Chỉ Có Hoa Hồng Mới Nở Rộ Như Một Đóa Hồng

Chương 31: Tân niên vui vẻ




Đêm đó Nguyên Sơ chạy trốn thật nhanh về nhà.

Từ lúc đóng xong “Sóng bạc” (cũng có thể gọi là “Bạch Lãng” nhe) tới nay, Nguyên Sơ vẫn cảm thấy thiếu giấc ngủ ngon, cho nên đặc biệt buồn ngủ. Mỗi ngày sau khi phát sóng trực tiếp xong, y dọn dẹp nhà một hồi rồi đi tắm rửa, lên giường ngay, thỉnh thoảng có lên các diễn đàn xem tin tức, nhưng rất nhanh cảm thấy vô vị, liền tắt đèn đi ngủ. Hôm sau thức dậy còn bỏ qua việc ăn sáng, ăn sáng như ăn trưa, tùy tiện ăn một chút lót dạ là được. Y bức bách bản thân dời đi sự chú ý, cho nên mua sắm rất nhiều sách từ các trang web trực tuyến về, mỗi ngày đều đọc những cuốn sách đó, nhưng mà thông thường không có cách nào nhớ lại chuẩn xác hết rốt cuộc đọc cái gì.



Từ lúc đi ăn trở về nhà, Nguyên Sơ cố gắng làm mọi thứ như thường lệ, trước tiên là đi tắm, sau đó đem quần áo dơ ném vào máy giặt. Máy giặt này cũng khá cũ đi, lúc giặt phát ra tiếng vang ầm ầm; phơi xong quần áo mùa đông dày nặng; máy sưởi trong nhà mở đủ nhiệt, xong xuôi. Y trở về phòng trùm chăn lên, nhưng lại cảm thấy từ đầu đến chân không có chỗ  nào thoải mái. Vì vậy y lại đi tắm thêm lần nữa để thanh tỉnh.

Đêm nay y vẫn luôn nằm mơ đứt quãng, tỉnh lại, xoay người lại tiếp tục ngủ, liền thấy giấc mộng,  rồi lại tỉnh. Buổi sáng hơn bảy giờ, bị mộng cảnh lặp đi lặp lại đến mức đầu ê ẩm, Nguyên Sơ lại cố gắng nhắm mắt nằm hơn một giờ, cũng không thể ngủ tiếp.. Nguyên Sơ phiền chán mà ngồi dậy nhìn chăm chú bên ngoài cửa sổ. Mùa đông năm nay thực sự rất lạnh, cái lạnh như xuyên thấu da thịt người ta vậy

Nguyên Sơ ngồi nhìn đến phát ngốc. Thường ngày sáng sớm thức dậy, y theo thói quen sẽ lướt weibo xem tin tức một chút… tính ra hôm nay là 30 tết rồi, ai ai cũng bận rộn cả. Nguyên Sơ tùy tiện mặc T shirt vào, từ phòng ngủ đi ra nhà bếp, cũng không biết mình phải làm gì. Cuối cùng y ngồi xuống ghế sô pha, mở TV, chọn đại một kênh.

Điện thoại di động vứt lại trong phòng ngủ, cho nên chuông điện thoại vang đến lần thứ ba Nguyên Sơ mới nghe được. Nguyên Sơ nghe điện thoại nhưng không biết đó là Hạng Tri Lam ——bởi y đã xóa bỏ số điện thoại của hắn từ lâu, y cũng không cố ghi nhớ số điện thoại của hắn, chính là vì phòng ngừa bản thân nhất thời kích động mà gọi điện thoại làm phiền người ta. Hai bên đều trầm mặc một hồi, Nguyên Sơ giọng trầm thấp, thăm dò nói “Này! Xin chào?”

“Nguyên Sơ, là ta. Ta đang ở dưới nhà ngươi. Ta không có lừa ngươi, mẹ ta thực sự cùng bạn của bà ấy đi du lịch, ta cũng đã đặt trước gian phòng ở ôn tuyền sơn trang. Nguyên Sơ, ta… ta ở dưới lầu chờ ngươi.”

Nguyên Sơ nở nụ cười, sau đó nói: “Được.”

Hạng Tri Lam, anh muốn đem tôi đi phá hủy đến mức nào để tôi hết hy vọng? Muốn đem trái tim của tôi ném xuống đất nghiền nát sao? Muốn đem tôi nhấn chìm vào vũng bùn sao? Muốn cho tôi sa đọa, tự tiện, mắc thêm sai lầm nữa sao?

Sau bốn mươi phút, Hạng Tri Lam hút xong hai điếu thuốc, Nguyên Sơ mới đi xuống.

Hạng Tri Lam vội vàng dập tắt điếu thuốc trong tay, Nguyên Sơ ngồi vào ghế, Hạng Tri Lam xuyên qua kính chiếu hậu quan sát y, từ thần sắc của y không nhìn ra được cái gì, hắn chỉ có thể nghĩ, Nguyên Sơ có thể đáp ứng đề nghị của hắn đã là rất tốt rồi. Suốt dọc đường đi, Hạng Tri Lam cố gắng tìm đề tài, Nguyên Sơ coi như phối hợp mà cùng hắn trò chuyện, thoạt nhìn tâm tình rất bình tĩnh.

Hạng Tri Lam đặt gian phòng riêng biệt, có suối nước nóng ngay bên trong. Ngoài ra, sơn trang cũng không thiếu những thiết bị khác, phòng ăn, phòng tập thể hình, bể bơi các loại. Hạng Tri Lam đã sớm sắp xếp mọi thứ, lúc lái xe đến sơn trang vừa vặn mười hai giờ rưỡi, gian phòng đã chuẩn bị xong, món ăn phong phú, có thịt có rượu. Nguyên Sơ ăn rất ít, nhưng không để ý lại uống hết nửa bình rượu, còn Hạng Tri Lam thì ngược lại uống rất ít.

“Ngày hôm qua ta nói những câu kia…. xin lỗi.” Nói chuyện lý thú về công tác, thấy Nguyên Sơ không phản ứng gì, Hạng Tri Lam nỗi lòng chìm cuống, nói lời xin lỗi với y.

Nguyên Sơ lắc đầu, nói: “Không sao.”

Một lát sau, y chợt nhớ tới cái gì đó, hỏi Hạng Tri Lam, “Lúc đó, cái công ty kia là Walp?”

“Đúng.” Hạng Tri Lam đem tất cả ngọn nguồn bên trong nói rõ ràng với Nguyên Sơ, lúc trước hắn giải thích với Nguyên Sơ, chỉ nói là sự cạnh tranh thương mại, nhưng bây giờ, hắn đem chuyện của người sáng lập Walp nói ra, nói còn phê bình một chút, cảm thấy đối phương làm việc không quá lý trí, nếu như Walp giao cho công ty bọn họ, đưa vào hoạt động nhất định sẽ tốt hơn so với hiện tại, vì trước đó đã đề ra vài bộ phương án kế hoạch.

Cơm nước xong, Hạng Tri Lam dẫn Nguyên Sơ đi lên núi săn thú, con mồi đều là nhân công nuôi dưỡng, bắt được con nào thì có thể đem đi làm bữa cơm. Bôn ba một buổi trưa, Hạng Tri Lam mới phát hiện một con thỏ, cả hai chạy theo thật nhanh, đến khi hai người mệt bở hơi tai, cuối cùng cả buổi chỉ tóm được một con gà rừng.

Lúc xuống núi giao con gà rừng cho nhân viên phục vụ, Nguyên Sơ lẩm bẩm nói một câu: “Nó vốn dĩ phải sống thật tốt…”

“Hả?” Hạng Tri Lam cùng nhân viên phục vụ bàn bạc sẽ nấu món gì, nên không nghe rõ câu Nguyên Sơ vừa nói. Nguyên Sơ chỉ lắc đầu, nói: “Không có chuyện gì.”

Cơm chiều cũng không có gì mới, Nguyên Sơ từ đầu đến cuối ăn có hai ba đũa, Hạng Tri Lam phát hiện y ăn quá ít, do dự gắp đồ ăn cho y, thấy Nguyên Sơ tuy rằng ăn, nhưng thần sắc quá miễn cưỡng, cũng đành chịu. Sau bữa cơm mới là màn quan trọng.

Nguyên Sơ từ nhà đi ra ngoại trừ đem theo bản thân và điện thoại di động, còn lại cái gì cũng không mang theo. Vẫn là Hạng Tri Lam chuẩn bị chu toàn, mua sẵn quần áo cho cả hai. Sau bữa cơm, Nguyên Sơ tắm rửa sạch sẽ, sau đó đi vào hồ suối nước nóng. Sắc trời tối lại, mặt trời từ từ lặn xuống, Nguyên Sơ dựa vào thành hồ, nhìn mặt trời dần hạ xuống, mặt trăng lên cao. Hạng Tri Lam bị chuyện của công ty ngáng chân, cũng coi như để Nguyên Sơ có khoảng thời gian một mình tắm suối nước được thoải mái, đến khi Hạng Tri Lam tới đây, tâm tình Nguyên Sơ bắt đầu dần căng thẳng.

Bữa ăn khi nãy Nguyên Sơ uống càng nhiều rượu hơn.

Hạng Tri Lam mới vừa xuống nước, cả người còn mang theo hàn khí, khiến Nguyên Sơ cực kỳ căng thẳng. Y vô cùng bất an.

Vai của Hạng Tri Lam vô tình hay cố ý khẽ đụng vào bờ vai Nguyên Sơ, y cảm thấy thật giống như có một cơn gió lạnh thổi qua, trên da nổi lên một lớp da gà. Da thịt chạm nhau khiến Nguyên Sơ run rẩy. Y cảm thấy có chút kỳ quái, trước đây không hề có cái cảm giác này, cà hai từng thân mật vô số đêm, y cũng cảm thụ sinh lý cao trào, nhưng chưa bao giờ cảm thấy mẫn cảm như vậy.

“Nguyên Sơ.” Hạng Tri Lam tiếng nói hơi khan lại. Nguyên Sơ quay mặt sang, hai gò má bị hơi nóng của suối làm dâng lên một tầng hồng mỏng, đôi mắt đẹp đẽ trong veo, đôi môi đỏ căng mộng, nhìn vào thực thu hút.

Vì vậy hắn hôn lên.

Nguyên Sơ bắt đầu cắn chặt hàm răng, cả người đều chống cự lại, mãi đến khi Hạng Tri Lam ngậm môi dưới của y, nhẹ nhàng liếm láp cùng mút vào. Y cảm thấy sau thắt lưng của mình như là bị điện giật, tê dại nhũn ra, dòng điện kia một đường chạy lên lưng, làm cho y không đứng vững được. Nguyên Sơ hơi run rẩy, tay bám vào lưng Hạng Tri Lam.

Hai người quấn quýt, không biết là hơi thở nóng bỏng, da dẻ nóng bỏng, hay là do nước suối. Bọn họ giống như muốn bị thiêu cháy, tràn ngập cảm giác mê hoặc, hôn nhau điên cuồng, ướt át, dùng sức ôm chặt nhau, thậm chí trên da còn lưu lại vết hồng. Hơi thở bọn họ trở nên gấp gáp, liền nhanh chóng lột quần áo còn sót lại trên người đối phương xuống, cuối cùng, cả hai đều không còn mảnh vải nào trên người mà trầm mình bên trong dòng nước ấm áp. *biết vậy khỏi mua đồ tắm…à mà thôi*

Hạng Tri Lam đưa tay chạm vào hậu huyệt của Nguyên Sơ, luồn một ngón tay vào, đầu óc thoáng tỉnh táo lại, hắn nuốt nước bọt, khàn khàn nói: “Nguyên Sơ, ta phải đi lấy gel…”

“Không” Nguyên Sơ ôm chặt hắn, hôn cằm của hắn, mơ hồ mà nói: “Đừng đi. Không sao.”

Hạ thân Hạng Tri Lam đã sớm “đứng dậy”, cứng đến nỗi muốn đau đớn, nghe được lời này, hắn trầm mặc, cúi đầu hôn vào trán Nguyên Sơ, khàn khàn nói: “Nếu đau nhất định phải nói với ta.”

Nguyên Sơ gật đầu qua loa. Hạng Tri Lam kiềm chế dục vọng bản thân, nhẹ nhàng giúp Nguyên Sơ mở rộng hậu huyệt, Nguyên Sơ hô hấp ở bên tai hắn, không kiềm chế được mà lộ ra thanh âm rên rỉ tinh tế nghẹn ngào, như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn. Thời điểm Hạng Tri Lam luồn ngón tay thứ ba vào, cộng với việc tay Nguyên Sơ chạm vào hạ thân của Hạng Tri Lam, nơi đó so với nước suối nhiệt độ còn cao hơn, càng ôn nhu, càng làm y run rẩy không thôi.

Nguyên Sơ run rẩy đến sắp không chịu nổi, cả người như muốn ngã hoàn toàn vào người Hạng Tri Lam, y buông lỏng tay, khó chịu mà nói: “Có thể vào.”

Hạng Tri Lam xoay người Nguyên Sơ lại, để y bám vào thành hồ. Hạng Tri Lam chậm rãi đi vào, không có gel trơn, dị vật xâm nhập cực kỳ khó chịu, Nguyên Sơ đem mặt vùi vào khuỷu tay, chịu đựng. Hạng Tri Lam tạm thời không động, trái lại dùng tay giúp Nguyên Sơ thoải mái dục vọng phía trước. Hắn chạm vào hạ thân đang gượng dậy của Nguyên Sơ, nhẹ nhàng nắm chặt, vuốt ve lên xuống. Nguyên Sơ lên tiếng, chính là mang theo thanh âm nức nở cùng rên rỉ, y nghẹn ngào, nói: “Có thể…động….”

Hạng Tri Lam theo lời chầm chậm động hạ thân, thấy mày Nguyên Sơ nhăn, liền dừng lại hỏi y: “Đau lắm không?”

Nguyên Sơ lắc đầu, khàn khàn nói: “Không sao, cứ động đi…”

Thật ra là đau, thế nhưng tâm lý không đau chút nào.

Bên tai bọn họ tất cả đều là hơi thở của nhau, thở dốc cùng tiếng tim đập. Nguyên Sơ đến cao trào, bắn ra một cỗ chất lỏng màu trắng, rất nhanh tiêu tan trong dòng nước. Toàn thân y đều ửng hồng, cả người mất đi sức lực. Hạng Tri Lam vẫn còn cứng rắn, không nhịn được nữa mà bắt đầu dùng sức xuyên vào, đầu gối Nguyên Sơ bị đụng vào vách hồ, hơi đau đớn. Nguyên Sơ thở gấp gáp hơn, nghẹn ngào như sắp khóc, rốt cục khàn cổ họng gọi: “Hạng Tri Lam, tôi muốn ôm anh… Tôi muốn ôm anh.”

“Được.” Hắn đem Nguyên Sơ xoay lại, để lưng y dựa vào thành hồ, nâng mông của y lên, đem hai chân của y quấn ở bên hông của hắn. Cánh tay Nguyên Sơ ôm vòng qua cổ Hạng Tri Lam, cảm thụ nhiệt độ nóng bổng của hắn, chứ không phải băng lãnh như trước. Mãnh liệt bên trong dòng nước, y cảm thưởng như một thủy thủ lênh đênh trên đại dương, tuyệt vọng, bất lực, sợ hãi, bởi vì tiếng ca mà mê luyến, trầm luân. Y ở bên trong khoái cảm kịch liệt mà từ từ đánh mất lý trí, như là một con cá đang giãy dụa trên mặt đất khô cằn. Nguyên Sơ ôm chặt Hạng Tri Lam, muốn cắn hắn, lại không nỡ, cuối cùng đành cắn vào cánh tay chính mình. Chất lỏng rơi vào cánh tay của Nguyên Sơ, trời mưa sao? Hay là nước mắt chảy? Mông lung nhìn ánh trăng trên trời, cảm giác mờ mịt không rõ.

“Hạng Tri Lam, Hạng tiên sinh… Tri Lam…” Nguyên Sơ nói năng lộn xộn mà gọi tên người trước mặt, vô cùng chật vật, vô cùng tuyệt vọng, “Anh có một chút nào thích tôi không? Chỉ cần có một chút thôi là đủ rồi. Hạng Tri Lam… Tôi thích anh, anh có thích tôi không? Cho dù chỉ có một chút…”

Hạng Tri Lam không trả lời mà dùng sức hôn môi Nguyên Sơ, hôn tới khi nước mắt của y rơi xuống, liền gấp gáp mà nói: “Có.”

Nguyên Sơ nức nở, Hạng Tri Lam hôn đôi mắt của y, “Có. Ta yêu ngươi. Ta yêu ngươi, Nguyên Sơ.”

Lúc sau, Hạng Tri Lam bắn vào trong thân thể của Nguyên Sơ.

Bọn họ ôm lấy nhau, Hạng Tri Lam nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy của y, như đang an ủi con mèo nhỏ. Nguyên Sơ ôm hắn thật chặt, nhỏ giọng nức nở.

Tiếng chuông giao thừa vang lên, pháo hoa rực sáng huy hoàng trên bầu trời đêm.

Hạng Tri Lam nhẹ nhàng chạm môi vào tai Nguyên Sơ, thấp giọng nói: “Tân niên vui vẻ.”