Chỉ Cần Đủ Nắng Hoa Sẽ Nở

Chương 1-1: Lời mở đầu




Cô gái ngước nhìn chàng trai và nói:

-Anh à, anh có biết khi yêu thì điều gì làm người ta vui nhất không?

Chàng trai nhanh nhảu đáp:

- Có phải là nắm tay, ôm, hôn và trao lời yêu và ở bên nhau hàng ngày hàng giờ nè.

Cô gái cười rồi nói tiếp:

-Thế anh biết khi giận hờn thì sẽ như thế nào hở anh?

Chàng trai suy nghĩ 1 hồi lâu và đáp:

- Thì họ sẽ cố tranh luận là đúng rồi sau đó không nhắn tin hay gọi cho nhau. Còn gì nữa không?

Cô gái nhìn chàng trai và tiếp tục nói:

- Thế khi chia tay nhau ai sẽ là người đứng lại để nhìn người kia bước đi?

Chàng trai đặt bàn tay của mình lên bàn tay kia sau đó ngập ngừng nói:

-.... E...M... Em....

Cô gái quay sang nhìn chàng trai với đôi mắt trìu mến dịu dàng hỏi:

- Sao anh? Từ nay em sẽ bước ra khỏi bầu trời của anh. Vì em biết trong cái bầu trời ấy mình chưa từng được tồn tại dù chỉ là 1 góc nhỏ khuất nắng, và giờ đây đã có người mới bên anh thay cho em rồi thế nên em không cần phải ở bên cạnh anh quan tâm yêu thương và làm phiền tới anh nữa, em sẽ nhường lại vị trí này cho cô gái ấy!

Anh im lặng nhìn Đóa Lệ thật lâu, dường như đang suy nghĩ điều gì đó trong đầu mình, anh rút bàn tay lại thật nhanh sau đó hời hợt lạnh lùng nói:

-Nếu em đã đoán được cuộc hẹn rồi thì anh sẽ nói thẳng l..u..ô..n.... – giọng người con gái đối diện anh cắt ngang với ngữ điệu cứng rắn dứt khoát:

-Vậy chúng ta chia tay nhau đi. Em mệt mỏi khi phải cứ như vậy hoài rồi.

Dù bên ngoài cứng rắn, dứt khoát đấy nhưng bên trong đã tan vỡ thành từng mảnh vụn rồi, Đóa Lệ đã phải lấy đủ bình tĩnh lắm để nói ra trọn vẹn từng chữ đấy, nói xong cô đưa mắt nhìn ra ngoài cửa kính cùng với ánh mắt vô hồn.Hình như có một lối suy nghĩ khá nực cười trong đầu cô bấy giờ đó là anh sẽ phản đối lời đề nghị ấy của cô rằng “anh sai rồi, mình đừng chia tay nhau em nhé, anh không muốn mất em...”...Nhưng sự thật thì luôn là thứ đắng nhất. Anh, hình như đã chờ đợi câu nói này của cô suốt bao lâu nay chăng hay từ trước tới giờ anh chưa bao giờ yêu cô cả mà chỉ do cái bản thân của cô tự ảo tưởng hóa lên mọi thứ mà thôi. Anh vừa đặt ly nước xuống chẳng buồn lòng nhìn cô một cái, một khi đã hết yêu rồi thì dù chỉ một lời nói thôi cũng đủ xát muối con tim người ta, anh kéo ghé đứng dậy lạnh lùng nhẫn tâm đáp:

- Ừ, mình chia tay đi em. Còn giờ anh phải đi rồi.

Sau khi dứt câu nói ấy thì anh bước nhanh ra về. Một thứ gì đó khi đã nhàm chán rồi ta sẽ rất nhẫn tâm mà bỏ mặc nó dù ta đã từng một thời yêu thích nó và trong tình yêu cũng vậy, một khi đã có ý nghĩ buông bỏ nhau rồi thì bao nhiêu lời nói hay nước mắt của người kia cũng chẳng làm thay đổi ý nghĩ ấy cùng với hành động lời nói nhẫn tâm và tàn nhẫn cũng chỉ để làm cho ai kia đau đớn khôn nguôi. Anh đã – không- còn – là – của – riêng – cô – nữa rồi...Còn riêng cô thì vẫn cố nắm lấy một thứ gì đó đã và đang tụt ra khỏi tầm tay của mình, nhưng đó cũng chỉ là hành động đầy vô ích của kẻ bị bỏ rơi. Ngoài đường trời đổ mưa bất chợt, những giọt nước lăn dài trên cửa kính vô tình khiến cho kẻ nhìn nó mà vỡ òa khóc thật to, Đóa Lệ đưa tay lên che mặt lại rồi òa khóc thật to trong quán, giờ đây không tâm hơi đâu để quan tâm đến cái nhìn của mọi người khác về mình, trái tim bây giờ đã quá sức chịu đựng rồi, bao nhiêu lời yêu, hành động anh dành cho mình giờ đây nó đã là những mảnh vụn đang đâm vào tim mình rồi. Và câu hỏi cuối khi cô hỏi anh:

-Thế khi chia tay nhau ai sẽ là người đứng lại để nhìn người kia bước đi?

Câu trả lời cô đã tìm được khi anh buông tay cô và bước đi, đó là:

- Em sẽ đứng lại để nhìn anh quay lưng và bước đi ra khỏi cuộc đời của em.

Hạnh phúc sẽ lại đến rồi buồn sẽ tan đi hay buồn giữ ưu thế hạnh phúc sẽ vụt bay?

****

Đoá Lệ - 1 cô gái tràn đầy năng động và không thể nào thiếu đi sự nhạy cảm, hồn nhiên của tuổi tròn đôi mươi. Mái tóc dài mượt cùng với đôi mắt to tròn đen láy nổi bật hơn đó là lúm đồng tiền với chiếc mũi cao và chiếc răng khểnh duyên. Đoá Lệ vừa mới trải qua kì thi đại học.

Kỳ Tường – chàng trai sinh viên năm cuối của Đại học kinh tế nổi tiếng của thành phố Y, dáng người cao ráo. Khuôn mặt chữ điền, đôi mắt hút hồn với lông mi dài cong vuốt. Là một chàng trai ít nói, lạnh lùng. Khi mới 15 tuổi, anh đã bắt đầu có hứng thú với chứng khoán và chỉ trong đầy vòng 3 năm anh đã có cho riêng một tài khoản khủng, lại là con trưởng của một tập đoàn hùng mạnh nhất thành phố đó.

Khắc Lạc – cạ cứng từ thời còn lộ thiên tắm mưa chung với Kỳ Tường. Anh và Kỳ Tường được mọi người đặt cho biệt danh là “ Trưởng Công – Tiểu Thụ” vì lúc nào cũng kè kè theo nhau. Đã thế lại đẹp trai, tài giỏi không kém gì thằng bạn thân cả. Còn biệt danh bị Tường gọi là Bèo là vì “ chưa bao giờ chịu chi trả bất cứ món đồ nào cả, thậm chí xài ké mà lại hết sức nhiệt tình. Cũng là một thứ công tử của một tập đoàn nhỏ. Về tình yêu thì y chăng thằng bạn thôi. ( ta nói đã ế rồi thì đừng để đứa ế khác đeo bám vì cả 2 sẽ không bao giờ khá lên nổi).

Diễm Quỳnh - là một mỹ nhân đã kề vai sát cánh từ thời lộ thiên tắm mưa của 2 anh chàng đẹp kia. Họ được mọi người biết đến với cái tên đó là “ Bộ ba hoàn mĩ” Là một cô kim tiểu thư của tập đoàn chỉ đứng sau duy nhất tập đoàn hùng mạnh của Kỳ Tường mà thôi. Thông minh, tài giỏi và luôn được mọi người đánh giá cao về thái độ cũng như thần thái bên ngoài là ưu nhã, đoan trang nhưng cô lại có một tính cách vô cùng say mê và đầy nhiệt huyết táo bạo khi bắt đầu làm một việc gì đó thì thành quả phải đạt được đó là sự hoàn mĩ. Ngoài sự táo bạo trong công việc thì còn có một tính khác đó là tính chiếm hữu cao về một thứ / một ai đó mà bản thân đã để ý muốn có. Được bạn họ Kỳ đặt biệt danh là Còi – bởi vì hồi nhỏ cô luôn biếng ăn, chỉ ăn khi có anh với cậu bạn Bèo kia qua chơi thôi. Và rất là sợ ma ( chỗ này có cần phải miêu tả thêm về sắc đẹp của cô này không nhỉ? Thôi sơ sơ nhé, đã là kim tiểu thư thì khuôn mặt với ngoại hình rất đẹp, đặc biệt nhất là đôi mắt vô cùng sắc sảo)