Chí Ái Kim Sinh

Quyển 1 - Chương 5: Bất tri bất giác 6




“Tôi là Touya Akira”

“Tôi là Shindo Hikaru, tiểu học năm thứ sáu”

“Sau này tôi sẽ không xuất hiện trước mặt cậu nữa.”

“Nếu cậu cứ đuổi theo ảo ảnh của tôi thì ngày nào đó cậu sẽ bị chân chính tôi đuổi kịp.”

“Tóm lại là từ nay về sau tôi sẽ không chời cờ nữa.”

“Cứ việc đuổi theo đi!”

“Không sai, cậu chính là kình địch cả đời của tôi.”





Những hình ảnh từ khi mới quen đến nay đột nhiên hiện lên, cúi đầu đợi. Sợi tóc buông xuống che đi ánh mắt, là bởi vì không có dũng khí, không có dũng khí nhìn biểu tình bây giờ của cậu. Cho tới tận bây giờ bất luận là cậu mỉm cười, cậu tức giận, cậu bốc đồng, đều là như vậy thẳng thắn cùng sáng lạn, vì sao lại lộ ra vẻ mặt này? Cho tới tận bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến… lại nhìn thấy biểu tình như vậy của cậu.

“Người bị nhốt làm sao rồi?” – Nhân viên cứu hộ rút cục đến đây! Akira từ trong suy nghĩ rối loạn lập tức thanh tỉnh.

“Sao lại chỉ có một mình anh thôi?” Nhìn thấy đội viên thân cao hơn một mét tám đang thở hổn hển trước mặt mình, Akira không tin cư nhiên chỉ phái một người đến?!

“Hôm nay bão đột nhiên rất to, cho nên có rất nhiều…”

“Không cần nói nữa!” Akira kéo tay người này, gần như là túm anh đến trước cửa kính thủy tinh, “Cậu ấy ở kia.”

Tuy rằng bề ngoài khôi phục bình tĩnh, nhưng ánh sáng dị thường trong đôi mắt kia chưa hề giảm đi, ngược lại càng thêm kích động.

“Lui ra sau đi.” Nhân viên cứu nạn nói với Akira, sau đó rút ra một cái cắt kính mở ra một vòng tròn trên cửa thủy tinh, chưa kịp gỡ khối thủy tinh kia ra, một trận cuồng phong như hồng thủy đã cuồn cuộn nổi lên theo chỗ hở thổi vào trong. Tức khắc, đồ đạc trong nhà ăn bị thổi thật mạnh, có thể nghe thấy âm thanh những chai rượu bị thổi rơi vỡ. Từng sợi tóc của Akira bay lượn ở trong gió, không kịp nhận định tình huống trước hết tránh thoát được một cái ghế dựa bay đến. “Khốn kiếp! Không thể to hơn được nữa.”

Người kia thấp giọng nói tục.

“Anh nói gì?”

“Cậu qua đây.” Người nọ một phen kéo tay Akira, đem cậu tới một chỗ tương đối kín gió.

“Cậu nghe này, tình huống trước mặt, cái lỗ trên cửa thủy tinh đã không thể to hơn được nưa, chỉ là như vậy thì chúng ta không thể đi ra được.” Người kia tận lực bình tĩnh nói với Akira.

“Anh có ý gì?! Vậy Hikaru làm sao bây giờ?! Sao lại không thể mở to ra được?” Akira túm hai tay người kia, sau này cậu mới nghĩ lại, đó là hành động vô lý nhất và từ lúc sinh ra đến giờ cậu làm. Nhưng hiện tại thì cậu không nhận ra.

“Cậu muốn bị đập nát giống như bàn ghế kia à?” Người này cũng thật nóng nảy. Nhưng khi Akira nhìn thấy ánh mắt anh, Akira biết người trước mặt này cũng đang cố gắng khắc chế lo lắng. Akira buông tay ra, “Vậy nguyên bản kế hoạch của anh là gì?”

“Đem cái này” chỉ chỉ dây thừng hai bên hông, “buộc vào cây cột phía trước, sau đó tôi đi ra ngoài đem một dây buộc lên người cậu ta, rồi đem dây thừng trở về, sau đó kéo cậu ta vào.”

“Vậy để em làm.” Ngữ điệu âm thanh này thật bình thường thật giống như đang nói “Ngày mai tôi có một trận đấu” vậy, nhưng là kiên định làm cho người ta không thể cự tuyệt.

“Cậu điên à! Cậu vẫn chỉ là đứa nhỏ! Cậu có biết không…”

“Thế anh còn biện pháp nào không?!” trong đôi mắt màu đồng tỏa ra lục quang băng giá, mà dưới lớp băng kia lại là hừng hực liệt hỏa.

“Có nguy hiểm, sẽ rất nguy hiểm.”

“Không nguy hiểm bằng cậu ấy.” Nhìn thoáng qua Hikaru đang bị cuồng phong ép lại ở lan can bảo hộ, ngọn lửa trong ánh mắt tựa hồ nhu hòa đi nhiều, nhân viên cứu hộ kia thậm chí cho rằng đứa nhỏ trước mặt này đang cười khẽ.

“Anh tên là gì?”

“Xuyên Trạch.”

“Được rồi, Xuyên Trạch, đưa cho em dây thừng đi.” Ngữ khí trần thuật, khẩu khí mệnh lệnh.

Xuyên Trạch hiểu được, đối với thiếu niên trước mặt này, anh không cần nói thêm gì nữa, một bên đem dây thừng buộc chặt lên lưng Akira, sau đó đem một đầu buộc vào cột. Đang lúc Akira hướng ra ngoài đi, Xuyên Trạch gọi lại.

“Từ từ.”

“Gì vậy?” Akira quay đầu lại.

“Cậu tên là gì?”

“Touya.”

“Touya, cậu ta rất quan trọng sao?”

“… Không biết nữa, nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ mất đi.” Câu trả lời trong nháy mắt, lông mày đang nhíu chặt của Akira buông lỏng ra, lần đầu tiên ở trước mặt Xuyên Trạch lộ ra một nụ cười, một nụ cười của thiếu niên mười bảy tuổi.

“Ừ, được rồi. Cậu nhất định sẽ không sao!” Xuyên Trạch phát hiện rằng ngay từ đầu anh bị khí thế của thiếu niên này áp đảo mà không để ý đến tuổi tác của cậu ấy, mà nụ cười vừa nãy của Akira cũng khiến Xuyên Trạch tin tưởng và đứa nhỏ kiên định này, hoặc là nói, tin tưởng vào cách cứu viện này.

Nắm chặt dây thừng trong tay, kiên định theo cái hốc trên cửa chui ra ngoài. Cơn gió mãnh liệt táp vào mặt, Akira cảm thấy gót chân không còn đứng vững đã bị gió đẩy ngã trên tường thủy tinh phát ra một tiếng ‘loảng xoảng.”. Akira nghe thấy Xuyên Trạch ở trong phòng gọi tên của mình, là vừa lo lắng cũng vừa là cổ vũ. Sửa sang lại một chút trạng thái thân thể, ổn định trọng tâm, gian nan cũng kiên định đưa chân ra – Hikaru đang ở chỗ này.

“Tôi đến đây.” Trong lòng Akira thầm nói.