Chỉ Cần Là Anh

Chương 2: Lại gặp mặt




Buổi tối, thành phố Bắc Kinh đã lên đèn, những ánh sáng màu vàng nhạt chậm rãi chiếu xuống từng khu phố, kéo dài đến những con đường lớn

Khi tất cả các nhân viên của công ty Tịnh Tiến đã bắt đầu tan làm vào lúc xế chiều, thì đến bây giờ, khi đồng hồ đã điểm 9h30 Khúc Dạ Anh lúc này mới ngừng công việc của mình lại, tay phải tự đặt lên cổ mình mà nắn bóp mong xua tan đi cơn mệt mỏi tạm thời

Bụng cũng đã bắt đầu biểu tình, xoa xoa cái bụng bằng phẳng của mình, Khúc Dạ Anh nghĩ nghĩ

- Dù sao công việc cũng đã xong, bây giờ có lẽ nên đi ăn chút gì, sau đó đánh xe về nhà nằm nghỉ một chút vẫn là tốt nhất

Bị chính suy nghĩ của mình mê hoặc, không nghĩ nhiều cậu liền cầm chìa khóa xe ô tô, tắt máy tính mà đi thẳng xuống tầng hầm để lấy xe

Chiếc xe hơi đắt tiền của cậu chậm rãi rời khỏi tầng hầm công ty, định bụng nhấn chân ga chạy nhanh hơn một chút thì lúc này một thân ảnh cao to nhảy ra đứng chắn trước mui xe của cậu

Khíc Dạ Anh mắt trợn to, đạp chân thắng phanh gấp lại, chiếc xe chỉ còn cách một xíu nữa thôi là đụng trúng người, cậu mở cửa xe bước ra, giọng nói mang theo chút lo sợ mà hỏi

- Này!! Không sao chứ???

Lúc này Dạ Anh nhìn thấy rõ hơn người vừa vọt ra trước xe của cậu, không ai khác chính là người đã cứu mình khi sáng đây mà tên là Thừa Hạo thì phải

Trong lòng sinh ra nghi hoặc, cậu lại tiếp tục hỏi

- Anh là Thừa Hạo????

- Ừ

Nói xong câu này, Thừa Hạo không nhanh không chậm đã đi đến chỗ của cậu, trong tay cầm một chiếc ví màu đen Gucci hàng hiệu đến trước mặt Dạ Anh. Âm thanh đều đều vang lên

- Khi sáng cậu làm rơi ví, tôi đem đến trả cho cậu, tôi không có lấy gì đâu. Cậu cứ kiểm tra

Dạ Anh thầm cảm động, đôi tay trắng nõn vươn ra nhận lấy ví tiền

- Cảm..ơn anh nhiều nha, thật may quá!!! Nếu mất chiếc ví này lại phải tốn công làm lại rất nhiều thứ

- Ừm!! Lần sau nhớ cẩn thận. Tôi về!!

Thừa Hạo vừa xoay lưng lại, chuẩn bị bước đi. Dạ Anh liền chạy tới, bàn tay trắng nắm lấy gấu áo anh mà hỏi

- Tôi vẫn còn điều muốn hỏi!! Tại sao anh không đưa đến quầy lễ tân, mà lại nhất quyết phải đợi tôi để trả lại???

- Khi chiều tôi có đến công ty của cậu, nhưng bảo vệ thấy tôi ăn mặc không sạch sẽ nên không cho vào. Tôi lại sợ không biết khi nào mới gặp lại cậu. Nên mới đứng chờ

- Vậy là anh chờ cả một buổi chiều nay?

- Ừm

Dạ Anh chuyện động đôi mắt nhìn Thừa Hạo một lượt

Trên người anh vẫn còn mang bộ đồ công nhân khi sáng, cả khuôn mặt mang chút trầm tĩnh, cái quần jean bạc màu vẫn còn dính chút xi măng, đôi giày cũng bạc màu nốt. Nhìn qua thì có thể biết rằng anh sống rất khó khăn

Lúc này cái bụng của Dạ Anh lại lên tiếng phá tan không khí trầm lặng. Thừa Hạo biết cậu đói bụng cũng không nói nhiều, bàn tay của anh ban chiều khi tan làm đã rửa sạch sẽ đặt lên đầu cậu mà xoa xoa

- Mau đi ăn đi, công việc của cậu còn nhiều, nhịn đói không tốt cho cơ thể. Tôi phải về

- Khoan.. Anh...đã ăn chưa???

- Chưa!! Bây giờ đi về tiện thể ghé vào quán cơm mua một suất rồi về ăn

- Nếu anh không phiền, hay là đi ăn với tôi đi, xem như cảm ơn anh đã trả chiếc ví cho tôi

Thừa Hạo nhìn cậu, khóe miệng cong cong, nụ cười này khiến cậu có một cảm giác yên bình, lần đầu tiên cậu đứng trước một người mà lại nói chuyện nhiều như vậy, thậm chí còn mời người ta đi ăn cơm nữa chứ. Cậu không biết mình đã bị làm sao, tuy chỉ gặp nhau có hai lần nhưng cậu cảm giác người này rất đáng tin

Thừa Hạo cười với cậu, anh nói

- Tôi không thể đi ăn với cậu đâu

Cậu vội vã hỏi

- Tại sao?

- Cậu nhìn tôi đi, cả một thân dơ bẩn thế này, Mồ hôi vẫn dòn dính trên người, chưa có tắm rửa qua,đi với cậu sẽ làm cậu mất mặt đó

- Không có...tôi không phiền, vả lại nhà hàng tôi sắp đi ăn đã được tôi bao sẵn rồi. Anh đừng có lo

- Tôi...

- Không được ý kiến, tôi là ông chủ của anh, tôi bảo gì thì anh làm nấy, mau đi theo tôi nào

Nói rồi hai cánh tay cậu ôm lấy một cánh tay anh, cái miệng hơi trề ra mà nói. Anh nhìn hình ảnh này không khỏi bật cười. Sau đó gật đầu đồng ý lời mời của cậu

Cả hai cứ như vậy ngồi lên xe ô tô mà đi thẳng đến nhà hàng