Chỉ Cần Một Bộ Não Tốt, Ta Có Thể Sinh Tồn Ở Bất Kì Đâu!

Chương 33: Di chứng của mộng cảnh




Bên ngoài y quán mưa rất to.

Dưới bếp có một tiểu cô nương, tay chân bận rộn, cặm cụi nấu cơm.

Lát sau, tiểu hài tử tay cầm theo chiếc ô giấy dầu, từ xa đi tới.

Nhóc con buộc một chỏm tóc trên đầu, làn da trắng nõn ám lên một tầng nước mưa, vội vã chui vào trong bếp.

Thư Di vừa thấy liền lập tức nhét cho nhóc một cái túi giấy nóng ấm đựng đầy xin thịt vừa mới nướng xong.

Đan nhi nhìn nhìn thịt nướng thơm lừng ánh lên một tầng sốt hấp dẫn, ngượng ngùng không dám động.

Thư Di ở bên liền mở miệng,

""Đệ ăn trước tránh đói. Phần cho bữa tối ta để riêng ra rồi.""

Được nhấc nhở, hài tử thoáng chốc cười cong cả mắt, vùi đầu ăn được hai miếng thì nghe thấy thiếu nữ hỏi,

""Vụ của Liệp Ảnh, đệ không có gì muốn nói với ta sao?""

Hài tử ngẩng đầu thản nhiên liếc sang Thư Di, vẻ mặt ngây ngô bỗng trầm ngâm một lát mới nói,

""Sao tỷ đoán được?""

Thiếu nữ  cầm lên một chiếc khăn sạch, ung dung cúi xuống lau vệt xốt bên mép Đan nhi. Giọng nói càng thêm nhẹ bẫng,

""Vốn ta nghĩ chuyện ở đình viện kia chỉ là trùng hợp, thế nhưng lại thêm một lần ở khách điếm nọ, ta mới xác định.""

""Ma thú Liệu Ảnh cấp cao hiếm có khó tìm, lại đột nhiên xuất hiện giữa chốn đông người gây náo loạn. Tiếp đó dù bị thương nhưng lại bám riết chúng ta không tha. Hẳn là đang tìm thứ gì đó.""

Thư Di vươn tay xoa xoa đầu nhóc con,

""Mà vật bất bình thường nhất gần đây ta nhận được... Chỉ có đệ.""

""Thế nhưng ta cảm thấy, Liệp Ảnh hẳn không biết thứ mình tìm chính là đệ. Hắn có lẽ đã nhầm với...""

""Nguyên thân của đệ..."" Đan nhi nhỏ giọng cắt ngang, mang theo ánh mắt phức tạp mà gật đầu ""...Là hình dạng của Tỏa Hồn Hoa.""

Thư Di đang chăm chú lắng nghe cũng hơi kinh ngạc, gật đầu tỏ ý hiểu.

""Ta có thể biết Tỏa Hồn Hoa là gì không?""

Hài tử hai tay ôm lấy túi giấy, ngập ngừng chốc lát mới nói,

""Có Tỏa Hồn Hoa trong tay. Thần hồn của ngươi sẽ thực cường đại, tu luyện nhanh gấp mấy lần cường giả bình thường. Ngay cả người chết chưa qua trăm năm mà còn sót lại một mảnh thần hồn, tìm được thần hồn liền có thể dùng Tỏa Hồn Hoa để hồi sinh."

Thư Di nhớ lại lúc hai người ký khế ước, nàng liền trực tiếp bộc phá thăng cấp. Như vậy thì thân phận của Đan nhi có thể giải thích được phần nào.

Mà bảo vật thánh cấp người người tranh đoạt, có thể dễ dàng ngắt được bên đường sao? Mặc Dương Kỳ sao lại muốn đưa nó cho nàng.

Hoàng hậu lần đó cũng chỉ là ngẫu nhiên đi qua sao?

Dưới góc nhìn của nàng, sự việc kỳ quái trước giờ bắt đầu trở lên hợp lý. Biến thành các mắt xích liên kết với nhau.

Còn cả Mặc Liên Kiều. Theo thời gian quan sát. Có thể thấy hắn ngoài mặt tươi cười như hoa, bên trong lại là một kẻ cực kì vô tình, nói thẳng ra là máu lạnh. Chưa từng thấy ai có thể đi vào trái tim của  cũng không thấy ai được người này đối xử đặc biệt.

Mặc Liên Kiều... Loại người như vậy, kẻ dám thích, hẳn cũng phải rất khủng bố.

Mặc Dương Kỳ thì lãnh khốc. Là cái kiểu sâu không lường được, không phải là người mà có thể tùy tiện trêu chọc.

Hoàng thất Đại Ngụy, bí mật cũng thật nhiều.

Vấn đề cuối cùng... Liệu Ảnh muốn Đan nhi... Để làm gì.

Trong phút chốc, một cái suy đoán chợt lóe lên trong đầu Thư Di.

Cùng lúc, Đan nhi trình bày xong thân thế, dường như có điều khó nói, bắt đầu im lặng.

Đồng thời, ngoài cửa vang lên thanh âm không nặng không nhẹ, giúp hài tử nói nốt phần còn lại.

""Tỏa Hồn hoa, báu vật trời ban, giúp khôi phục duy nhất một hồn phách, cải tử hoàn sinh. Bất quá, cái giá phải trả, là mạng của vạn người.""

""Dùng máu tươi vẽ trận, tế lên vạn chúng sinh. Đổi lấy một linh hồn độc nhất.""

Trong lúc hai người trò chuyện, hồng y nam tử đã đứng ngoài cửa từ lúc nào, cũng chẳng biết đã nghe được bao nhiêu.

Động tác của Đan nhi ngừng một chút, ngẩng đầu nhìn nam tử.

Đại Điểu bị ánh mắt kia quét qua, lời đến đầu lưỡi đột nhiên lại nuốt ngược vào bụng.

Hắn rũ đôi mắt không nhìn ra được cảm xúc, cười đến quyến rũ, chậm rãi đi về phía trước. Thậm chí tranh thủ cướp một xin thịt trong tay Đan Nhi,  mặt không đổi sắc xách áo chạy.

Hài tử phồng má thở phì phò, âm thanh ẩn ẩn tức giận,

""Tên hớt lẻo!!!""

Thư Di ""...""

Mất một hồi lâu mới dỗ được cho hài tử vui vẻ. Đến khi trở về phòng ăn, dã thấy Mặc Liên Kiều gác một chân lên bàn, trong mắt ánh lên ý cười nhợt nhạt ngồi đó.

Dưới ánh đèn, khuôn mặt trong trẻo của thiếu niên càng thêm xuất chúng, nhìn từ bên cạnh thì ngũ quan lại thêm mấy phần sắc bén.

Vừa nhìn thấy nàng liền khẽ nheo mắt, nghiêng đầu, chậm rì rì nói,

""Bao giờ mới được ăn cơm vậy?""

Thư Di ""...""

Quay đầu bỏ đi.

""Này, ai cho phép ngươi đi? Ta không được ăn cơm nhỡ đói chết thì sao? Ngươi định mưu sát hoàng thất à???""

Đan Nhi ""...""

Thư Di ""..."" Có bệnh.

Đại Biểu nhảy cửa sổ mà vào, liền bị Đan nhi phát hiện đuổi đánh.

Cả căn phòng ầm ĩ hỗn loạn.

Thiếu nữ nhíu mày, vỗ mạnh lên mặt bàn, xung quanh chậm rãi yên tĩnh trở lại.

Nét mặt nàng trở nên nghiêm túc, giọng điệu cũng nghiêm nghị hơn,

""Ai làm loạn nữa thì nhịn đi!""

Đan Nhi tròn mắt chạy về chỗ, ngoan ngoãn ngồi yên. Đại Điểu co lại một góc.

Mặc Liên Kiều bị trừng liền ấm ức, cố gắng nhét chân xuống dưới gầm ghế, lưng dán chặt lên thành ghế mím môi ủy khuất.

Thư Di ""..."" Như trông cái ngà trẻ.

Mệt mỏi.

Cơm nước xong xuôi, ai về phòng người nấy.

Bên ngoài đã tạnh mưa. Bóng đêm dần đậm đặc, không bao lâu sau, trong đêm đen nổi lên từng cơn gió.

Trước sân, có bóng hình lặng lẽ đứng.

Lá bùa màu vàng vẽ đầy chữ đỏ cháy bùng lên trong đêm đen, bị hai ngón tay của thiếu nữ cố định, ném về hướng hình nhân gỗ đặt trên bàn.

Ngón tay hơi co quắp lại, lòng bàn tay toát ra một lớp mồ hôi mỏng. Nhịp tim dồn dập, tê dại toàn thân. Thư Di cảm giác đỏ bừng cả mặt.

Chỉ trong chớp mắt đó, lá bùa dính lên người gỗ liền nổ mạnh, linh lực bắn ra xé tan thân thể người gỗ.

Bùa nổ dùng để tấn công, thuộc loại trung cấp. Với thực lực hiện tại của Thư Di, có thể vẽ nhiều nhất một ngày ba lá đã là cực hạn. Nhưng giữ bên người, vẫn coi như thêm cho bản thân một lá bùa hộ mệnh nữa.

Nàng cảm thấy hình như mình lại cách xa cái chết thêm một bước.

Thiếu nữ đứng trong sân luyện tập. Nửa canh giờ sau mới giương mắt, con ngươi lạnh lẽo xinh đẹp nhìn về ánh đèn chập chờn kia.

Chuyện xưa của hài tử quá thực... Thanh Mai Thiên Ẩn mang tâm ma gì? Mục đích của Mặc Liên Kiều... Cùng với... Nhưng giấc mơ đứt quãng của nàng....

Trong đó có một cái, là hài tử rách rưới bị người ta đánh.

Dung mạo giống hệt Đan nhi.

Thư Di mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không nói được cụ thể là chỗ nào không đúng.

Nàng nghi ngờ tất cả.

Hoài nghi nhưng người đã từng thân thiết xung quanh mình.

Kể cả... Mặc Dương Kỳ.

Khí thế mạnh mẽ đánh ra, thêm một lá bùa cháy rụi. Tiếng nổ lớn như che đi tâm trạng vẫn luôn rối bời.

Thiếu nữ ôm lấy cánh tay, hàng mi lại rũ xuống, che đi đôi mắt u ám mang theo thần sắc mệt mỏi.

Trước mắt bị bịt kín một tầng sương mù, rõ ràng chỉ cần bước một bước nữa thôi là có thể biết được đáp án, nhưng lại không dám đi thêm bước nào cả.

Thư Di miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng mà căn bản không cười nổi, nụ cười này so với khóc còn khó xem hơn.

Không nhìn thấy thì vĩnh viễn sẽ không thể hiểu được, áp lực mà một người đang gánh chịu rốt cuộc nặng bao nhiêu.

Cách đó không xa, trên mái nhà,

Đại Điểu sửa lại cổ áo của mình, nhìn về trong sân. Khóe môi hơi nhếch, một hơi tu cạn bầu rượu trên tay, chậm rãi mở miệng,

""Di chứng của mộng cảnh, không chỉ có một người mắc phải.""

Trong phòng,

Nữ tử nằm trên giường thoạt nhìn hoàn toàn không còn tinh thần như trước, mặt mũi cũng xanh xao tái nhợt không khỏi khiến cho người khác cảm thấy thương tiếc.

Thương tổn sau khi trị liệu cũng đã tốt hơn rất nhiều, nhưng dù sao cũng phải bồi bổ mất mấy tháng.

Trừ khi...

Bên cạnh giường.

Con ngươi hài tử tĩnh mịch cuồn cuộn bóng đêm, vành mắt đỏ bừng. Rất lâu sau mới không mặn không nhạt hừ một tiếng, ngón tay điểm lên trên trán Thanh Mai Thiên Ẩn.

Một sợi hắc khí theo đó chui ra, mang khí tức lạnh thấu xương vờn trong khoảng không quanh hài tử, cuối cùng tan biến.

Ngón tay nữ tử trên giường giật nhẹ, cổ họng phát ra âm thanh yếu ớt.

Người sắp tỉnh.