Chỉ Cần Một Bộ Não Tốt, Ta Có Thể Sinh Tồn Ở Bất Kì Đâu!

Chương 21: Bão tuyết




Mặc Dương Kỳ vẫn chằm chằm nhìn nàng,

Thứ Di âm thầm giật mình, mấp máy môi,

"Chủ từ, chuyện này cũng là ngoài ý muốn." Ta không biết gì hết!

Nam nhân trầm tư một lát, cũng không nói gì thêm, chỉ ừm một tiếng, vươn tay xoa đầu nàng vài cái,

Thư Di "..." Chủ tử, ngài làm thế ta sẽ sợ hãi...

Nội tâm thiếu nữ căng như dây đàn, liếc ánh mắt xuống hộp kính phía dưới,

Tâm trạng cực kỳ cuống, nhưng cũng biết, với thực lực của mình, tạm thời chưa thể làm gì hơn...

Nàng chỉ mới tìm hiểu về dị giới này, vừa mới nhập môn không lâu, người có thể đánh bại nàng xếp thành một hàng dài, tuyệt đối không thể vọng động,

Nghĩ đến Tỏa Nguyệt lâu còn đang làm ăn buôn bán, Thư Di cũng đau đầu không muốn đắc tội, huống chi Nhất Long hội này trông cực kỳ quyền thế...

Chỉ có thể ngồi yên nhìn hoa của mình bị đem bán

Phía bên kia, thiếu niên giống như phát giác hai người bên này có động, liền nhếch miệng cười khẽ, 

Đóa hoa nhỏ dị sắc lấp lánh, cánh mỏng phiêu linh trong gió,

Này kinh hỉ quả thực rất lớn.

Đối với Mặc Liên Kiều, tình hình như vậy cũng không có gì kì quái, bởi vì chính hắn là người đã phá phong ấn nhỏ trên hộp gỗ kia, 

Vốn dĩ định xem  qua một chút hoa thần này có gì kỳ lạ, lại thấy có người lén lút đi vào, Mặc Liên Kiều liền dùng bùa chú ẩn thân nép vào một góc, tập trung tinh thần quan sát,

Ai ngờ nhìn một lúc, lại thoáng xác nhận được, đây chính là vị thích khách ở trong lều với A Di trong chuyến săn mùa thu...

Liên tục nhìn ba lượt, đoán chừng người kia muốn tìm gì đó, Mặc Liên Kiều cân nhắc, vẫn rất ngoan ngoãn ngồi yên xem thích khách kia lục lọi,

Lúc sau nghĩ đến cái gì, lại tiện tay cắm hoa vào lọ sứ đặt trên bệ cửa sổ...

Quả nhiên người kia lấy được hoa liền vô cùng mừng rỡ, lập tức đi mất, cũng không để ý bất luận cái gì dị thường xung quanh.

Mặc Liên Kiều cảm thấy, thích khách như vậy thật sự không được, tốt bụng giúp hắn sắp xếp lại đồ đạc trong phòng, lại đóng chặt cửa sổ, hoàn chỉnh hiện trạng ban đầu nguyên vẹn như trước, sau đó mới đi về...

Bây giờ lại thấy nó ở đây, không biết hai người kia nhìn thấy sẽ có biểu cảm gì, thật nóng lòng muốn xem...

Cái này đối với hắn mà nói, đặc biệt hứng thú nha~!

Hắc hồ lơ lửng đáp xuống trên vai thiếu niên, duỗi chân ngáp dài một tiếng,

Căn cứ quy tắc, chỉ cần ra giá cao nhất liền thu vật phẩm về tay. Nhất Long hội sẽ không thể bạo lộ thân phận người mua, miễn tránh cho sự tranh giành bất chính.

Nhưng khả năng cao hai người kia cũng đã nhận ra hắn, giơ bảng chắc chắn lộ, Mặc Liên Kiều liền gọi người phụ trách,

Thì thầm một vài câu gì đó, kẻ kia gật đầu vâng dạ liên tục, lập tức dời đi...

Tuy quy định giám khảo không được ăn gian, nhưng làm ẩn nấp một ít, không có bằng chứng, ai có thể biết? Quyền hạn của Mặc Liên Kiều đối với chút thủ đoạn ăn gian ấy à, vẫn rất dễ dàng.

Người chủ trì quả nhiên sau khi nghe tên phụ trách nói xong, liền xoay người tuyên bố, vật phẩm có vấn đề, tạm thời thu lại không bán, dẫn đến ánh mắt khó chịu hồ nghi của rất nhiều người,

Thư Di vuốt ngực thở phào một tiếng,

Không bán mới tốt, còn có thể lấy lại.

...

Đại hội đấu giá kết thúc, Thư Di theo sau Mặc Dương Kỳ ra ngoài,

Cổng lớn vừa mở, gió đông gào thét kéo nhau vào, sắc trời mịt mù, vô cùng lạnh lẽo,

Thời tiết nơi đây thất thường, tuyết bay toán loạn, trời lạnh buốt. Nhìn qua tất thảy đều âm u, ảm đạm rõ rệt,

Tuyết che kín trời, bất phân ngày đêm. Trên đất phủ một mảng trắng lớn, chặn kín lối ra.

Như vậy mà ra ngoài, thật sự không ổn chút nào...

Tiêu Đồ hiện ra bên cạnh Mặc Dương Kỳ, gầm gừ nhìn sắc trời ngoài cửa, lại xoay qua chui vào lòng thiếu nữ bên cạnh, ngao ô một tiếng tỏ vẻ hài lòng,

Thư Di trợn mắt nhìn thánh thú cấp cao trong tay, lòng dạ rối bời suy ngẫm, lại quay người ngẩng đầu liếc qua phía Mặc Dương Kỳ,

Nam tử huyền y cũng đồng thời nhìn sang, 

Ánh mắt hai người giao nhau, tim bỗng nhiên đập thình thịch, trong mắt của Dương Kỳ lạnh lùng có chút ấm áp, trầm ngâm nhìn nàng,

Cảm giác như gãi vào đáy lòng, tê dại ngứa ngáy, khiến thân thể nhũn ra chẳng còn chút sức lực...

Thư Di hít ngược vào một hơi, không khỏi lên tiếng, phá tan không khí ngượng ngùng này,

"Chủ tử, về việc đóa hoa, ta thật sự không biết..."

"Không sao."

Thiếu nữ tròn mắt, không kìm được mở miệng hỏi,

"Thật sự không sao? Nhưng đó là hoa thần đấy."

Nam nhân bộ dáng tùy ý, đáy mắt hàm chứa linh quang lưu động, nói không cần nghĩ ngợi,

"À. Chỉ là thấy rất đẹp, tiện tay ngắt trong rừng, bị ta truyền vào chút linh lực để bảo quản thôi."

Thư Di "...." Này?!

Quả thật lần trước ở rừng rậm Thiên Tuyến, sau khi hắn băng bó chân cho nàng rồi cùng rời đi, Thư Di đúng là có thấy người kia ngắt thứ gì đó trên đá...

Hoa bình thường?

Vậy sao Thanh Mai Thiên Ẩn lại bảo đó là hoa thần, đám người trong kia cũng vậy???

Hay do Mặc Dương Kỳ truyền vào quá nhiều linh lực, cộng thêm việc màu sắc của nó khác thường, nên...

Đột nhiên thấy cảm thông đối với người mua phải hoa, ai.

Dù sao cũng là hoa chủ tử tặng, Thư Di vẫn có hơi tiếc nuối.

Lại trộm nhìn sắc mặt vị bên cạnh, tìm một chủ đề khác,

"Trông sắc mặt chủ tử thật tốt, ngài có chuyện gì vui sao?"

"Ừm, hôm nay gặp người mình thích."

Thiếu nữ ngẩn người một chút, gật gật đầu, nghĩ ngợi muốn hỏi thêm,

"A... vậy ngài đã nói chuyện với người ấy chưa?"

Mặc Dương Kỳ "Nói rồi."

Thư Di "Nói gì?"

Mặc Dương Kỳ "Nói rồi."

Thư Di "..."

A!

Một luồng nóng lan tràn trên mặt, thiếu nữ lập tức nâng thánh thú trong tay lên, quay qua phía khác, che dấu gương mặt đã sớm đỏ lựng...

Lại thêm một đợt gói lạnh, phía sau lục đục có người đi tới, muốn đi khỏi,

Cổng lớn Nhất Long Hội vây kín người...

Xem chừng tình hình không thích hợp rời khỏi, có vài người mặc áo đen tiến lên đóng cửa, ngăn chặn gió lạnh,

"Bên ngoài nổi bão tuyết, tạm thời rời đi rất nguy hiểm, mong các vị khách quý đợi qua đợt này."

Phía dưới lập tức ồn ào náo nhiệt,

Thư Di lẳng lặng ôm Tiêu Đồ, cùng Mặc Dương Kỳ lùi về phía sau đứng chờ...

Một canh giờ sau, bão tuyết vẫn chưa tan, có vài người thiếu kiên nhẫn, đứng dậy lao ra ngoài, bất chấp ngăn cản.

Thư Di ngồi trên ghế đá, cẩn thận nhìn lướt xung quanh một phen, lúc này mới lôi từ túi nhỏ bên người ra một bình, đổ lên tay hai viên đan nhỏ, đưa cho Mặc Dương Kỳ một viên,

Đón nhận ánh mắt trầm tư của hắn, thiếu nữ không tự chủ ho nhẹ một tiếng, cười cười,

"Hẳn là còn lâu nữa mới có thể trở về, ta có vài viên Tích Cốc Đan. Ừm do luyện tập chưa tốt nên màu sắc hơi xấu, nếu chủ tử không chê..."

Mỹ nam tử vươn tay nhận, liền nuốt xuống.

Thư Di "..." Không sợ ta hạ độc?

Nàng cũng nuốt xuống viên còn lại, bụng rỗng thoải mái hơn rất nhiều...

Yên lặng một lúc, bên cạnh liền nhiều thêm một thân ảnh,

Thanh Mai Thiên Ẩn một thân trường bào màu đen cũng không thèm che giấu, trực tiếp vỗ vỗ vai nàng, 

"Không về được sao? Có hứng thú đến chỗ ta tham quan một chuyến?"

Thư Di đứng dậy, kì lạ nắm tay nàng,

"Ngươi..." Ngang nhiên như vậy, không sợ sao?

"Không sao mà!" Thanh Mai Thiên Ẩn nhanh chóng ngắt lời, xoay người nhìn về phía sau,

"Đều là người quen cả."

Nữ nhân đeo mặt nạ vàng, quốc sắc thiên hương, cưỡi trên ngân lang to lớn mà đến,

Thanh Mai Thiên Ẩn hô một tiếng sư phụ, đến bên đỡ nàng xuống...

Người kia nhìn thấy Mặc Dương Kỳ, cung kính hành lễ, Mặc Dương Kỳ cũng chắp tay đáp lễ.

"Các chủ, đã lâu không gặp."

"Nhất Thiên đại nhân, khách khí rồi."

Nữ nhân đeo mặt nạ nhìn một chút, hơi khoát tay, thanh âm trong trẻo,

"Các chủ có vẻ gặp chút khó khăn, không ngại đến tệ xá uống một tách trà?"

Nam nhân huyền y thần sắc lạnh lùng, gật đầu, thấp giọng,

"Vậy làm phiền Nhất Thiên đại nhân."

Nhất Thiên mỉm cười,

"Không phiền, không phiền, mời."

Thanh Mai Thiên Ẩn rút ra một lá bùa chú kì lạ, lẩm nhẩm vài câu. Trong nháy mắt lá bùa bị ngọn lửa lớn đốt trụi, chiếu sáng dung mạo tinh xảo của nàng. Trên vách đá mở ra một cánh cổng, bên kia lại là cảnh sắc hoàn toàn lạ lẫm...

Dịch chuyển tức thời?!

Thư Di "..."

Cho dù là cường giả đi nữa thì cái này cũng không khoa học một chút nào có được không!

Lại nhìn ngân lang quen thuộc bên kia, Thanh Mai Thiên Ẩn bên này, hai người đang đứng trước mắt, trong lòng không khỏi rối bời một bầy, nảy ra đủ loại suy nghĩ...

Thế nhưng mà, bất ngờ phía sau còn lớn hơn...

"Chủ nhân..." Thanh âm non nớt vang lên,

Thư Di vẻ mặt khiếp sợ nhìn chằm chằm tiểu hài tử đang kéo kéo y phục trên người,

Gương mặt phấn nộn đáng yêu có chút quen thuộc, trường bào màu đỏ thêu hoa văn rộng thùng thình khoác bên ngoài, đôi mắt đen láy mang theo hơi nước nhìn nàng chằm chằm, như thể sắp khóc đến nơi...

Cửu Vĩ Hắc Hồ bị hài tử ôm trong tay biểu hiện cực kì bất mãn, lông mềm rối tung. Thấy Tiêu Đồ mà Thư Di đang giữ, tiếng kêu còn khó chịu hơn,

Thư Di ngẩng đầu, liền thấy, thiếu niên y phục màu bạc đứng đó, giữa trán điểm tô hoa điền đỏ tươi, mặt nạ bị hắn vứt lăn lóc một bên, trong tay còn cầm một cái cuống hoa xanh thẫm, trơ lại vài lá nhỏ,

Người kia cau mày, nét mặt có chút ngẩn ngơ, trong mắt lập lòe ánh sáng không rõ ý tứ,

Nhận thấy Thư Di cùng Mặc Dương Kỳ, lập tức nhếch môi cười thân thiện,

"A Di a~"

Thư Di "..." Ha ha...