Chỉ Cần Đủ Nắng Hoa Sẽ Nở

Chương 37: Làm lành 2






Kỳ Tường đặt Đóa Lệ xuống đất và nhẹ nhàng hôn lên trán của cô, anh đưa tay lên vuốt mái tóc ngắn cô sau đó mặt mày buồn hiu nói tiếp: 
- Anh thật tệ... Anh xin lỗi em... Em đã phải một mình chịu đựng mọi thứ đến nỗi mái tóc dài ngày nào nay cũng đã thay đổi thành mái tóc ngắn, khuôn mặt cười tươi ngày nào giờ đây đã ẩn hiện lên ít nhiều nỗi phiền muộn. Chỉ sau 4 tháng mà em đã phải thiệt thòi nhiều thứ rồi đã thế anh còn không bên cạnh. Anh tệ hại lắm phải không Đóa Lệ? – Anh vừa nói vừa ôm chặt lấy cô vào lòng, lúc này đây anh đang rất là giận bản thân mình, đã bắt cô một mình chịu đựng mọi thứ khi bố của cô vừa mới qua đời cách đây không lâu, đã thế còn làm cho cô phải hiểu lầm mình. Nước mắt anh lại rơi ra rồi, Kỳ Tường đưa tay lên quẹt nước mắt của mình thì Đóa Lệ ngước mắt lên nhìn anh nghẹn ngào nói: 
- Em... Em không sao cả. Chả qua vì trời nóng quá nên em cắt tóc cho mát thôi, anh đừng suy nghĩ nhiều. À phải rồi, chúng ta phải nhanh chóng về nhà em để dùng cơm tối với mẹ em nữa. 
Kỳ Tường ngước mặt xuống hôn lên đôi môi của người yêu mới vừa nói dứt lời, anh nhớ cô lắm, nhớ đôi môi căng mọng này, nhớ cả hơi thở lẫn mùi nước hoa cô hay xài và nhớ vô cùng cái giọng nói của Đóa Lệ. Anh trấn an mình bằng nụ cười thật tươi rồi đưa tay nắm chặt lấy tay của Tiểu Lệ và cùng nhau rời sân bay. 
Về tới nhà Đóa Lệ, anh bước xuống xe nhìn ngắm ngôi nhà và mọi thứ xung quanh thật lâu, chỉ mới đi hai tháng xa nước mà sao mọi thứ xung quanh lại ảm đạm giống như đang có thứ gì đó u buồn bao trùm lấy nơi đây hay đấy chỉ là do anh tưởng tượng mà. Trong lúc Kỳ Tường đang ngắm nhìn mọi thứ thì mẹ của Đóa Lệ mở cửa ra vui cười nói: 
- Xem ai mới về nước sau bốn tháng du học kìa. Còn không mau vào nhà nghỉ ngơi và dùng cơm nữa sao mà đứng ngẩn người nhìn ngắm xung quanh vậy thằng nhóc Kỳ Tường này. 
Đóa Lệ bước tới bên cạnh anh khẽ kéo tay áo người yêu của mình sau đó dắt xe vào nhà và quay lại bảo anh: 
- Không vào thì ở ngoài đây ngắm trời mây thay ăn cơm chiều nhé người yêu. Em đếm tới ba mà không vào thì nhịn đói nhé. Một... Hai... 
Kỳ Tường bỗng trở về trạng thái ban đầu sau đó anh nhanh chóng chạy nhanh tới chỗ Đóa Lệ đang đứng, vừa chạy tới chỗ cô thì quay sang nhìn cười hì hì với cô người yêu và cúi người xuống hôn cái chốc vào má rồi ung dung bước vào nhà. Đóa Lệ đỏ mặt bước vào sau. Chú cún cưng của Đóa Lệ vừa thấy Kỳ Tường đi vào trong phòng khách và ngồi xuống thì chú ta đã lao nhào tới liếm mừng và quẩy đuôi tới táp. Đóa Lệ thấy cảnh tượng người yêu của mình bị chú cún liếm tới táp liền chụp hình lại rồi sau đó bay nhào tới và bấm quay phim, cô nói với giọng châm chọc: 
- Vừa mới về là bắt được cảnh ngoại tình rồi. Em nên làm sao với cặp đôi đang ngoại tình trước mặt đây mọi người? Em khổ quá mà ahuhu... 
Vì bị cô người yêu của mình quay phim cận mặt mình khi bị chú cún liếm tới táp nên anh lấy tay che mặt lại và mếu máo nói: 
- Con sen bê đuê này ai cho mày dám “hun” tao khi có mặt người yêu của tao ở đây cơ chứ hả. Mọi người thấy đấy nó tự chủ động. Chứ em vô tội tại con sen này nó bị gay nên mỗi lần thấy trai đến là sáp sáp tới..., em không mê con sen này đâu. Em chỉ yêu chủ của con sen này thôi. Huhu, tại sao cho tui đẹp giờ bị con sen này nó “hun” tới táp vậy nè. – một tay thì che mặt, một thì cố đẩy chú cún ra. 
Sau một hồi đùa giỡn nhăn nhít với nhau thì cả ba đều đói rã người nằm dài dưới sàn nhà nghỉ mệt, mẹ của Tiểu Lệ từ nhà dưới đi lên nhà trên vừa đi bà vừa lắc đầu ôm bụng cười ha hả bảo: 
- Ba đứa đói bụng chưa? Hay là đợi bà già này đem cơm lên đến tận nơi? Xuống ăn cơm nào 
Kỳ Tường, Đóa Lệ liền ngồi dậy nhìn nhau cười típ mắt sau đó chạy vèo xuống bếp, còn chú cún thì chạy theo sau. Cả bốn người (ý đâu 3 người 1 chú cún) đều đã có mặt dưới bếp và đang cùng nhau dùng cơm chiều. Mẹ Đóa Lệ vừa ăn vừa quan sát người yêu của con bé gắp đồ ăn cho nó và cười nói vui vẻ, bà cười hài lòng nhưng vẫn giả vờ than thở với Kỳ Tường: 
- Cháu thấy đấy chỉ mới xa bốn tháng trời thôi mà con bé Lệ nó gầy đi da thì xanh xao nhợt nhạt đi nhiều. Bác kêu nó ăn cho mập lên mà vẫn không chịu, đã thế cứ đòi ốm xuống để thi hoa khôi gì đó cho trường nhằm gây quỹ giúp trẻ em cơ nhỡ. Giờ cháu về đây chơi thì giúp bác chăm sóc nó mập mạp lên như hồi cháu với con bé quen nhau nhé. Có cháu bên Tiểu Lệ thì bác yên tâm hơn Khắc Lạc nhiều... Hèy... 
Tiểu Lệ đỏ ửng mặt ngại ngùng nói: 
- Mẹ này..., kì quá à người ta đòi ốm thi hoa khôi gì đâu chứ. Mẹ đừng nói như vậy chứ, con lớn rồi mà. 
Kỳ Tường quay qua Đóa Lệ cười tủm tỉm còn tay thì không ngừng nghỉ gắp đồ ăn đầy chén cho cô và trả lời: 
- Bác gái cứ yên tâm, chả ai chăm người yêu của con bằng con đâu. Con sẽ chăm cho em ấy mập mạp hồng hào hơn xưa. Bác gái cũng ăn nhiều vào cho tốt ạ. – nói xong anh liền gắp đồ ăn cho mẹ cô sau đó ăn nốt chén của mình. 
Vậy là bữa cơm chiều cũng đã xong, hai người trẻ ở dưới dọn dẹp còn người lớn và chú cún thì đã ra ngoài công viên dạo hóng gió. Tiểu Lệ đang đứng rửa chén thì bất chợt anh người yêu ôm lấy eo từ đằng sau và đặt cằm lên đầu của mình dịu dàng nói: 
- Vợ à, cơm hôm nay ngon lắm. Giờ bụng của anh no căng luôn rồi, em có cảm nhận được bụng anh đang to lên dần không? Quả thật không gì hạnh phúc bằng ăn cơm cùng với người yêu sau đó được ôm cô ấy từ đằng sau khi cô ấy đang rửa chén. Anh yêu em nhiều lắm vợ à. 
Cô không ngừng đỏ mặt vì hạnh phúc lẫn ngại ngùng bởi lời nói đầy ngọt ngào sau mấy tháng xa nhau từ anh đã thốt ra. Tiểu Lệ cười khúc khích và khẽ lên tiếng châm chọc: 
- Ủa chứ không phải có người hồi chiều tính ở ngoài đường nhìn ngắm mọi thứ xung quanh thay vì vào nhà của tui để dùng cơm chiều sao? Giờ còn bày đặt nói mấy câu sến súa với tui chi vậy cà. 
Anh khẽ cười sau đó đưa tay lên vuốt tóc cô và dịu dàng nói: 
- Em có biết là anh nhớ em nhiều như thế nào không? Anh thật sự rất nhớ mùi hương của em, giờ đây em đã và đang đứng trọn trong vòng tay của anh rồi anh chỉ muốn đó là... 
- È hèm... Đề nghị hai người trẻ tuổi nghiêm túc lại, người lớn tuổi cô đơn đã về rồi. – Mẹ của Đóa Lệ đang đứng mở tủ lạnh liền lên tiếng nhằm chọc hai đứa nhỏ, rồi bà cười đắc trí nói tiếp: 
- Ta không nghe ta không thấy gì cả. Hai đứa cứ tiếp tục cuộc nói chuyện đi nhé. 
Kỳ Tường ngượng đỏ mặt buông tay ra và đi tới bàn kéo ghế ngồi xuống, Tiểu Lệ thì lau sạch chỗ rửa chén mà miệng thì cứ cười thúc thích. Cô đi lại chỗ anh đang ngồi và vòng tay ôm lấy cổ của anh khẽ hôn lên gò má và nhẹ nhàng nói: 
- Anh còn nhiều tội lắm nên đừng nghĩ ôm em và nói mấy câu đấy thì em bỏ qua cho anh đâu nhé. Giờ thì anh nên về nhà nghỉ ngơi đi rồi ngày mai em sẽ xử tội anh sau. – nói xong cô buông tay ra chưa gì anh đã nhanh nắm giữ tay cô rồi sau đó kéo mạnh khiến Tiểu Lệ ngã người vào lòng mình, sau đó anh cười đầy nham nhở nói: 
- Liệu em sẽ ở cùng anh đêm được không? 
Anh vừa nói dứt câu thì đã đặt nụ hôn lên bờ môi đang chuẩn bị hồi đáp của Đóa Lệ, hai người trao cho nhau nụ hôn và lại một lần nữa mẹ cô lại xuống phá tan không khí lãng mạn của họ. Đóa Lệ ngượng ngùng chạy lên nhà trên ngồi nựng chú cún, còn mẹ của mình với anh người yêu thì đang trò chuyện với nhau ở nhà dưới. 
Bà đi tới kéo ghế ngồi kế bên Kỳ Tường rồi khẽ thở dài cất giọng nói đầy u buồn: 
- Từ ngày ông nhà mất, con bé đã trải qua nhiều chuyện mà đáng lí ra người chịu đựng những chuyện đó là bác mới phải. Con bé Lệ này nó ngốc lắm, buồn hay đau khổ gì cũng toàn tự ôm lấy một mình mà chịu đựng thôi, cháu là người yêu của nó thì lại càng phải chú tâm để ý hơn về đặc điểm này của nó. Mong rằng cháu sẽ yêu thương và quý trọng cũng như thật lòng với nó nhé Tường. À phải rồi, cách đây không lâu bác có đi Nhật chơi nên có mua 3 con Daruma cho ba đứa, một con màu hồng dành cho Đóa Lệ và một con màu đỏ thì dành cho Khắc Lạc giờ thì chỉ còn duy nhất con màu vàng với ý nghĩa là phát tài phát đạt làm gì cũng sẽ đều gặt hái được thành công thì dành cho cháu đó Kỳ Tường. Chắc bác không phải giải thích tại sao con lật đật này lại không được tô điểm mắt thì cháu cũng sẽ tự hiểu rồi nhỉ? – nói xong bà đi tới tủ kính và mở ra lấy con Daruma màu vàng đưa cho anh sau đó nhìn anh cười mỉm 
Kỳ Tường đưa hai tay đón nhận và cúi đầu cảm ơn, anh nâng niu con lật đật trên tay mình và nhìn ngắm thật lâu sau đó mới đưa ra câu trả lời: 
- Dạ theo như cháu suy đoán thì người thợ làm ra chúng sẽ không tô điểm cho mắt của con lật đật này bởi vì họ muốn người sở hữu chúng khi mua sẽ tự mình vẽ lên nhằm tạo thêm sự màu nhiệm cũng như niềm tin vào bản thân mình hơn có phải thế không bác gái? 
Bà nghe xong thấy rất hài lòng với câu trả lời của anh, đi lại vỗ vai anh và ôn tồn bảo: 
- Tối nay có phải muốn được tâm tình với Đóa Lệ đúng không? Thế thì dành đó để sáng mai hãy nói nhé, giờ thì bác không thể cho con bé đi đâu xa nhà được mong cháu hiểu. 
Kỳ Tường ngớ người ra một hồi sau đó đưa tay lên gãi đầu cười trừ, quả nhiên không có gì mà có thể qua tai mắt của người lớn cả nên anh đành ngậm ngùi ngoan ngoãn nghe theo. Anh gật đầu và sau đó cùng với mẹ của cô đi lên nhà trên, chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi cho Khắc Lạc thì anh đã nghe tiếng của thằng bạn mình đang chí chóe bên ngoài cổng rồi. Đóa Lệ và anh cùng nhau ra mở cửa cho Khắc Lạc thì bị châm chọc: 
- Chà chà xem ra hai người tính đầu độc mắt của kẻ độc thân lâu năm ta đây sao hả? Có thằng bạn thân từ nhỏ mà giờ khi về nước chơi cũng không báo mình gì cả mà chỉ một mạch tới hẳn nhà người yêu của nó... Đã thế giờ còn nắm tay nắm chân tình tứ ra mở cửa đón thằng bạn già cô đơn này nữa