Chất Tử Điện Hạ

Quyển 2 - Chương 16




Trên cái bàn bát tiên tàn cũ, dương chi đăng (tim đèn dầu) đang co rúm lại tỏa ra ánh sáng yếu ớt. Tử Li ngồi ở bên cạnh bàn, một bên không chút để ý trêu chọc bấc đèn , một bên cảnh giác lấy khóe mắt lén ngắm nam tử khả nghi ngồi ở bên giường vẻ mặt thân mật hướng về mình cười mị, một bên ở trong lòng tính toán nếu hắn muốn đối với mình bất lợi vậy nên dùng loại biện pháp nào đối phó, hô to cứu mạng sao? Hay là bỏ chạy?Hay là nhấc ghế đập thẳng vào gương mặt anh tuấn của hắn?

“Phụt, ha ha ha ha ——” bỗng nhiên, đối phương phốc một tiếng bật cười.

Tử Li nhíu mày, nheo mắt nhìn hắn, nói: “Ngươi cười cái gì?”

“Xin lỗi, thật sự là thất kính !” Thật vất vả mới ngừng cười, nam tử đứng lên chắp tay ảo não hướng Tử Li nói: “Vị huynh đài này, ta cũng không phải là ác nhân, ngươi không nên đề phòng như vậy!”

Tử Li hồ nghi liếc hắn, nhỏ giọng nói thầm: “Ác nhân như thế nào thừa nhận mình là ác nhân?”

Namtử dở khóc dở cười đi tới.

“Ai ai ai, làm gì nha? Muốn động thủ? Nói cho ngươi biết lão tử cũng không phải là dễ chọc!” Tử Li thấy hắn có động tác, lập tức cảnh giác đứng lên, bày ra một bộ tư thế đánh nhau kịch liệt nói.

Nam tử chỉ đành phải ở tại chỗ vẻ mặt vô tội lại thành khẩn nhìn hắn nói: “Mới vừa rồi nhìn thấy trên tay huynh đài có thương tích, mà ta đây vừa lúc có dược trị ngoại thương rất tốt.”

“Ngươi là người bán dược?”

Nam tử sửng sốt, lại là dở khóc dở cười, “Huynh đài hiểu lầm ! Ta cũng không phải người bán dược, bất quá ngày thường thật ra yêu thích tìm hiểu chút thảo dược!” Hắn nói xong từ ống tay áo xuất ra một lọ sứ men xanh phóng tới trên bàn nói, “Nếu miệng vết thương thật lâu không xử lí sẽ sinh mủ thối rữa, thuốc này mặc dù không phải kim chế tốt nhất, bất quá đối với miệng vết thương trên tay huynh đài vẫn là hữu dụng. Đó cũng là lòng biết ơn của ta, hướng huynh đài nhận lấy!”

Tử Li có chút xấu hổ sờ sờ cái ót, thật sự là, lấy tâm tiểu nhân đo lòng quân tử! Nguyên lai người ta là một mảnh hảo tâm!

“Cái kia, thật có lỗi! Ta thật sự là quá mức khẩn trương ! Đa tạ dược của ngươi!” Tử Li kéo ghế dựa ngồi xuống.

“Xuất môn ra bên ngoài đích xác cần lưu lại tâm nhãn! Tựa như ta, bởi vì quá mức sơ ý, làm cho tên tiểu khất cái kia trộm hết ngân lượng đi, ai, nếu không cũng sẽ không rơi xuống tình trạng này!”Nam tử cũng ngồi xuống tỏ vẻ lý giải.

Nghe hắn vừa nói như thế, Tử Ly bỗng nhiên có loại cảm giác cùng là người thiên nhai lưu lạc! Lại cẩn thận nhìn đối phương, phát hiện bộ dáng của hắn không chỉ anh tuấn, hơn nữa nho nhã ôn hòa như thế nào nhìn cũng không giống người xấu! Không khỏi buồn bực chính mình vừa rồi vì cái gì lại thần kinh quá nhạy cảm như vậy!

Hắn cảm kích hướng đối phương cười cười, chẳng qua nhân bì diện cụ trên mặt làm cho cái cười này thoạt nhìn có chút quái dị. Lấy qua dược bình, đẩy ra nắp lọ phóng tới mũi ngửi ngửi, tuy rằng không hôi nhưng lại ẩn ẩn có cỗ mùi. Hắn nhìn vết cào trên tay trái mình chẳng biết tại sao thật lâu không thể khép lại, miệng vết thương tuy rằng không đổ máu, nhưng da thịt vẫn đang duy trì sắc đỏ hồng như khi mới vừa trảo thương, mà làn da chung quanh cũng phiếm tử hắc (thâm tím) tự nhiên, vừa thấy đã làm cho người ta sợ hãi, bất quá hiện tại lại tuyệt không đau!

Thực không xong, không phải dính độc đi!

“Để ta tới giúp ngươi sát đi, ngươi chỉ có một tay không thuận tiện!”

“Nga, nga, cám ơn!”

Tử Li nhìn hắn lấy ra thuốc mỡ màu xanh nhạt cẩn thận sát ở trên miệng vết thương, còn ở một bên nhẹ nhàng mà thổi khí, không khỏi một trận xấu hổ, vội vàng mở miệng hỏi: “Ách, cái kia, ngươi tên là gì?”

Đối phương bôi xong dược lại từ trên y phục xé xuống một góc bố đem bàn tay của Tử Li bọc lại, mới nói: “Ta họ Mạc, danh Thương Cảnh.”

“Ta gọi là Tô Tử Li, nhĩ hảo a!” Tử Li vươn tay cười nói, lập tức nhớ tới cổ nhân không có loại lễ nghi bắt tay này, cho nên vội vàng rút về ngượng ngùng chắp tay.

Mạc Thương Cảnh tiếu ý không hiểu nhìn hắn nói: “Tử Li, Tô Tử Li! Ta đây gọi ngươi Tử Li huynh được không?”

Tử Li vội vàng gật đầu tỏ vẻ không quan hệ.

“Không biết Tử Li huynh có mục đích đi nơi nào?”

Câu hỏi vừa ra khiến Tử Li ở trong lòng buồn rầu, hắn nhịn không được bĩu môi nói: “Ta cũng không hiểu được chính mình đến tột cùng phải đi chỗ nào! Hiện tại chỉ là muốn trốn đi trước tìm được một nơi không có người nhận biết bí mật của ta!”

“Nga? Lời này của Tử Li huynh có ý gì?”

“Này, ai, thật không dám giấu diếm, ta là từ trong tay cái tên biến thái hoàng.. Hoàng lão đầu trốn tới! Nói vậy, hắn hiện tại nhất định phái không ít nanh vuốt tới bắt ta, nếu như bị hắn tróc (bắt) trở về,” nhịn không được sợ run cả người, “khi đó, chỉ sợ ta ngay cả xương cốt cũng không còn !”

“Hoàng lão đầu? Chính là nhân vật thực âm ngoan sao?”

“Phải nha, phải nha! Thương Cảnh huynh ngươi không biết thôi! Hắn vừa già lại xấu, cả ngày trưng ra cái mặt băng hàn, chiều cao gần ba thước, còn có thắt lưng như thùng nước, chân như củ cải. Hơn nữa tính cách tàn nhẫn, từng hạ lệnh đem vài tên gia nô chẳng qua là nói sai mà phải bị quất roi đến chết. Còn ba ngày hai lượt đe dọa ta, muốn bức ta làm chuyện biến thái. Ta thật sự là chịu không nổi , cho nên bỏ chạy ra.” Tử Li đem một phen nước mũi một phen lệ tố khổ. (cái này là tả quái thú nè)

“Không thể tưởng được trên đời cư nhiên có người nhẫn tâm như vậy!”

“Ân.” Tử Li vẻ mặt đáng thương liên tục gật đầu, một bên cầm lấy tay áo sát sát nước mắt không biết là có hay là không, trong lòng lại gõ “Đát đát đát” tính toán nhỏ nhặt: đến đây đi, đến đây đi, Thương Cảnh, trong nhà của ngươi hẳn là có tiền có thế, xem ta đáng thương như vậy, ngươi liền phát huy tinh thần đồng tình tràn ra tâm của ngươi, vỗ vỗ ngực nói ‘ tiểu ca, ta giúp ngươi thu phục! ’ đi! ——

Mạc Thương Cảnh quả nhiên đứng lên vẻ mặt đồng tình nhìn Tử Li nói: “Tử Li huynh, ngươi thế đơn lực bạc, hiện trạng lại đầy nguy cơ như vậy, Mạc Thương Cảnh ta tuy rằng cùng ngươi bình thủy tương phùng, nhưng không thể thấy chết mà không cứu được!”

“Ân!” Tử Li ánh mắt sáng quắc nhìn hắn.

“Cầm, đây là ngọc bội gia truyền của ta, tuy rằng không đảm đương nổi một ngàn cũng bán được mấy trăm, ngươi nhận lấy, ăn ngon một chút, mặc tốt một chút, trên đường trốn chạy cũng không cần chịu khổ như vậy!” Mạc Thương Cảnh không biết là thật không hiểu hay là giả vờ không hiểu mà đem ngọc bội trên đai lưng cởi xuống nhét vào trong tay Tử Li nói, “Tốt lắm, đêm đã khuya, nghỉ tạm sớm một chút đi, nếu không không có tinh lực liền phiền toái !”

Tử Ly chớp chớp mắt nhìn ngọc bội trong tay, lại giương đôi mắt trừu chớp chớp nhìn Mạc Thương Cảnh đã đi đến trên giường nằm xong.

Người này, người này…