Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Quyển 1 - Chương 48: Thật thật giả giả, dối mình dối người




(Edit: Sunshine | Vivien Levy)

Nguồn: Blog Sunshine | Vivien Levy trên WordPress

Chỉnh sửa: Maroon

Quyển tấu chương trong tay Hiên Viên Tiêu khẽ run run.

“Đưa hắn tới Kim Hoa Điện chờ, trẫm còn phải xem hết bản tấu này.”

“Tuân lệnh –” Lộc Hải đáp rồi thối lui ra ngoài.

Hiên Viên Tiêu buông tấu chương xuống, mày nhíu lại, nhẹ giọng gọi: “Thập Tứ.”

Ngay tức thì Thập Tứ liền quỳ gối dưới chân Hiên Viên Tiêu.

“Có thuộc hạ!”

“Ở Ngôn quốc có tin tức gì không?”

Thập Tứ giật bắn mình, nhất thời không có phản ứng. Hắn đâu nghĩ tới điều mà chủ tử hắn hỏi lại là về tình hình Ngôn quốc mà không phải về việc Quận chúa Thượng Quan Sở Sở của Ngọc quốc bị trúng độc đang hôn mê bất tỉnh chứ.

“Thập Tứ –” Hiên Viên Tiêu thanh âm đột nhiên lạnh băng, rõ ràng là không vừa lòng với biểu hiện của ám vệ giỏi nhất của mình.

“Bẩm Hoàng thượng — Ngôn quốc Vân Lăng Vương sắp cử hành đại hôn, đây là thiếp mời của Ngôn quốc đưa tới!” Thập Tứ rút hỷ thiếp ra, đứng dậy cung kính đưa cho Hiên Viên Tiêu.

Đôi mắt Hiên Viên Tiêu híp lại, phong thư vô tình bị mở ra để lộ cái thiệp cưới màu đỏ chói mắt kia thực khiến hắn thấy khó chịu……

“Rầm–” Hiên Viên Tiêu ngồi trên ghế vụt đứng dậy, một chưởng đánh nát cái bàn thành trăm mảnh, tấu chương rơi lả tả rải rác, sắc vàng trong ánh mắt toả hàn khí lạnh thấu xương.

Ngọc tỷ(ấn của vua) lăn đến trước mặt Thập Tứ, Thập Tứ cả kinh không biết làm sao cho phải, đành cúi thấp đầu chờ lệnh chủ tử phân phó vậy.

Hồi lâu sau, Hiên Viên Tiêu mới lạnh giọng cất tiếng hỏi: “Vậy còn Đông Phương Cửu?”

“Bẩm Hoàng thượng, Đông Phương Cửu đã đại diện cho Lương quốc đến tham dự đại hôn của Vân Lăng Vương rồi.” Thập Tứ vẫn tận lực bẩm báo với Hiên Viên Tiêu như mọi ngày, nhưng không hiểu sao lần này Hiên Viên Tiêu lại vô cùng phẫn nộ, Thập Tứ kì thực có phần kinh sợ, thanh âm khó tránh khỏi hơi run run.

“Ha! Hắn hành động rất nhanh.” Lửa giận ngập đầy trong thâm tâm Hiên Viên Tiêu, hắn trầm giọng phân phó: “Lập tức chuẩn bị thuyền, trẫm muốn đích thân đi chúc mừng đại hôn của Thượng Quan Lăng!”

Thập Tứ há hốc mồm ngạc nhiên, vất vả lắm mới khép lại được, đáp: “Tuân lệnh!”

“Sao còn không mau đi?!” Hiên Viên Tiêu cúi người nhìn vẫn thấy Thập Tứ quỳ trên mặt đất, lạnh lùng hỏi.

“Hoàng thượng, Sở Sở Quận chúa bị trúng độc!” Thập Tứ ngẩng đầu đón nhận ánh mắt quở trách của Hiên Viên Tiêu.

Hiên Viên Tiêu chớp hạ ánh mắt, giọng nói dần trở lại bình thường: “Mệnh cho ngự y giỏi nhất hoàng cung đều tới Ngọc quốc hết đi.”

Trừng lớn hai mắt, Thập Tứ không dám tin những gì mình vừa nghe, rất lâu sau mới có thể đáp: “Tuân…lệnh”

Một nén nhang sau, Dật Thanh cung, tẩm cung của Hiên Viên Tiêu.

Lộc Hải vừa chuẩn bị hành trang cho Hiên Viên Tiêu, lại vừa bất an nhìn hắn, rốt cục vẫn là nhịn không được, liền mở miệng: “Hoàng Thượng –”

“Nói –” Hiên Viên Tiêu tranh thủ thời gian phê nốt số tấu chương còn lại, lần trước hắn đi Ngôn quốc tấu chương tích lại không ít, bây giờ ra đi lại không biết mất bao lâu, nghĩ vậy hắn chợt nhận thấy hắn là một tân vương thật sự có chút không được tốt. (Vivi: Quá không tốt ý chứ! Anh cứ tự đề cao mình là sao!)

“Lão nô có câu này không biết có nên nói hay không……”

Hiên Viên Tiêu quay đầu nhìn Lộc Hải, ánh vàng lấp lánh trong đôi mắt lóe ra vẻ kinh ngạc, mãi sau, hắn mới mở lời, thanh âm điềm đạm ấm áp: “Lộc Hải có chuyện gì thì cứ nói, ngươi đối với trẫm không cần phải như vậy.”

“Hoàng Thượng gấp gáp tới Ngôn quốc như vậy, có đúng là để xin thuốc cho Quận chúa Sở Sở không?”

Lồng ngực Hiên Viên Tiêu thoáng chút rộn ràng, nhưng nét mặt thì lại vẫn trời yên biển lặng, hắn nhẹ mỉm cười, nói: “Dĩ nhiên, Sở Sở trúng kỳ độc (độc hiếm gặp), trẫm cũng chỉ định đi Ngôn quốc tìm Ma y nọ chữa trị cho nàng thôi.”