Chỉ Có Thể Là Em

Chương 7: Ba Mẹ Dạ Ở Đây




Cơm tối xong Dạ Ái yêu cầu Quân Minh đi ra phòng khách nghỉ ngơi, còn nàng sẽ đi rửa chén.

Quân Minh biết không thể nói gì với nàng, anh đã theo đuổi nàng hơn ba năm mới được sự đồng ý, rồi lại thêm ba năm bên nhau, nên anh hiểu rõ nàng hơn bất cứ ai.

Bất cứ thói quen, tính cách, sở thích nào của nàng anh đều là người rõ ràng nhất, đôi khi còn hiểu rõ nàng hơn chính bản thân nàng.

Anh vẫn không hiểu vì sao nàng quên mất anh, là mất ký ức sáu năm thì anh không nói, nhưng anh đã xuất hiện trong cuộc đời nàng gần 10 năm rồi mà nàng lại không hề nhớ đến anh.

Hôm nay nàng để yên cho anh ôm nàng bởi vì chỉ là nàng là người con gái tốt bụng, nàng không muốn làm anh mất mặt, nhưng cơ thể nàng vẫn cứng đờ không hề thoải mái.

Quân Minh không muốn ép buộc nàng, nhưng anh cũng khó kìm nén được cảm xúc của bản thân.

Là nàng thật sự muốn quên anh như lời bác sĩ Hoàng nói.Dạ Ái bước lên phòng làm việc của nàng, nơi Quân Minh đang chờ nàng.

Anh đã mở sẵn máy tính rồi vào website riêng của nàng.

Khi nhìn thấy nàng bước vào, anh đứng dậy nhường ghế cho nàng rồi nói: “Đây là trang web chúng ta đã làm khi em quyết định làm ra ngoài làm riêng.

Em xem đi… đây là những tác phẩm em hoàn thành rồi, còn có rất nhiều bình luận khen hay.

Đây là tác phẩm em chưa hoàn thành, có rất nhiều người bình luận kêu gọi em tiếp tục ra chương, khi họ biết em bị tai nạn rất nhiều người đã gửi lời chúc em sớm bình phục…Còn đây là mục cho những bìa sách mà em đã thiết kế.”Dạ Ái xem một lúc rồi hỏi: “Tại sao em ra ngoài làm riêng? Là công ty đó trả lương không tốt sao?” Quân Minh nhìn nàng cười đầy tự hào: “Là có người tỏ tình với em mà em đã từ chối 2 lần anh ta vẫn không từ bỏ nên em quyết định xin nghỉ.”“Em bá đạo như vậy sao? Chỉ vì muốn cắt đứt với người tỏ tình với mình mà bỏ luôn công việc?”“Hồi em học đại học năm thứ hai, em có nhớ một anh chàng đã trồng cây si với em chỉ sau một lần gặp không? Em vì từ chối anh ta mà bỏ luôn cơ hội vào vòng chung kết của cuộc thi vẽ tranh anime lớn nhất nước chỉ bởi vì người đó là giám khảo.”“Em có nhớ cuộc thi đó, nhưng hình như lí do em bỏ là vì… là vì…” nàng nhíu mày không nhớ tại sao nàng bỏ thi năm đó.

“Em không nhớ rõ vì sao, nhưng em không có ấn tượng nào về vị giám khảo đó… Tại sao anh biết?” Quân Minh nhìn nàng ánh mắt lấp lánh mà trong lòng đau không thể tả nói: “Bởi vì vị giám khảo đã làm em bỏ cuộc thi năm đó là anh.” Anh vội vàng nói thêm như sợ nàng không tin họ đã là cặp đôi sắp tổ chức đám cưới: “Anh đã theo đuổi em hơn ba năm em mới đồng ý làm bạn gái của anh.”Nàng bối rối nhìn anh: “Không đúng, em chỉ mất ký ức sáu năm sau này, tại thời gian anh theo đuổi em từ lúc em còn học đại học em lại không nhớ?”“Anh cũng đang tự hỏi vì sao em lại quên anh.

Có phải trong thời gian chúng ta ở bên nhau anh đã vô tình làm cho em buồn, em đau khổ mà không thể nói với anh hay không?” Quân Minh lại nhìn vào đôi mắt của nàng, lần này anh không thể che giấu nỗi đau khổ nữa.“… Em xin lỗi…” Ngoài câu này ra thì giờ đây nàng không biết nên nói gì với anh.Không khí u ám bắt đầu tràn ngập cả căn phòng, Quân Minh đứng lên bước đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Sắc trời đã dần chuyển sang xám đen, đèn đường cũng bắt đầu sáng lên, anh với tay lấy remote để chỉnh nhiệt độ máy lạnh.

Dạ Ái nhìn anh, nàng không muốn chìm vào cảm giác xấu hổ, ngượng ngùng với người này nữa nên nàng hỏi anh: “Anh nói là anh sẽ nói về ba mẹ Dạ với em.

Họ không được khỏe sao?”Lại lần nữa tia u ám hiện lên trên gương mặt của anh.Quân Minh bước đến ngồi bên cạnh Dạ Ái, cầm lấy bàn tay nàng, khóe mắt đang hình thành những tơ máu màu đỏ, anh nhìn nàng nghiêm túc đối mặt: “Chuyện này đã qua hơn hai năm, nhưng vì em không thể nhớ gì nên anh phải nói lại từ đầu với em.

Em nghe anh, đừng xúc động đau khổ quá độ được không? Em cần phải…” Nàng nôn nóng cắt ngang lời anh nói: “Họ sao rồi? Có phải ba mẹ Dạ đã xảy ra chuyện gì rồi không?”“Họ đã ra đi rồi… sau khi chuyện của em xảy ra không lâu… Khi nghe tin em gặp chuyện, ba Dạ bị lên cơn đau tim thì ra đi, mẹ Dạ cũng vì sốc chuyện của em và ba Dạ nên suy yếu rồi cũng ra đi sau đó vài ngày…”Dạ Ái không thể nghe thêm bất cứ chữ nào nữa, đầu óc nàng trống trãi, tim nàng như ngừng đập, nước mắt nàng chảy mãi không ngừng.

Nàng cất bước vào phòng ngủ rồi ngồi xuống một góc ôm lấy đầu gối rồi khóc.

Nàng khóc không biết bao nhiêu lâu, có lẽ là vài tiếng, có thể là thâu đêm… Nàng không muốn yếu đuối, nhưng nước mắt cứ mãi chảy dài, nàng trách ông trời tại sao lấy đi hai người thân duy nhất của nàng.

Nàng lại bắt đầu hối hận vì sao nàng lại không ra đi cùng với họ, tại sao nàng vẫn tỉnh lại để chịu nỗi đau quá lớn này.

Nàng biết ba mẹ Dạ mong muốn nàng sống thật tốt, nhưng làm sao có thể sống mà không có ký ức, không có người thân yêu nào trong cuộc đời này.

Nàng gần như là tuyệt vọng trong đêm tối cô đơn chỉ có mình nàng, cũng như từ nay về sau chỉ còn mình nàng chống chọi với thế giới này.

Rồi nàng ngất đi.Ánh sáng mặt trời hắt vào rèm cửa màu xanh trên cửa sổ khiến Dạ Ái tỉnh giấc, nàng bước xuống giường rồi vào phòng tắm vệ sinh.

Nàng đã gặp ba mẹ Dạ trong mơ, họ nói rằng họ chỉ mong nàng sống tốt, nói rằng trên đời còn có rất nhiều người yêu thương nàng, họ mong nàng hãy sống khỏe và hạnh phúc thay cho họ.Dạ Ái bước ra khỏi phòng sau khi thay bộ váy màu trắng mà mẹ Dạ đã mua cho nàng nhân dịp nàng đậu đại học.

Bộ váy vải tuyết, dài tới bắp chân, cổ chữ V được xẻ vừa vặn khoe ra cái cổ trắng nõn, phần eo váy được thiết kế bản to để tôn lên vòng eo thon gọn, phần tay được thiết kế ren mỏng cùng màu dài qua khủy tay, nàng rất thích bộ váy này, vì thích nên chẳng mấy khi mặc vì sợ cũ.

Chuẩn bị xiêm y xong, nàng để thả mái tóc đen dài tự nhiên bước xuống tầng trệt.

Quân Minh nhìn nàng ngơ ngẩn mất vài giây, nàng lên tiếng giọng khàn đi vì đã khóc quá nhiều: “Anh có thể đưa em đi gặp thăm ba mẹ Dạ không?”Hai mươi phút sau họ đứng trước một ngôi mộ được chăm sóc kỹ lưỡng, Quân Minh nói: “Ba mẹ Dạ ở đây…”.