Chỉ Cần Có Em

Chương 17




“Chị….”. Hạ Yên trưng ra khuôn mặt ngái ngủ, cười hì hì nhìn chị mình.

Hạ Vũ Thường thấy em gái vẫn còn bộ dạng vừa tỉnh dậy thì không khỏi trách móc vài câu.

“Em suốt ngày chỉ biết ngủ, mau chuẩn bị đi đừng để ba phải chờ”.

“Em biết rồi, chị xuống nhà trước đi, em sẽ xuống ngay lập tức”.

Hạ Vũ Thường nghi ngờ nhìn em gái mình, cô đang do dự không biết làm thế nào cho hợp lý thì Lam Hàm ở bên cạnh đã lên tiếng.

“Chúng ta xuống trước đi”.

Hạ Vũ Thường không còn cách nào khác đành phải cùng chồng đi xuống trước, trước khi đi còn dặn dò em gái mình.

“Em liệu mà nhanh lên đấy”.

Hạ Yên đứng hình nhìn hai vợ chồng chị gái mình quay người đi xuống lầu. Hồi nãy vì lo sợ Hạ Vũ Thường phát hiện ra Đinh Nam nên cô chỉ mở một nửa cánh cửa phòng ngủ, cố gắng dùng thân mình che chắn tầm nhìn của chị gái, thế nên cũng không để ý Lam Hàm cũng đang đứng ở bên ngoài. Thật là mất mặt quá đi, cô còn đang mặc đồ ngủ đó, sao chị gái cô không thông báo trước một tiếng cho cô biết mà liệu chứ.

Hạ Yên vừa lo lắng vừa rầu rĩ đóng cửa phòng lại.

Đinh Nam đã không còn ở đây nữa, chắc lại leo cửa sổ để về phòng giống như hồi xưa khi cô và anh còn lén lút qua lại. 

Hạ Yên không có nhiều thời gian để suy nghĩ vẩn vơ, cô nhanh chóng đánh răng, rửa mặt, thay một bộ đồ thể thao rồi chạy như bay xuống dưới nhà.

Hạ gia có một quy tắc mà cô vô cùng chán ghét. Mỗi sáng cuối tuần, toàn bộ thành viên trong gia đình đều phải dậy sớm chạy bộ, rèn luyện thân thể hay không thì Hạ Yên không biết, nhưng cô biết chắc rằng vì nó mà cô phải dành cả ngày còn lại để ngủ bù. Bao nhiêu năm nay cô chẳng thể nào quen được với việc dậy sớm như vậy, đã nhiều lần lên tiếng kháng nghị nhưng chẳng có kết quả nên cô chán đến mức chẳng thèm nói nữa, chỉ lặng lẽ nghĩ kế sách đối phó.

Hạ gia là một biệt thự biệt lập trên núi, hành trình chạy bộ cũng vì thế mà vô cùng đơn giản, chạy một vòng hết ngọn núi là xong. Nghe thì có vẻ nhẹ nhàng, nhưng một đứa lười như Hạ Yên thì chưa từng đi bộ chứ đừng nói là chạy hết ngọn núi này bao giờ.

Sau khi Hạ lão gia hô  “xuất phát”, ngay lập tức Hạ Vũ Thường và Lam Hàm chạy nhanh về phía trước. Đinh Nam cũng chậm rãi theo sau bọn họ, chỉ có một mình Hạ Yên từ tốn đi bộ khởi động cơ thể.

Mặt trời vẫn còn lấp ló đâu đó, thời tiết mù sương hơi se lạnh, thật thích hợp để ngủ biết bao. Hạ Yên vừa đi vừa mơ mơ màng màng về căn phòng với chiếc giường rộng rãi.

Cả đoàn 5 người chỉ còn mình cô thong dong đi bộ ở phía sau. 

Một lúc sau Hạ Yên mới cố gắng chạy từ từ, chạy mãi, chạy mãi, cô còn tưởng mình sắp chạy hết một vòng quanh núi rồi, nhưng không hiểu sao mãi mà vẫn chưa thấy nhà mình đâu. Không lẽ lạc đường…

“Mau lên đi, em chạy như rùa vậy thì khi nào mới xong”. Đinh Nam nhìn cô mà không nhịn được phải cảm thán.

Hạ Yên trừng mắt nhìn xem ai vừa khinh bỉ hệ vận động của cô, thấy người đó là Đinh Nam, hai môi cô ngay lập tức chu lên không phục.

“Kệ em… em…có là rùa thì cũng tự chạy…được”. Cô vừa chạy vừa thở vừa nói.

Đinh Nam nhìn bộ dáng thảm hại của cô tâm tình chợt vui vẻ, đưa tay xoa xoa đầu tóc rối bù của cô.

Hạ Yên giận rồi, cô tránh tránh qua một bên, không để cho anh xoa.

Đinh Nam vẫn chạy từ từ bên cạnh cô. Hạ Yên lâu lâu quay sang nhìn anh ghen tỵ. Sao mình chạy mệt mỏi muốn chết mà anh lại xem như không có chuyện gì, điệu bộ thong dong như đang đi bộ vòng quanh nhà. Cô vừa nản vừa mệt, chán không nhấc nổi chân nữa.

Đinh Nam thấy cô mệt mỏi đi từng bước thì lo lắng hỏi:

“Không sao chứ”.

Hạ Yên lắc lắc đầu, cô vừa đi vừa thở nên không muốn nói chuyện.

“Chưa được một nửa đường nữa”.

Hạ Yên nghe xong câu nói của Đinh Nam thì kiên quyết dừng bước luôn, ngay cả đi bộ cũng không cố nổi nữa. Đùa gì chứ, cô mà đi bộ được về đến nhà chắc cũng mất hơn nửa cái mạng nhỏ.

Cô ngồi bệt xuống vệ đường, mặc kệ hình tượng đài các quyến rũ thường ngày.

Đinh Nam dùng tay làm quạt để quạt cho cô, chỉ sợ sức khỏe cô không chịu nổi.

“Em mệt thì cứ nghỉ đi, đừng cố gắng làm gì”. Giọng anh vô cùng lo lắng.

“Sao đường lại xa như thế chứ, em chạy lâu ơi là lâu mà chưa được một nửa đường nữa. Có phải ngọn núi này mới to thêm phải không”.

Đinh Nam đứng hình bởi suy nghĩ của cô. Anh rất muốn nói là núi chứ có phải cây cỏ đâu mà muốn to là to, thế nhưng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô đành phải im lặng. Anh biết cô không thích chạy bộ nên lần nào cũng cố ý bị mọi người bỏ rơi để chạy đằng sau cùng với cô. Để cô chạy một mình anh không yên tâm.

Hai người ngồi nghỉ ngơi một lúc, Hạ Yên vẫn chẳng thấy khỏe hơn tí nào. Hai chân cô mỏi nhừ, toàn thân chẳng có tí sức nào cả. Cô nhìn Đinh Nam nói như muốn khóc.

“Em không chạy nổi nữa đâu”.

“Ừ”.

“Anh cõng em về đi”. Hạ Yên kéo kéo tay anh làm nũng.

Đinh Nam nhéo mũi nhỏ của cô, trách mắng.

“Lần nào cũng dùng cách này, em không thấy xấu hổ sao hả”. Nói là trách mắng nhưng giọng điệu lại thập phần cưng chiều.

Hạ Yên cười hì hì cọ cọ mặt vào ngực anh.

“Là anh mà, em không xấu hổ”.

Đinh Nam bị cô gái nào đó dỗ dành đến mức tâm cũng thấy ngọt lịm, chỉ hận không thể cõng cô cả quãng đường cho cô đỡ phải mệt mỏi. Anh ngồi xuống, đưa lưng về phía cô.

“Lên đi”.

Hạ Yên vui sướng leo lên lưng anh, hai tay choàng qua cổ Đinh Nam, cô thoải mái tận hưởng quyền lợi mà chỉ mình cô có được.

“Nếu anh mệt thì phải nói với em đấy”.

“Em sẽ không bắt anh cõng nữa sao”. Đinh Nam tò mò hỏi, không lẽ cô lương tâm trỗi dậy, không bắt nạt anh nữa.

“Không, chúng ta sẽ nghỉ một lát rồi anh cõng em tiếp”. Hạ Yên tỉnh bơ trả lời.

Đinh Nam vì câu nói của cô mà cười đến mức lồng ngực cũng rung lên.

“Cô bé tàn nhẫn, đúng là không có lương tâm mà”.

“Em không có lương tâm vậy đó, đôi lúc lại còn ích kỷ, lạnh lùng ra vẻ ta đây, anh có thương em không”. Giọng cô man mát buồn, lại có chút tủi thân.

“Cô bé ngốc”.

Đinh Nam đang cõng cô nên không thể làm gì khác được, nếu như bình thường anh chỉ muốn đánh cô một trận, chẳng lẽ anh thể hiện bao lâu nay chưa đủ để cô biết rằng anh thương cô nhiều như thế nào hay sao.

Lâu lắm rồi hai người không đi bộ cùng nhau như bây giờ. Khi còn bé cô luôn bám dính lấy anh, công việc của ba bận rộn, chị gái cũng lo học hành, chỉ có mình anh là chịu chơi chung với cô. Người ta nói anh là trẻ mồ côi, là người ba dùng tiền mua về để làm đồ chơi cho cô con gái út của Hạ gia, người ta còn nói nhiều lời khó nghe khác nhưng cô chưa bao giờ tin. Con người ai mà không có trái tim, từ rất lâu rồi Hạ Yên đã xem anh là một phần trái tim mình, nếu không có anh cô sẽ vẫn là cô, kiêu kỳ và  lạnh lùng, chỉ là trái tim đã mất đi một mảnh.