Chạy Tình

Chương 49




Người ưu tú như Quý Thừa Xuyên, muốn theo đuổi cô gái nào, theo lý mà nói hẳn là chuyện vô cùng dễ dàng. Nào ngờ, hết lần này đến lần khác để cho anh gặp Tống Dao, muốn hôn thôi cũng không phải chuyện đơn giản.

Lần thứ nhất, Tống Dao uống say, vừa hôn xong đã lăn ra ngủ, ngày hôm sau quên không còn một mống.

Lần thứ hai, cuối cùng Tống Dao cũng tỉnh táo, nào ngờ vừa hôn xong đã trúng một cái tát, kịp hoàn hồn thì nhân vật nữ chính đã chạy mất.

Lần thứ ba, mắt thấy rốt cuộc đã sắp thực hiện được, thế mà cảnh sát lại đến?!

Đùa kiểu gì vậy? Quý Thừa Xuyên bực dọc, cúi đầu muốn tiếp tục, Tống Dao bị hù dọa lấy tay ngăn cản: “Bên ngoài…bên ngoài có cảnh sát!”

“Sợ cái gì, em đâu phải phạm pháp.” Chuyện quan trọng bị cắt ngang, tổng giám đốc đại nhân rất không vui.

“Là cảnh sát đó, không mở cửa sẽ phạm pháp…” Người nào đó thiếu kiến thức luật pháp đã sợ đến mức nói năng lộn xộn.

“…” Quý Thừa Xuyên bó tay.

Lúc này, tiếng gõ cửa càng dữ dội hơn: “Trong kia, nếu không ra chúng tôi sẽ phá cửa đấy!”

“Mau mở cửa, phá hư sẽ phải đền tiền!” Tống Dao cầm lấy tay Quý Thừa Xuyên giãy giụa điên cuồng.

Đền tiền? Có tin tôi mua toàn bộ căn nhà của em không?

Ngoài cửa.

“Hình như không có ai mà?” Cảnh sát gõ cửa hồi lâu không thấy ai trả lời quan đầu lại, hỏi han hàng xóm đã báo cảnh sát.

“Chắc chắn là có người! Tôi vừa nãy còn thấy, có một người đàn ông ở bên trong, ánh mắt vô cùng hung dữ, con bé ở trong nhà khóc lóc vô cùng dữ dội!”

“Có lẽ cãi nhau với bạn trai chăng?”

“Cãi nhau mà khóc đến mức đau lòng thế sao? Hơn nữa, con bé trong nhà kia đã ở đây hơn một năm trời, đều chỉ có một mình, tôi chưa thấy con bé dẫn người đàn ông nào về nhà, bỗng dưng xuất hiện một người đàn ông lạ nhất định là có vấn đề! Ngoài ra, không phải vẫn còn mấy gã sắc lang lãng vãng gần đây hay sao, tôi càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, chi bằng chúng ta phá cửa vào đi?”

“Được rồi!” Hai vị cảnh sát liếc mắt nhìn nhau, vừa định phá cửa.

Cửa, mở.

“Cái gì thế?” Người đàn ông có thân hình cao lớn mở cửa ra, quần áo ngay ngắn, mặt mày đường hoàng, kèm theo đó là phong thái của bậc vua chúa, vẻ mặt không khác người bình thường lắm.

Hai vị cảnh sát sững sờ trong chốc lát, lập tức khôi phục trạng thái bình thường như đối mặt với phần tử phạm tội, lớn tiếng hỏi: “Phòng này là của bà à?”

“Không phải, tôi quen biết với người chủ cho thuê, cô gái nhỏ này thuê ở chỗ này suốt.” Hàng xóm nhiệt tình vội nói tiếp.

“Cô gái kia đâu?” Cảnh sát hỏi.

Quý Thừa Xuyên mặt đen thui, khinh thường không thèm trả lời, thân thể dịch sang bên cạnh.

Một cái đầu rụt rè từ phía sau lưng anh thò ra ngoài: “Tôi… Tôi ở đây…” Vừa dứt lời, Quý Thừa Xuyên đã kéo trở lại sau lưng.

“Còn việc gì không?” Vẻ mặt anh lạnh nhạt hỏi, không muốn để cho mấy gã đàn ông kia nhìn thấy bộ dạng mặc đồ ngủ của Tống Dao.

Hành động như vậy khiến cho người ngoài cửa bắt đầu cảnh giác hơn: “Anh tên gì, hai người có quan hệ thế nào? Mau lấy chứng minh thư ra đây!”

“Cái đó có liên quan gì đến anh à?” Người tình nghi dứt khoát không chịu phối hợp.

Thái độ này cuối cùng đã làm cho hai vị cảnh sát phát hỏa: “Chúng tôi là cảnh sát, làm phiền anh phối hợp một chút, nếu không theo chúng tôi đến cục cảnh sát nói chuyện rõ ràng!”

Đến cục cảnh sát ư?

Vừa nghe cụm từ này, Tống Dao bị dọa muốn tiểu, tranh thủ thời gian thò đầu ra: “Đồng chí cảnh sát, tôi là Tống Dao, anh ấy tên là Quý Thừa Xuyên, chúng tôi là… là…” Cô nhất thời nghẹn lời, không biết nên hình dung quan hệ giữa hai người bọn họ như thế nào.

Ấp a ấp úng như vậy, cực kỳ giống như bị người khác ức hiếp, khiến cho cảnh sát càng thêm nghi ngờ Quý Thừa Xuyên.

“Là quan hệ ra sao hãy nói rõ ràng, mặt khác lấy chứng minh thư ra đây, chúng tôi cần phải lấy lời khai!”

Tống Dao do dự một hồi, cô cũng không dám mô tả bừa bãi mối quan hệ của bọn họ ở trước mặt tổng giám đốc đại nhân, đang định lấy cớ đi vào lấy chứng minh thư mà lâm trận chùn bước, bỗng nghe thấy Quý Thừa Xuyên bình tĩnh nói ra bốn chữ: “Quan hệ trai gái.”

Quan hệ trai gái!

Cụm từ quá mức kinh hãi, Tống Dao bị sặc, ho khan đến ứa ra nước mắt.

“Quan hệ trai gái? Quan hệ trai gái là thế nào? Cô kia, hai người tột cùng là có quan hệ gì? Không nói rõ ràng thì đến cục cảnh sát mà nói!”

Vừa nghe nói phải đến cục cảnh sát, Tống Dao cũng không bận tâm đang ho khan, tranh thủ thời gian giải thích: “Đồng chí cảnh sát, hai chúng tôi đúng là quan hệ trai gái đứng đắn, các anh đừng nên hiểu lầm!”

Hai vị cảnh sát hỏi quanh co: “Quan hệ trai gái đứng đắn là quan hệ như thế nào?”

Tống Dao cảm thấy bối rối khi bị hỏi vấn đề này: “Đứng đắn… cái đó chính là…”

Nói được một nửa đã bị chặn lại, vì Quý Thừa Xuyên bỗng cúi đầu xuống, hôn lên môi cô một cái, sau đó ngẩng đầu vô cùng thản nhiên nói: “Chính là như thế.”

“…” Im lặng tập thể.

“Nếu muốn hỏi thêm cái gì, trực tiếp gặp luật sư của tôi mà nói.” Không chờ mấy người ngoài cửa phục hồi tinh thần, Quý Thừa Xuyên đã vứt ra một tấm danh thiếp, sau đó không hề khách khí đóng sầm cửa.

Luật sự? Lần đầu tiên đi phá án gặp một người kiêu ngạo như vậy, hai anh cảnh sát nhỏ không khỏi ngạc nhiên, nhưng mà sau khi bọn họ cúi đầu xem nội dung ghi trên danh thiếp, từ vẻ ngạc nhiên đột ngột biến thành nỗi sợ hãi.

Tập đoàn Thừa Thiên?

Quý! Thừa! Xuyên!

Cho đến khi cửa đóng lại, Tống Dao vẫn trừng to hai mắt, vô cùng khiếp sợ, rất lâu sau không tài nào lấy lại được tinh thần khi bị tổng giám đốc đại nhân thừa cơ đánh lén.

Trái lại, Quý Thừa Xuyên không chỉ bày ra bộ dạng không sao cả, mà dáng vẻ dường như còn hôn chưa đủ, vừa đóng cửa lại liền vươn tay nâng mặt Tống Dao cúi xuống định hôn.

Tống Dao bừng tỉnh: “Quý tổng!”

Quý Thừa Xuyên dừng động tác, nhíu đôi lông mày: “Gọi Thừa Xuyên.”

“… Quý tổng.”

“Gọi Thừa Xuyên.” Anh nhấn mạnh một lần nữa, dùng giọng điệu ra lệnh.

“Quý Thừa Xuyên!” Tống Dao bị ép bức, liền đẩy tổng giám đốc đại nhân đang càng lúc đang gần thân thể cô, trước ánh mắt vô cùng sắc bén kia, lấy hết can đảm nói, “Chúng ta cần nói chuyện một lát.”

“Nói chuyện gì?” Anh rốt cuộc cũng lui ra sau, dựa lưng vào vách tường, tại không gian chật hẹp từ trên cao nhìn xuống cô, làm cho Tống Dao vừa nãy không dễ dàng gì gom đủ can đảm thoáng chốc đã khẩn trương.

Vì không để cho khí thế của mình giảm sút, Tống Dao quyết định ra tay trước để giành lợi thế, ngẩng đầu ưỡn ngực, nổi cơn thịnh nộ mà hỏi: “Ngài coi tôi là cái gì?”

“Tôi thích em.”

Ba chữ, như tấm chắn làm cho Tống Dao không thốt nên lời, anh đang tỏ tình sao? Không có phần đệm, không hề báo trước, thậm chí ngay cả bó hoa cũng không có, đây có thể coi là tỏ tình sao?

“Quý tổng, xin ngài đừng trêu chọc tôi nữa.” Cô mở miệng nhắc nhở, tim đập nhanh thình thịch.

“Thư ký Tống, em nghĩ tôi đang nói đùa ư?” Trong thời khắc này, Quý Thừa Xuyên còn lộ ra vẻ mặt nghiêm túc hơn so với Tống Dao, ngồi dậy, tới gần cô một lần nữa.

“Ngài đừng như vậy!”

“Đừng thế nào?” Anh vươn tay, không hề kiêng dè nâng cái cằm của cô.

Kế đó, tay liền vuốt ve: “Quý Thừa Xuyên, ngài còn làm vậy nữa tôi sẽ tức giận!” Cô ghét nhất là chưa nói rõ ràng mà đã động tay động chân, tổng giám đốc đại nhân hôm nay mặt dày mày dạn đã vượt qua khỏi sự tưởng tượng của Tống Dao, người dịu dàng như cô cũng không kiềm được nổi cáu.

Một lần nữa bị từ chối, không biết tại sao, Quý Thừa Xuyên bỗng nhớ tới lời khiêu khích của Thịnh Tư Kỳ trước đó, tâm trạng bỗng hơi bực dọc: “Em không thích tôi?”

Mỗi câu mỗi chữ của anh đều rất trực tiếp, điều này làm cho Tống Dao trong chốc lát không thể chống đỡ, ánh mắt liên tục trốn tránh.

“Nhìn tôi.” Cằm của cô lại bị nâng lên một lần nữa, ép buộc cô phải nhìn thẳng vào anh, “Trả lời vấn đề của tôi.”

Giờ phút này, ánh mắt của Quý Thừa Xuyên dường như có sức hấp dẫn nhìn thấu lòng người, trước ánh mắt chăm chú ấy, bất luận là kẻ nào cũng không thể nói ra lời nói trái với lương tâm, Tống Dao cắn răng: “Đúng, tôi thích anh!”

“Nhưng mà!” Tống Dao đẩy cái tay trên cằm ra, dường như đã can đảm hơn so với vừa rồi, “Tôi thích anh, không có nghĩa là anh có thể tùy tiện đùa giỡn tình cảm của tôi. Với tôi, thích là một chuyện, yêu là một chuyện khác. Nếu như, cái thích của anh chỉ là nhất thời cảm thấy mới lạ, thú vị, vậy thì thật xin lỗi, tôi không hứng thú chơi đùa với anh chút nào!”

Cô chưa từng bộc lộ thái độ kiên quyết như thế ở trước mặt anh, quả thực đã làm cho Quý Thừa Xuyên nhìn cô với cặp mắt khác.

“Vậy nếu như tôi vô cùng nghiêm túc thì sao?”

“Tôi không thấy anh nghiêm túc chỗ nào cả.” Tống Dao cắn môi một cái, từ đầu đến cuối cô chưa nhìn thấy một chút nghiêm túc nào trên người Quý Thừa Xuyên, chỉ cảm thấy mình bị đùa giỡn vòng vòng.

“Vậy theo em, phải thế nào mới là đủ nghiêm túc?”

“Phải…” Cô hít sâu một hơi, lấy hết can đảm, “Đầu tiên anh phải tôn trọng tôi, đừng hở một chút là tự ý định đoạt, tôi cũng có quyền phát biểu ý kiến!”

Quý Thừa Xuyên trầm mặt, không nói.

Cô bất chấp giá nào, cả gan nói tiếp: “Tiếp đó, anh không được dùng ánh mắt đe dọa như thế này nhìn tôi, nói cho anh biết… Tôi không bị anh hù nữa đâu! Còn nữa, tôi có cuộc sống riêng của tôi, dù là không được tốt, xin anh đừng tùy tiện xáo trộn nó được không? Điều này làm cho tôi rất phiền muộn!” Cô còn đang tức tối chuyện trước đó Quý Thừa Xuyên công khai cưỡng hôn cô.

“Còn gì nữa không?”

“Còn có…” Tống Dao ngẫm nghĩ, “Đúng rồi! Bởi vì hành vi xấu xa của anh đã quấy nhiễu nghiêm trọng đến công việc bình thường của tôi, làm cho tâm trạng tôi rất không ổn định, tôi muốn nghỉ phép! Hưởng lương!”

“Chỉ thế thôi?”

“Tạm thời bấy nhiêu đó.” Tống Dao gạt mắt sang một bên, “Những thứ khác, tôi còn chưa nghĩ ra…”

“Vậy thì đến lượt anh nói.”

“Anh muốn nói gì?” Tống Dao cả kinh, bỗng nhiên có dự cảm chẳng lành.

“Yêu cầu của em anh đều chấp nhận, nhưng đổi lại, hẳn là anh có thể đưa ra yêu cầu, phải không?”

“Anh có yêu cầu gì?” Cô cảnh giác.

“Không được gọi anh là Quý tổng, không được phép không nghe điện thoại, không được phép không trả lời tin nhắn, không được phép nhốt anh ở ngoài cửa, không được phép…”

“Đợi đã! Cái này không công bằng, dựa vào đâu mà tôi nhất định phải nhận điện thoại, nhất định phải trả lời nhắn tin của anh? Hơn nữa, đây là nhà tôi, tại sao anh có thể tùy tiện đi vào?”

“Về phần lương nghỉ phép đó còn cần bộ phận nhân sự…”

“Tôi đồng ý!”

Trên mặt tổng giám đốc lộ ra nụ cười đắc thắng, nhịn không được thò tay ra định ăn chút đậu hủ non.

“Yêu cầu cuối cùng!” Tống Dao kêu to, “Không được phép động tay động chân với tôi!”