Chặt Đứt Đường Đào Hoa

Chương 2




Vừa về tới chỗ của mình, Khả Na không nhịn được thở dài, ngẩn người nhìn màn hình máy tính.

Cô rốt cuộc đang làm cái gì? Rõ ràng cảnh đó cô đã thấy rất nhiều lần, tại sao cô lại để ý như vậy?

Từ nhỏ đến lớn, cơ hồ mỗi lần anh ta đi ra ngoài, cũng sẽ bị nữ sinh tấn công bất ngờ, cái miệng kia không biết đã trải qua bao nhiêu lần bị hôn, thậm chí anh ta còn không nhớ rõ nụ hôn đầu của mình bị người nào cướp đi.

Tay Khả Na vô thức viết trên giấy, đợi cô khôi phục tinh thần, không ngờ mình lại viết hai chữ nụ hôn đầu (trong tiếng trung nụ hôn đầu là sơ vẫn), còn viết kín cả tờ giấy!

Cô vội vàng đem giấy vò thành cục, sau đó ném về phía thùng rác.

Chỉ tiếc thất bại, hơn nữa còn vứt đến bên cạnh một đôi giày da hàng hiệu.

“Đó là đồ bỏ…” Khả Na lên tiếng muốn ngăn cản, nhưng tờ giấy kia đã bị Đông Lôi cúi người xuống cầm lên mở ra nhìn.

“Nụ hôn đầu?” Anh vốn cho là sẽ thấy chi chít những con số, bởi vì Khả Na là người đứng đầu về việc tính toán, chính là rất thích việc sổ sách, không nghĩ tới lại thấy hai chữ nụ hôn đầu, thật là thú vị.

Cô cảm nhận mặt mình hiện tại rất nóng, không biết đối mặt thế nào, không thể làm gì hơn là dùng vẻ mặt lạnh lùng để nguỵ trang.

“Anh không phải đang trong phòng họp sao?” Bởi vì đang xấu hổ nên cô nói nghe giống ông chủ hơn cả anh.

Nếu là người khác nói như vậy, Đông Lôi đã cho anh ta nghỉ việc, nhưng cô thì khác, cô là Khả Na.

Là cô gái sẽ ở bên anh, chỉ cần có cô bên cạnh, cô có thể giúp anh thay đổi mệnh đào hoa của mình.

Đúng vậy, đối với anh cô là một cô gái đặc biệt.

Sắc mặt của anh bỗng nhiên trở nên rất kỳ quái, khoé miệng hình như đang cười, khiến cho khuôn mặt anh càng tuấn mỹ không người nào có thể kháng cự.

“Dù sao cũng chỉ là ký hợp đồng, những thứ chi tiết đã thảo luận rất kĩ rồi, sẽ không có vấn đề gì, cho nên anh đi ký tên thôi.”

“Em rất lo lắng mình sẽ phải đi tìm việc làm khác rồi?”

“Tại sao phải tìm việc khác? Anh đã cho phép em rời đi sao?” Anh ngồi xuống một cái ghế bên cạnh cô, đó là một cái ghế vừa có thể dùng để ngồi vừa có thể dùng làm thùng rác plastic. Theo lý nó rất chắc chắn, nhưng bị một người cao lớn như anh ngồi xuống, nhìn như sắp gãy.

“Anh ký một hợp đồng mà không đọc kỹ, như vậy sẽ khiến công ty tổn thất, nếu tổn thất này công ty không giải quyết được, có thể công ty sẽ phá sản…”

“Có em công ty sẽ không phá sản.”

Một câu nói này ngăn chặn cô liên tiếp lải nhải cùng trách cứ, cô chỉ có thể mở to mắt, chỉ biết nhìn anh mà không biết phải làm gì.

Anh khen cô sao?

Bình thường sai bảo cô không khác gì trâu ngựa bây giờ người đàn ông này cũng công nhận cô làm việc rất vất vả?

“Công ty có em anh rất yên tâm, không ai có thể so với em.”

Nghe đến đó, Khả Na đột nhiên cảm thấy anh không có xấu xa như cô nghĩ, thậm chí bất cẩn một chút có thể bị choáng váng, sẽ cảm thấy người đàn ông này thật sự không nên xuất hiện trên thế giới này, đôi mắt đào hoa như vậy, mặt đào hoa như vậy, căn bản đây chính là nguyên nhân gây ra tai nạn.

Mọi người đều nói hồng nhan họa thuỷ, nhưng bây giờ trong đầu cô, hoạ thuỷ không nhất định đều là hồng nhan.

Nếu như là người đàn ông này, cũng sẽ khiến con gái gây chiến tranh.

“Đương nhiên.” Cô thu hồi tâm tình bị mê hoặc, cố trấn định nói.

Trong lúc bất chợt, cô cảm thấy đỉnh đầu có một mảnh hắc ám, cô ngẩng đầu lên, lại phát hiện anh ở phía sau cô, đưa tay đến trước mặt cô, đem cả người cô bao vây giữa máy tính và lồng ngực anh.

“Anh như vậy em làm việc kiểu gì?” Tim cô đập rất nhanh, không nên như vậy nhưng không cách nào ngăn cản được.

Nơi anh xuất hiện, không có cô gái nào có thể chuyên tâm làm việc, chỉ có cô gái này là ngoại lệ. Đông Lôi không vui nghĩ.

“Anh vừa bị hôn trộm, em ghen sao?”

“Em không có.” Cô trả lời quá nhanh, cho nên bị phát hiện là đang nói dối.

“Gạt người, em có, anh biết em không thích chính mình giữ đồ vật từng bị cô gái khác động đến.”

“Anh nói hưu nói vượn cái gì?” Cô không vui nhìn anh, lại lập tức hối hận.

Cùng khuôn mặt tuấn tú như vậy đối mặt, cô không khỏi choáng váng hoa mắt, nhịp tim tăng nhanh.

Anh đưa tay giữ lấy cằm cô, đem gương mặt tuấn tú lại gần cô.

Hô hấp nóng như lửa của anh gần cô như vậy, khiến cô nhớ mình rất thích mùi đàn ông tinh khiết trên người anh, cùng các người đàn ông khác bất đồng, ít nhất anh yêu sạch sẽ.

“Quên rồi sao?”

“Em nên nhớ cái gì?”

“Vậy anh giúp em khôi phục trí nhớ một chút!”

Lời của anh làm cô cảm thấy buồn cười, “Làm ơn, em…”

Còn chưa nói hết, cái miệng nhỏ nhắn của cô liền bị một đôi môi lạnh như băng ngăn lại.

Môi của anh không ngừng giày xé đôi môi hồng nộn của cô, cái loại bá đạo này làm cho người khác cơ hồ không cách nào hô hấp, bị hôn khiến trong đầu cô nhớ lại.

Trong mơ màng, cô giống như trở lại khi còn bé, lúc hai người lần đầu tiên gặp nhau ---------

Khi đó cô mới mười tuổi, được ông nội đưa đến nhà Tư Mã ở. Không cần ăn nhờ ở đậu nhà người khác nữa, có thể cùng người thân ở cùng nhau, cô cảm thấy rất vui.

Sau đó cô mới phát hiện không như trong tưởng tượng của cô chỉ có ông nội, em gái cùng cô là một gia đình nhỏ, mà còn thêm vài người nữa.

Ông Tư Mã là người lớn nhất, từ thời Thanh nhà họ Diêu đã làm quản gia nhà Tư Mã, lịch sử lâu như vậy, giống như được số mạng an bài.

Ông nội có vẻ đối với thân phận quản gia nhà Tư Mã cảm thấy rất vinh dự, nhưng không phải cô cũng như vậy.

Dường như chỉ có cô kiên trì, không muốn tiếp tục làm người hầu nhà Tư Mã, ngay cả em gái cô cũng bị ông Tư Mã hiền lành thu phục.

Khả Lệ mới năm tuổi bị một thanh chocolate cao cấp lấy lòng, cả người vui vẻ khiến ông Tư Mã ôm vào trong ngực, chọc cho cười khanh khách.

Khả Na cảm thấy em gái thật là không có tiền đồ.

Thấy cô tức giận, ông Tư Mã suy nghĩ mỉm cười với cô nói: “Na Na, sau này chúng ta chính là người một nhà, cháu không phải căng thẳng quá hoặc là quá gò bó, ông sẽ coi cháu là cháu gái mình để chăm sóc.”

Tại sao phải làm vậy? Khả Na thiếu chút nữa xúc động hỏi. Nghe ông nội nói, ông Tư Mã đã có cháu trai bảo bối, tại sao còn phải nhận một cô gái không có huyết thống làm cháu gái?

Người có tiền đều nhàm chán như vậy sao?

Hay là có tiền muốn làm gì thì làm?

Cô không phải cô nhi, cô còn ông nội ruột thịt, không cần người khác làm ông nội cô.

Lúc này, cô nghe được em gái dùng thanh âm ngọt như mật kêu, “Ông nội khoẻ.”

Té xỉu! Em gái thật quá dễ dàng làm phản rồi, nếu con bé làm gián điệp, căn bản không cần dùng nghiêm hình tra khảo, lập tức sẽ đầu hàng.

“Chính Văn, dẫn hai cháu gái bảo bối của ông lên phòng mình đi!”

“Vâng” Diêu Chính Văn cung kính trả lời, sau đó ôm lấy Khả Lệ đang cầm một đống kẹo đi lên lầu.

Khả Na lại khéo léo đi phía sau, hành lý không cần họ cầm, có người làm giúp.

Khả Na lần đầu tiên cảm nhận được người có tiền thật oai phong, hành lý nặng như vậy còn có người giúp.

Diêu Chính Văn đi tới một căn phòng xinh đẹp thì ông quay đầu nói với Khả Na: “Ông đưa Lệ Lệ đi vào ngủ, phòng của cháu ở cuối cùng bên phải. Cháu có thể tự đi chứ.”

“Vâng.”

Đối mặt với ông nội chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, Khả Na không có tình cảm sâu sắc, nhưng vẫn cảm kích ông làm việc khổ cực nuôi cô và em gái. Vốn cho rằng để tránh cho ông nội lo lắng, cô đã trưởng thành sớm hơn so với những đứa trẻ khác, cũng đã tự mình giải quyết nhiều việc, chăm sóc mình, còn có thể chăm sóc em gái.

Khả Na đi tới cửa phòng mình, đang thưởng thức cùng khiếp sợ tại sao căn phòng này lại trang hoàng đẹp như vậy, giống như công chúa Bạch Tuyết trong tưởng tượng, xinh đẹp như vậy, nếu như bị mở ra, từ bên trong đi ra một vương tử, cô tuyệt không cảm thấy kỳ quái.

Cô ngừng thở, chậm rãi mở cửa ------

Bên trong không có vương tử.

Cô không khỏi cảm thấy mình tưởng tượng rất hoang đường, buồn cười, lại còn tin vương tử trong chuyện cổ tích sẽ xuất hiện trong thực tế.

Người làm giúp cô đem hành lý cất xong, sau đó cung kính đi ra ngoài, để cho cô một mình trong phòng lẳng lặng ngắm nhìn bốn phía, không thể tin từ nay trở đi, cô có thể ở căn phòng xinh xắn này.

Cô cao hứng đi lại vài vòng, tiếp theo liền vui vẻ nhảy lên trên giường.

Cô cảm thấy mặt của mình, môi của mình không phải đụng vào gối đầu mềm mại, mà là…. mặt của vương tử.

“Đừng quên lúc đó em bỗng nhiên nhảy vào anh rồi cướp mất nụ hôn đầu của anh nha.”

Giọng trầm thấp khiến Khả Na đang nhớ về cái ngày đó của mười năm trước trở về hiện tại, thân thể của cô chấn động một chút, muốn co người lại lại bị Đông Lôi phát hiện, ôm cô càng chặt.

Khả Na không có cách nào mở miệng, bởi vì đôi môi đói khát của anh lần nữa che lại môi cô.

Lưỡi của anh bá đạo xâm nhập, cưỡng bách đầu lưỡi cô quấn lấy lưỡi anh, hô hấp hai người dây dưa cùng nhau, phân không rõ ràng là của ai.

Cô không có cách nào cự tuyệt đôi môi của anh, không có cách nào kháng cự lưỡi của anh, bởi vì nụ hôn của anh thật kích thích. (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). Đầu cô trống rỗng, cả người hỗn loạn, cảm giác như mình sắp tan chảy.

“Em thích anh hôn em phải không?” Anh lưu luyến rời khỏi môi cô, giọng nói có chút vui vẻ hỏi.

“Cái gì?” Khả Na vẫn thở dốc không dứt, cảm giác mình còn đang bay bổng trên không trung, ý loạn tình mê, không hiểu được ý của anh.

“Trước đây em giả vờ, cũng chỉ muốn hấp dẫn sự chú ý của anh, đúng không? Em biết rõ đàn ông chịu không nổi nhất là con gái lạt mềm buộc chặt (vờ tha để bắt thật). Thật ra em không cần làm như vậy, chỉ cần em nói, anh sẽ cho em tất cả những gì em muốn.” Anh cảm thấy mình nguyện ý, chỉ cần cô nói, nếu cô muốn sao trên trời, anh cũng sẽ giúp cô hái xuống.

Đây là điều những cô gái khác cho tới bây giờ cũng sẽ không có cơ hội, bởi vì đều là con gái thay anh hái mặt trăng, không cần anh phải làm gì.

Nhưng anh rất vui lòng thay cô gái bảo thủ cố chấp này làm tất cả mọi chuyện, chỉ cần cô không cự tuyệt hắn.

“Không cần.” Khả Na dùng hết sức lực đẩy anh ra, sau đó đi đến chỗ an toàn, trên thực tế, căn bản không có chỗ an toàn, nếu như anh kiên trì, cô căn bản không trốn thoát.

“Em!” Cô vừa mới ngọt ngào như vậy, bây giờ lại khiến người ta chán ghét. Đông Lôi giận chính mình tại sao lại thích cô gái khó trị này như thế, anh không phải thích bị ngược chứ?

“Chúng ta căn bản không nên như vậy, cho nên em hi vọng anh sau này đừng như thế.” Vừa nói xong, cô cố gắng điều chỉnh nhịp tim mình, làm bộ trấn định rời đi.

Để lại người đàn ông đang tức giận, một bộ muốn giết người rồi lại xuống tay không được.

“Diêu Khả Na, cô gái đáng ghét.” Anh không nhịn được nắm chặt tay, cắn răng nghiến lợi muốn đánh người.

Không biết bao nhiêu lần, anh nghĩ muốn bắt lấy cô gái này ra sức đánh một chút, nhưng thực ra lòng anh biết rõ, anh muốn đem cô áp đảo, tấn công cô, dùng cách khác khiến cô khuất phục.

Diêu Khả Na, có phải kiếp trước anh nợ em, đời này mới quan tâm em như vậy? Đông Lôi bắt đầu tin chuyện có duyên có nợ.

*********

Khả Na mặc dù tự nói với mình không cần để ý, nhưng lỗ tai lại không nhịn được lắng nghe động tĩnh ngoài cửa, muốn biết Đông Lôi có quay lại không.

Kể từ buổi chiều sau khi cô chạy đi, cô gọi điện về công ty, phát hiện anh cũng rời công ty chưa có quay về.

Bây giờ đã muộn như vậy, anh vẫn chưa về.

Mặc dù biết anh là người lớn, hành vi của mình thì mình phụ trách, nhưng dù sao cũng cùng ở dưới một mái nhà, nói không lo lắng là gạt người.

Hơn nữa anh là ông chủ của cô, cô phải dựa vào anh để ăn cơm.

Nhưng cô biết, mình để ý, là nụ hôn của anh.

Nụ hôn của anh làm người ta ý loạn tình mê, không cách nào khắc chế, mỗi lần nghĩ tới, cô cảm thấy toàn thân nóng ran, hư nguyễn vô lực, giống như người tuyết bị lửa đốt.

Cô không phải thánh nhân, đối mặt với một người đàn ông đào hoa như vậy, rất khó không động lòng.

Mọi người thích đồ vật đẹp, cũng sẽ thưởng thức nó, hơn nữa người đàn ông đẹp trai này cùng mình ở chung một mái nhà, mỗi ngày đều gặp nhau, làm sao có thể không có tình cảm?

Đúng vậy , đương nhiên có thể có tình cảm.

Nhưng mà năm năm trước, cô xác định rõ lập trường của mình, cũng nhận thấy rằng người đàn ông này không thể chỉ thuộc về một mình cô… Không! Phải nói dung mạo của anh rất khó có thể (bỏ đi “để anh”) dành riêng cho một cô gái.

Bên ngoài thế giới tàn nhẫn, hồ ly tinh, kẻ thứ ba rất nhiều, hơn nữa bây giờ con gái dám yêu dám hận, không ngại biểu đạt tình cảm của mình, càng không quan tâm thiên trường địa cửu, chỉ để ý đã từng có, cho nên nếu đàn ông đã kết hôn thì thế nào? Vẫn có thể tranh giành.

Khả Na tự nói với mình, không thể bị anh quấy rối tim mình.

Mặc dù nụ hôn của anh rất mất hồn, thì thế nào?

Chẳng lẽ liền khuất phục? Sau đó để mình biến thành một bông hoa trong vườn hoa của anh.

Nếu có một ngày cô không còn mới mẻ, không thể hấp dẫn sự chú ý của anh, cô nên làm gì?

Không thể, tuyệt đối không được.

Bởi vì lòng cô sẽ bị tổn thương, hơn nữa nếu cùng anh dây dưa, sẽ ảnh hưởng đến người nhà của cô.

Thật vất vả mới có một cuộc sống an ổn, mặc dù phải nhịn khi làm việc dưới trướng của anh, nhưng chỉ cần mình giữ được quan hệ cấp trên và nhân viên, trước mắt cô vẫn có thể ổn định tất cả.

Cô đã chịu đủ phiêu bạc lang thang, không hy vọng vì chính mình mê luyến mà phá hỏng cuộc sống bây giờ, hơn nữa cô biết ông nội hy vọng có thể cùng chủ nhân của ông ở nhà này vượt qua nửa đời sau, thậm chí nghĩ tại ngôi nhà này chết đi.

Ông Tư Mã cùng ông nội tình cảm không đơn thuần là chủ nhân cùng quản gia, mà là anh em ruột thịt rồi, cô không muốn vì chính mình mê luyến hoặc mềm yêu, phá hỏng tất cả.

Cho nên cự tuyệt người đàn ông đào hoa tuyệt đối không sai, huống chi cô biết mình không phải kẻ đùa giỡn tình cảm người khác, mang tình yêu đầu của con gái ra đùa, vì vậy cự tuyệt anh tuyệt đối là quyết định sáng suốt.

Chỉ là một nụ hôn, sẽ không thay đổi gì. Khả Na tự nói với mình như vậy.

Có chút mệt mỏi, cô thư giãn gân cốt, quyết định không chờ anh nữa, cô muốn đi ngủ.

Cô vừa mới cởi áo khoác xuống, lộ ra áo ngủ mỏng manh bên trong thì cửa phòng liền bị người thô lỗ mở ra, hại cô giật mình.