiểu sao chột dạ.
Cô cúi đầu, không dám nhìn thẳng Lệ Quân Ngự đối diện, nhưng lại không nhịn được lén lút giương mắt nhìn anh.
Kết quả, liền nhìn thấy Lệ Quân Ngự ngồi đến thẳng tắp, biểu cảm lạnh lùng nghiêm túc, mắt nhìn thẳng, càng là ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng không bỏ sót trên người cô.

Không lý do, trong lòng càng dâng lên một luồng chua xót kỳ quái.
Rầu rĩ, lại có chút không thoải mái.
"Gần đây chú khá bận, đã lâu đều không cùng nhau dùng cơm với con.

Manh Manh, như thế nào, ở đây đã quen thuộc chưa?"
"A, nha.

.

." Đột nhiên bị Lệ Diệu Dương hỏi, Nguyễn Manh Manh ngẩn người.
"Dạ quen rồi.

.

.

Con sống ở đây rất tốt, cảm ơn chú quan tâm."
"Sống quen là được rồi." Lệ Diệu Dương cười.
"Con thực sự là hiếu thuận, có thời gian liền đến thăm mẹ con.

Có con ở cùng cô ấy, thân thể của cô ấy so với quãng thời gian trước tốt hơn rất nhiều.

Đúng rồi, con và Quân Ngự sống chung như thế nào, các con.

.

.".