Chỉ Cần Một Bộ Não Tốt, Ta Có Thể Sinh Tồn Ở Bất Kì Đâu!

Chương 8: Luyện đan dược




Cứ tưởng giúp hắn một mạng sẽ không còn phiền phức nữa...

Là Thư Di nàng sai rồi!!!

Đưa cơm là việc thường, không những thế, nàng còn nhận thêm chức sai vặt mới, đủ việc linh tinh chồng chất lên vai!!!

Rõ ràng đã nhìn mặt nhau hai lần, ấy thế mà tên Ngũ Vương gia kia vẫn bắt nàng cúi đầu xuống mỗi khi vào phòng!!!

Hại cổ nàng mỗi lần trở về đều mỏi đến tê dại.

Thư Di mở cửa sổ, nheo nheo mắt, nhịn không được tức giận mắng,

"Đồ khó chiều! Khó ở!" 

Sau đó mới cảm thấy nhẹ đầu hơn chút...

Đôi mắt phẳng lặng như hồ nước, đột nhiên hơi dao động,

Thư Di nhếch khóe môi, đóng kín cửa sổ lẫn cửa đi lại, sau đó mới lén lút, cẩn trọng lôi một cái bọc lớn giấu sau tủ sách ra, bày trên bàn,

Giấy bọc tháo xuống, vật bên trong lộ ra,

Một chiếc lò nhỏ bằng đồng màu nâu hơi cũ cùng với mấy gói thảo dược nhỏ.

Thư Di vui vẻ,

Kể từ lúc biết bản thân đã ngưng tụ ra được nội lực, nàng đã tìm hiểu qua, còn đọc rất nhiều sách khác nhau,

Phải đấu tranh tư tưởng rất lâu, rốt cục mới quyết định lựa chọn dốc gần cạn túi mua được cái lò luyện dược này, cả đống thảo dược kia nữa...

Tuy nó có lẽ không là gì so với lò luyện của luyện đan sư cao cấp, nhưng đối với kẻ mới vào nghề như nàng thì thật sự đã là rất tốt.

Chủ yếu muốn nhìn xem rốt cuộc mình đạt được đến cỡ nào.

Thư Di  nhanh nhẹn bày đồ ra bàn, dựa theo những thứ tìm hiểu được, dự định làm thử,

Trong luyện đan dược, cơ bản nhất chắc chắn là Tích Cốc đan hoặc Trú Nhan đan,

Tích Cốc đan, ăn một viên liền có thể giữ no bụng liền mười ngày trở lên, tùy theo cấp bậc,

Trú nhan đan có thể bảo toàn dung mạo không bị già đi, thời lượng tương đương Tích Cốc đan.

Cả hai đều là đan dược cơ bản và dễ luyện chế nhất trong mọi loại đan dược,

Ừm, Tích Cốc đan có lẽ sẽ dễ hơn một chút, nguyên liệu cũng có thể mua được ở những cửa hàng trong thành.

Thư Di dựa trên những gì tìm được, bắt tay vào làm,

Tùy tay quăng loạn một hồi, lại dùng linh khí hấp thụ được ngưng tụ ra nội lực trấn áp điều tiết lửa trong lò.

Một tầng sáng lờ mờ bỗng dưng lại xuất hiện, đem lò luyện bao phủ ở bên trong. Ánh lửa rực rỡ le lói.

Một lát sau...

Lửa bên trong đã cháy tới bên ngoài, khói tỏa nghi ngút, mùi khét lẹt tràn ngập căn phòng,

Thư Di kinh hãi nhảy dựng lên, vội vàng lấy nước dập lửa, lại mở tung cửa sổ, liên tục ho khan,

Chết tiệt!

Lí thuyết thực sự khác xa thực hành!!!

Lại lần nữa!!!

...

Đến tận trưa, khi mặt trời đã đứng bóng,

Trong phòng,

Thư Di lạnh lùng nhìn đám khói bốc lên cao.

Nàng đã đứng ở chỗ này nhìn nửa giờ, cảm thấy mình có xu thế đập lò.

Khói tản đi, một mùi thơm ngọt dìu dịu nhẹ nhàng tỏa ra, lượn lờ trong phòng.

Tròng mắt thiếu nữ bỗng sáng lên, đưa tay mò vào trong, lát sau liền lôi ra được ba viên đan màu đen, hơi méo,

Ách...

Thư Di thở dài thườn thượt ngồi xuống, một tay nâng cằm, tay còn lại vân vê đan dược nhỏ méo mó.

Thôi, đan thì đan, dù sao cũng còn có hình dáng, chỉ không biết công dụng có được hay không

Nàng nghĩ như thế, liền đi hốt tất cả vào một cái bình nhỏ, đậy kín lại bỏ vào trong túi, chờ cơ hội thử nghiệm.

Sau đó lại chạy đến nhà bếp làm cơm...

...

Ừm, hôm nay thì có hơi khác một chút,

Nàng phải mang đồ đến hoa viên riêng của Ngũ phủ,

Thư Di xách theo hộp lớn, nhẹ nhàng bước qua vòm cổng.

Trên nền đều là cây gãy cành khô, mỗi một bước đạp xuống đều phát ra âm thanh vỡ vụn,

Một tiếng nói tràn ngập vui vẻ vang lên, thanh âm trong suốt hài hòa, nhưng thứ phát ra lại chẳng hài hòa chút nào,

"Tiểu Dương Kỳ, ngươi nên cẩn thận một chút."

"Lần đi này, chưa chắc đã toàn mạng quay về a~!"

Lời nói tỏ vẻ đầy quan tâm, nhưng Thư Di nghe ra được, trong đó nhiều hơn là trào phúng cùng cợt nhả.

Đột ngột, giọng nói kia vang lên lần nữa, hướng phía nàng mà nói,

"Kẻ nào đang ở kia?"

Thư Di giật nảy mình, vội vàng bước tới. Tỏ ra tự nhiên cúi thấp đầu, chắp tay ở trước người. Mang theo một cỗ cung kính nói,

"Nô tì mang bữa trưa tới cho Ngũ Vương gia."

Phía trên im lặng,

Vì đang cúi đầu thấp, Thư Di căn bản không nhìn được rõ phía trên có những gì, 

Ấy nhưng nàng vẫn không chút hoảng sợ, sống lưng trước sau thẳng tắp, bước chân trầm ổn đến bên bàn đá.

Mỗi bước chân đạp xuống như tự phát ra kim quang, một chút cũng không hề chạm đến lá khô xám xịt trên đất,

Nàng bày biện thức ăn trên mặt bàn, xong xuôi cúi đầu hành lễ lần nữa, tìm cách nhanh chóng rời khỏi.

Trong lòng vừa mới hiện lên ý niệm như vậy, thế nhưng,

 Phía sau lại vang lên một tiếng cười tràn ngập vui vẻ, thanh âm kia lại vang lên,

"Tiểu Dương Kỳ, nha hoàn này của ngươi thế nhưng khí chất một chút cũng không giống nha~!"

Lá khô trên mặt đất đột nhiên bốc cháy, dần dần tạo thành ngọn lửa lớn dưới chân nàng. Kì quái hơn, ngọn lửa này mang màu đen, giống như có linh hồn vờn quanh, tựa như ép nàng quay đầu lại.

Thư Di "..."

Cảm tưởng ngọn lửa nhất định không chịu biến mất, thiếu nữ cắn môi, xoay người lại, 

Một tiếng động lớn phía sau vang lên,

Lửa đồng thời bị dập tắt,

Cảnh tượng trước mắt nàng là cái dạng này,

Thiếu niên một thân y phục màu tím, gương mặt từ ngẩn ngơ chuyển sang sửng sốt, thần sắc trên mặt có vài phần ngưng trọng.

Rõ ràng đang trong tư thế phòng thủ chật vật, nhưng cũng không thể phá hư nét đẹp tinh xảo của hắn.

Bất quá bị toàn thân cứng đờ giống như bị thứ gì đó mãnh liệt tác động. Khiến cho thiếu niên không khỏi nhíu chặt mày lại, khó chịu xoay quanh, vẻ mặt giãy giụa thống khổ.

Người còn lại trưng ra gương mặt thanh lãnh mang theo uy áp vô cùng cường đại. Giọng nói lạnh băng, trầm thấp đến cực điểm,

"Cút."

Dứt lời, liền liền phất tay, đem áp lực tỏa ra bốn phía thu hồi trở lại. Đồng dạng cũng khiến đối phương lảo đảo vài cái.

Ngay cả thiếu nữ bên cạnh sắc mặt cũng tái nhợt, không ngừng ra mồ hôi lạnh. Chỉ cảm thấy bản thân giống như là bị thứ gì đó đè ép lại, cực kì khó thở. 

Thư Di còn chưa từng nhìn thấy bộ dáng tức giận này của chủ tử nhà mình đâu!

Thiếu niên hơi cong khóe miệng, chậm rãi dời tầm mắt. Hắn ngẩng đầu nhìn thẳng hướng Thư Di, mỉm cười với nàng một cái, nụ cười vừa nhu thuận lại vừa dịu dàng ngoan ngoãn,

"Hóa ra là vậy."

Hắn tiếp tục cất lời, thanh âm vẫn trong trẻo, mang theo sự tinh nghịch như trước, thậm chí còn có cả sự không cam lòng yếu thế,

"Tiểu Dương Kỳ, cái này coi như ta nhận lời cảnh cáo, hẹn gặp lại a~!"

Sau khi cơ thể được thả lỏng liền quay đầu đi mất, góc áo của thiếu niên biến mất nơi ngã rẽ.