Chỉ Có Hoa Hồng Mới Nở Rộ Như Một Đóa Hồng

Chương 37: Hoa hồng nở rộ 1




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hoạt động ở Thượng Hải lần này không phải chỉ có mời một mình Nguyên Sơ, tuy rằng Lương tỷ nói, tranh thủ biểu hiện tốt có thể sẽ giành được thân phận từ thương hiệu, nhưng Nguyên Sơ chẳng hề ôm cái hi vọng này. Thương hiệu này rất coi trọng lý lịch của nghệ nhân, trong khi Nguyên Sơ hai năm nay hai lần bị hắc nước bẩn đến thảm (bị người khác tung tin xấu gây mất hình ảnh với công chúng), dù thế nào cũng không phải là lựa chọn tốt nhất, đặc biệt là xung quanh còn có rất nhiều vị tiểu sinh, tiểu hoa trẻ tuổi xinh đẹp, đang trên đà phát triển tốt, cũng không có scandal nào.

Dù sao thì đây chính là công việc, nếu đi, thì phải cố gắng hoàn thành tốt hoạt động của thương hiệu. Hiện trường có rất nhiều fan, lúc Nguyên Sơ đến, cũng nghe được tiếng thét chói tai, có người đang gọi tên Nguyên Sơ, y hướng về đoàn người cười cười, tiếng thét chói tai càng lớn hơn. Nguyên Sơ có chút… thụ sủng nhược kinh (được nhiều người yêu thương mà vừa mừng lại vừa lo), luôn cảm giác mình đã rất lâu không được đãi ngộ này.

Hoạt động kết thúc, y nhận được điện thoại của Lương tỷ, hỏi y có muốn đóng phim hay không, cô đang tranh thủ giúp y nhận vai diễn, nếu như y muốn, lập tức về Bắc Kinh thử vai.

“Phim gì a?”

“Phim của đạo diễn Cố Tích.”

Cố Tích so với Mẫn Thanh Nhàn còn nổi danh hơn, đã giành được không ít giải thưởng, doanh thu phòng vé cũng rất cao. Nguyên Sơ động lòng, “Diễn loại phim nào?”

Lương Du dừng một chút, “… Phim chiếu mạng.”

Phim trinh sát hình sự, tạm xác định hai mươi tập, Lương Du giúp Nguyên Sơ thảo luận vai nam thứ. Hai năm qua, phim chiếu mạng đã thành xu hướng chung, đây là lần đầu Cố Tích chuyển sang làm thể loại phim này, bao nhiêu người bấu víu quan hệ với ông ấy mục đích muốn vào đoàn phim, Lương Du muốn giúp Nguyên Sơ thảo luận vai nam chính, nhưng nhà đầu tư đã sớm định sẵn người, nên liền lùi lại mà thảo luận vai nam thứ. Nguyên Sơ đến hiện trường, xem thử qua kịch bản một chút, nhìn sắc mặt đạo diễn, tựa hồ không phải rất hài lòng. Y đi máy bay suốt đêm để trở về Bắc Kinh, thêm vào uống thuốc, tinh thần hiện tại thực sự không nhấc lên nổi. Dưới cái nhìn của y, tính cách nam thứ được thiết lập quá phạp thiện khả trần (thành ngữ nói về việc một ngườikhông có giá trị gì để được ca ngợi nhưng cũng không có gì xấu), với lại y rất lâu đã không diễn vai thiếu niên nhiệt huyết, lỗ mãng. Cố Tích nhìn Nguyên Sơ một lúc, gọi trợ lý đạo diễn cho y một phần kịch bản khác. Nguyên Sơ mới vừa nhìn đoạn mở đầu, Cố Tích bỗng nhiên lên tiếng, “Ta nghe lão Kiều đề cập tới ngươi”. Nghe xong câu này, áp lực của Nguyên Sơ liền tăng đột ngột. Kiều Diệp là đạo diễn của “Đa Tình sơn”. Sau khi Nguyên Sơ khư khư cố chấp không nghe lời khuyên mà chạy đi đóng phim truyền hình, Kiều Diệp có chút phát hỏa với việc làm này của y, sau cùng thì cả hai ít liên hệ. Nguyên Sơ không nghĩ tới, Kiều Diệp lại đề cập mình với Cố Tích.

Kịch bản Cố Tích đưa cho y là đại nhân vật phản diện, có vẻ thần kinh bất ổn, là một thiên tài nhưng luôn chán ghét xã hội (hay được gọi là Antisocial: Hội chứng chống xã hội), thiết lập tính cách cũng tương đối khuôn mẫu, nếu diễn không tốt sẽ trở thành hình tượng ngu xuẩn. Trợ lý đạo diễn cùng y đối diễn, là một cảnh trinh sát cùng tội phạm thăm dò lẫn nhau.

Sau khi kết thúc, Cố Tích cùng biên kịch thảo luận một chút, sau đó ra quyết định.

Đoàn phim đã định nhân vật nam nữ chính rồi, Nguyên Sơ từng nghe nói đến nam chính, nhưng không có hợp tác qua, là tiểu sinh tốt nghiệp đại học về diễn xuất mấy năm gần đây, nữ chính là Hạ Anh. Hạ Anh cũng nhận không ít giải thưởng, kỹ năng diễn xuất cũng tốt, hai năm qua thay đổi đoàn đội mới, tài nguyên tốt lên hẳn, Nguyên Sơ đối việc lần này, cũng hơi kinh ngạc, sau đó nói chúc mừng vơi Hạ Anh. Qua hai ngày, Lương Du nói với Nguyên Sơ, nam thứ cũng định rồi, là Hạ Kha Hàng. Những năm này Nguyên Sơ diễn không ít phim, cuối cùng khi tiến vào đoàn phim, vừa nhìn, có rất nhiều người quen.

Tiểu Lưu cũng chính thức kết thúc kỳ nghỉ, bắt đầu đi theo bên người Nguyên Sơ, bận trước bận sau.

Cảnh quay của bộ phim này chủ yếu tại Cáp Nhĩ Tân, phần lớn thời gian quay cũng tại đây. Tuy rằng phần diễn của Nguyên Sơ không phải lúc nào cũng có, thậm chí qua vài đoạn mới đến cảnh quay quan trọng, nhưng Cố Tích yêu cầu toàn bộ diễn viên phải theo suốt hành trình cùng đoàn phim. Cố Tích yêu cầu cao, Nguyên Sơ cũng tràn đầy tự tin và hy vọng đối với bộ phim lần này. Y cảm thấy mình vừa tìm lại được cảm hứng diễn xuất, cảm giác cực kỳ vui vẻ khi được bộc lộ kỹ năng của bản thân, gánh nặng sinh hoạt đều có thể bỏ xuống, đặc biệt, lần này diễn là một vai phản xã hội không bị pháp luật và đạo đức xã hội trói buộc, tùy tâm sở dục (tự do làm theo ý mình), xảo quyệt ích kỷ, vĩnh viễn sẽ không làm khó bản thân.

Qua năm mới, công ty cũng bận rộn. Hạng Tri Lam không thể theo đến Cáp Nhĩ Tân, chỉ có thể mỗi ngày gọi điện thoại cho Nguyên Sơ. Giữa lúc quay phim, Nguyên Sơ còn cố gắng xin đạo diễn nghỉ hai ngày để về Bắc Kinh kiểm tra hắn, điều đáng vui mừng chính là, tình trạng sức khỏe và tâm lý của y ngày càng tốt lên.

Bộ phim này quay ba tháng, thời đểm trở về Bắc Kinh lại đến mùa hạ. Năm ngoái, vừa vào mùa hạ không bao lâu, cũng chính là lúc tất cả mọi chuyện bắt đầu thay đổi.

Hạng Tri Lam đến sân bay đón Nguyên Sơ, y cùng mọi người trong đoàn phim lên tiếng chào hỏi, sau đó xin phép đi trước. Có người hiếu kỳ, người hôm nay tới đón y và người mỗi ngày gọi điện thoại cho y có phải là cùng một người hay không, Nguyên Sơ cười không nói, Hạ Anh lườm một cái.

Nguyên Sơ dựa vào trong lồng Hạng Tri Lam. “Một ngày không gặp, như cách tam thu”; “tiểu biệt thắng tân hôn”… Nguyên Sơ cảm thấy hình dung như thế này cũng không quá đáng. Y thật sự nhớ hắn.

Hạng Tri Lam cho y đón gió tẩy trần, hỏi y muốn ăn cái gì. Nguyên Sơ nói: “Không muốn ăn ở bên ngoài, muốn về nhà.”

“Được, vậy về nhà.”

Sau khi về nhà không phải là ăn cơm…mà là ăn “thịt”.  *nghĩ sao thì chính là như vậy đó híhí ٩◔̯◔۶*

Hai người ở nhà suốt hai ngày, Nguyên Sơ có hứng thú, liền mở phát sóng trực tiếp làm cơm. Vẫn là mặc cái tạp dề màu xanh lam hoa nhỏ kia, Đạn Mạc ở bên cạnh không ngừng trêu chọc, càng cảm thấy bầu không khí thoải mái. Ai hỏi gì y cũng sẽ vui vẻ trả lời, thoạt nhìn y ngày hôm nay tâm tình rất tốt. Nguyên Sơ hôm nay thật khác so với những lần trước, không có mẫn cảm, cũng sẽ không ủ rũ chán nản khi có ai nhắc đến tin tức xấu. Thế giới của Nguyên Sơ như đã có dương quang xuất hiện xán lạn, cảm giác này thật tốt.

Kết thúc phát sóng trực tiếp, Nguyên Sơ mang món ăn lên, gọi Hạng Tri Lam đi ra ăn cơm. Y cười cười nhìn Hạng Tri Lam, “Thử xem tôi có bị giảm sút không?”

Hạng Tri Lam gắp một miếng bắp cải xào bỏ vào miệng, cười, “Không giảm.”

Nguyên Sơ cũng bắt đầu ăn cơm, hiện tại y cơ bản đã khôi phục việc ăn uống bình thường, có lúc quá đói bụng, còn có thể ăn nhiều hơn chút. Y đang ăn, bỗng nhiên dừng lại, nói: “Hạng Tri Lam, tôi cảm thấy tôi đã ổn. Chúng ta ngày mai đi bệnh viện kiểm tra lại đi. Nếu như tôi thật sự hoàn toàn khỏi bệnh, vậy tôi liền quay về nhà, đem vật dụng của mình chuyển về.”

“Nếu như không khỏi bệnh sẽ không chuyển phải không?”

Nguyên Sơ có chút chột dạ, “Thực ra lúc trước tôi vẫn luôn lo lắng, nếu như tôi không khỏi bệnh thì phải làm sao bây giờ? Tôi vẫn nghĩ, tôi không thể liên lụy anh a.” Y lén lút nghĩ rất nhiều lần, nếu như có một ngày Hạng Tri Lam không chịu đựng được mình nữa, bản thân lúc ấy làm sao tỏ ra không chật vật mà rời đi. Nhưng ngày qua ngày ở chung, cảm giác lo lắng dần dần tiêu tan. Là Hạng Tri Lam cho y tự tin.

Hạng Tri Lam đặt đũa xuống, nghiêm mặt nói: “Ngươi chưa từng liên lụy ta. Thực ra, ta cảm thấy là ta liên lụy ngươi.”

Nguyên Sơ nhìn hắn, không hiểu vì sao hắn lại nghĩ như vậy.

“Ngươi làm công việc này, có thể, tình yêu của ngươi và ta vĩnh viễn không thể công khai với công chúng. Nếu như không phải vì ta, e rằng bây giờ ngươi đã cùng nữ nhân mà mình thích, quang minh chính đại nắm tay đi dạo phố, còn có thể kết hôn sinh con. Đi cùng với ta, thật giống, có chút thiệt thòi.”

“Anh không cần nghĩ vớ vẩn!” Hạng Tri Lam là người yêu rất tốt, rất tốt, hắn đã giúp y rất nhiều, bao gồm việc giúp y khỏi bệnh.

Hắn cũng cười lại với Nguyên Sơ, nói: “Được. Vậy ngươi cũng không cần nghĩ vớ vẩn.”

Căn hộ của Nguyên Sơ bỏ trống quá lâu, vừa vào cửa liền bị tro bụi sặc thẳng vào mũi làm ho khan. Trên sô pha còn để một nửa sách chưa xem hết. Kéo tất cả rèm cửa sổ lên, gian phòng hiện ra ngổn ngang, u ám, không nhìn thấy sinh khí. Nguyên Sơ cũng tự mình kinh ngạc, thì ra mình đã từng sinh hoạt cẩu thả như vậy.

Trên tủ đầu giường ở phòng ngủ có để một tập thơ “Vạn vật lặng im như câu đố”. Nguyên Sơ cơ bản không có ấn tượng gì, y cầm lên lật hai trang, nhìn thấy bài thơ kia, chợt nhớ tới cái gì.

“Oh, đoản ca ngọt ngào, ngươi thật biết trào phúng ta, bởi vì ta mặc dù có leo lên gò núi, cũng không cách nào nở rộ giống như hoa hồng. Chỉ có hoa hồng mới có thể nở rộ như một đóa hồng, không thể nào khác hơn. Điều này không thể nghi ngờ.”

Nguyên Sơ nhớ lại tiệc sinh nhật lần đó, lúc bản thân nhìn thấy buổi tiệc sắp kết thúc, lúc vẻ mặt Hạng Tri Lam kinh ngạc khi thấy mình xuất hiện. Sau khi xuất viện, về nhà, tiện tay lật tới bài thơ này, nhìn thấy câu kia, đó cũng là lần đầu tiên y cảm thấy tuyệt vọng đến nỗi muốn đi chết. Khi đó y luôn nghĩ “Chỉ có hoa hồng mới có thể nở rộ như một đóa hồng. Chỉ có mối tình đầu mới là chân ái. Chỉ có thiên nga mới có thể trở thành thiên nga. Nhưng còn mình là cái gì chứ? Chẳng là cái gì cả.”

Nguyên Sơ nhìn chằm chằm bài thơ này, cảm thấy bản thân thật may mắn. Có lẽ là tình yêu của Hạng Tri Lam cho thêm dũng khí. Y khép lại tập thơ này, nghĩ thầm, chỉ có hoa hồng mới có thể nở rộ như một đóa hồng, chỉ có hoa dành dành mới có thể thơm ngát như hoa dành dành, chỉ có Nguyên Sơ mới có thể là Nguyên Sơ. (ý là cái gì của mình thì chính là đã định sẵn của mình)

——————–

Bonus tập thơ “Vạn vật lặng im như câu đố”:

5ab4f9a0N7d7a1677