Chỉ Dẫn Của Phụ Huynh

Chương 7




Tuy Quý Biệt còn giấu chuyện này trong lòng nhưng ngủ vẫn ngon, buổi chiều tản bộ từ khách sạn đến trường đi học.

Chiều thứ hai là giờ bổ túc, Quý Biệt đi đến cửa lớp tiếng Pháp, tình cờ gặp phải đội trưởng Chu Ẩn, Chu Ẩn kéo cậu tới hàng cuối cùng, hai người cùng ngồi xuống, Chu Ẩn hỏi cậu tối qua tại sao lại đi.

Quý Biệt không nói, Chu Ẩn lại hỏi: “Tao nghe nói Đoạn Nguyên về nước rồi?”

Học sinh ở trường Quý Biệt, chỉ cần học tập không quá kém, thường là đều được học từ cấp hai lên thẳng cấp ba.

Số học sinh trong trường cũng ít, đa số đều biết Đoạn Nguyên và Quý Biệt bất hòa, thường phát sinh xung đột, đến cấp ba Đoạn Nguyên đi trao đổi mới tạm ngừng, cũng biết trước mặt đám bạn cùng lớp, Đoạn Nguyên đều gọi Quý Biệt là “chó nhà nuôi”. 

Còn chuyện Quý Biệt ngày nào cũng đi học cùng Đoạn Trục, trước giờ chưa từng là bí mật.

Chu Ẩn và Quý Biệt cũng không học cùng lớp, nhưng hai người đã biết nhau từ lâu, hồi lớp 9 Chu Ẩn còn giúp Quý Biệt đánh nhau, suýt nữa là bị xử phạt chung, Quý Biệt cũng không giấu Chu Ẩn, nói: “Một ngày trước cuộc thi đã về rồi.”

“Vậy tối qua mày còn về nhà à?” Chu Ẩn mở sách ra, hỏi cậu.

Quý Biệt ậm ờ nói: “Tao ra ngoài ở với bạn.”

Chu Ẩn gật gật đầu, chuông vào học vang lên, hai người liền ngoan ngoãn nghe giảng.

Quý Biệt nghe giảng một lúc, có hơi phân tâm, cậu nhớ đến chuyện lúc trước.

Hồi đầu, Quý Biệt không học trường này, vì Đoạn Nguyên nói “Nó không xứng”.

Mà Đoạn tiên sinh trước giờ đều không quá chú tâm chuyện của Quý Biệt —— ông cho rằng vợ mình, một người con gái nhà quyền quý, sẽ không đến mức bạc đãi Quý Biệt mấy chuyện nhỏ nhặt này.

Đoạn phu nhân sai người liên hệ một trường công lập dưới núi cho Quý Biệt, trường đó khai giảng sớm, giữa tháng tám đã đi quân sự rồi, hơn nữa còn không có ký túc xá.

Lúc đó Đoạn Trục ra nước ngoài trao đổi, Quý Biệt ở nhà họ Đoạn được gọi một tiếng “Quý thiếu gia”, nhưng cậu còn không nhờ được tài xế, cậu cũng không muốn nhờ, cho nên mỗi sáng đều phải đi bộ nửa tiếng đồng hồ đến trạm xe buýt dưới chân núi, rồi mất thêm bốn mươi phút ngồi xe, đổi sang một chuyến khác, mới đến được trường học.

Giáng sinh, Đoạn Trục được nghỉ về nhà, hôm đó trời mưa lớn.

Dù của Quý Biệt bị gió quật hỏng, nên phải đi bộ trong mưa đến chân núi.

Nhiệt độ rất thấp, nước ướt hết cả đầu và mặt cậu, Quý Biệt cũng không hề tức giận, chỉ muốn nhanh chóng đến trạm xe buýt để trú mưa.

Đi được nửa đường, một chiếc xe lướt rất nhanh qua người cậu, nước xối vào người Quý Biệt. đọc sstruyen tăng nguy cơ bị bệnh tim

Quý Biệt không còn sức tức giận, chết lặng đi về phía trước, lát sau, chiếc xe vừa nãy lướt qua quay đầu lại, cửa sổ xe hạ xuống, Quý Biệt nhìn thấy gương mặt của Đoạn Trục.

Đoạn Trục dùng một biểu cảm rất vi diệu nhìn Quý Biệt, hỏi cậu: “Đi đâu vậy?”

Ánh mắt đó Quý Biệt khắc sâu vào tâm trí.

Quý Biệt luôn cảm thấy Đoạn Trục lúc đó chắc vì nghĩ toàn thân cậu ướt mem dơ bẩn, Đoạn Trục bảo tài xế quay đầu lại hỏi thăm, hoàn toàn xuất phát từ phép lịch sự.

Dù sao thì khi Quý Biệt học lớp 7, Đoạn Trục và cậu cũng không có giao lưu nhiều, nhiều nhất là khi Đoạn Trục ở nhà, Quý Biệt muốn tạm ngừng chiến sự, sẽ mặt dày đi bên cạnh Đoạn Trục, hai người cũng không nói chuyện thường xuyên.

Nhưng Đoạn Trục trước giờ chưa từng thừa nhận, ánh mắt khi đó của anh là vì quan tâm.

Quý Biệt lên xe, cả người ướt nhẹp, lớp da thật bọc ghế nhanh chóng tích một vũng nước, còn chảy sang chỗ Đoạn Trục.

Quý Biệt nhìn thấy nước sắp chảy đến chỗ Đoạn Trục rồi, lập tức chỉ vào chân Đoạn Trục nói: “Mau đứng lên!”

Nhưng đã không kịp rồi, quần Đoạn Trục cũng bị ướt.

Tài xế chỉ đành lái xe về nhà, Đoạn Trục hỏi Quý Biệt: “Em đi đâu vậy?”

Quý Biệt nói mình đi học, Đoạn Trục nhíu mày, nhìn bộ dạng Quý Biệt cũng hiểu đại khái khi anh không ở nhà, Đoạn phu nhân đã làm gì.

Đoạn Trục không hỏi nhiều, nhưng mấy ngày sau, Đoạn tiên sinh đột nhiên về một chuyến, Đoạn phu nhân khóc một trận, học bạ của Quý Biệt chuyển tới trường mới, cùng khối với Đoạn Nguyên. 

Gia đình học sinh ở trường mới đều có địa vị cao quý, ai cũng giỏi giang.

Tính cách Quý Biệt tốt, cũng rất thú vị, ở trường rất được yêu thích, Đoạn Nguyên xa lánh cậu nhưng ở đây đột nhiên mất linh, tất cả mọi người đều chuyển hướng sang Quý Biệt, Đoạn Nguyên càng căm hận Quý Biệt hơn.

Hai người không gặp mặt thì thôi, chứ đụng mặt một cái là Đoạn Nguyên nhất định phải kiếm chuyện. 

Đoạn Trục sắp xếp xe đưa đón Quý Biệt đi học, sau khi anh đi trao đổi về, thì đi học cùng Quý Biệt.

Hồi Quý Biệt học cấp hai, Đoạn Trục học cấp ba, cấp hai vào học muộn hơn cấp ba nửa tiếng, sáng nào Quý Biệt cũng dậy sớm nửa tiếng, khi cậu buồn ngủ thì bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng ngủ được, ban đầu còn dựa vào cửa, sau đó mơ màng dựa vào người Đoạn Trục.

Đoạn Trục rõ ràng là một người rất lạnh lùng, nhưng chưa bao giờ đẩy Quý Biệt ra —— hoặc có lẽ là đã từng đẩy, nhưng Quý Biệt ngủ mất rồi, cũng không rõ.

Qua vài lần sau đó, khi Quý Biệt tỉnh dậy, cậu đã nằm trên chân Đoạn Trục rồi, Đoạn Trục không nói tiếng nào, tay còn đặt trên vai cậu, cứ như là chặn không cho Quý Biệt ngã xuống, Quý Biệt mới đầu còn khách khí, nói xin lỗi, sau này thì trực tiếp nằm thẳng lên chân Đoạn Trục luôn.

Đoạn Trục đối xử với Quý Biệt quả thật rất tốt, Quý Biệt nhìn ra được, Đoạn Nguyên chửi cậu là chó, cậu cũng không xem là chuyện lớn.

Giáo viên tiếng Pháp giảng bài xong, bảo học sinh bên dưới đối thoại tự do.

Chu Ẩn cúi đầu xem điện thoại, ghé sang nói với Quý Biệt: “Tối nay Đoạn Nguyên rủ mọi người ra ăn cơm.”

“Rủ được chưa?” Quý Biệt thuận miệng hỏi.

Chu Ẩn lắc đầu, nói: “Cũng chỉ có đám côn đồ bạn nó chịu đi thôi.”

Quý Biệt nhún vai, cúi đầu xem sách, Chu Ẩn cũng xem một hồi, lại hỏi Quý Biệt: “Lần trước không phải mày nói muốn chuyển ra khỏi nhà họ Đoạn sao?”

“Phải.” Quý Biệt cầm cây bút lên, vừa viết từ vựng vừa nói, “Muốn ở lại trường, nhưng Đoạn Trục chưa đồng ý, nhưng mà đợi tao đủ tuổi rồi, người khác cũng không quản được tao nữa.”

Quý Biệt không hiểu được Đoạn Trục “nói sau đi” là ý gì, nhưng mà Đoạn Trục cũng không đến mức sẽ hại cậu, có lẽ là còn có sắp xếp gì khác, chỉ là Quý Biệt vẫn không đoán ra.

“Đủ tuổi trưởng thành thì mày cũng chỉ mới lớp 11, có thể làm được gì.” Chu Ẩn nói.

Lúc này, giáo viên tiếng Pháp đi tới, hai người giả vờ đối thoại, không tiếp tục chủ đề này nữa.

Sau khi ba Quý Biệt qua đời, có để lại một số tiền bảo hiểm rất lớn, một nửa đưa cho mẹ cậu cầm đi, nửa còn lại Đoạn tiên sinh lập quỹ tín thác cho cậu, đợi đến khi cậu mười tám tuổi là có thể lấy được.

Quý Biệt định đến lúc đó sẽ chuyển khỏi nhà họ Đoạn, dù sao thì trưởng thành rồi cũng không nên tiếp tục ở lại đó.

Cậu còn định về quê hương của ba xem thử, mà mấy năm nay ở nhà họ Đoạn không có tự do, không dám đề ra yêu cầu gì dư thừa, có rất nhiều nơi muốn đi mà Quý Biệt vẫn chưa đi được.

Cậu có một quyển sổ dày, từ khi cậu biết viết chữ, mỗi một cắc nhà họ Đoạn tiêu cho cậu, cậu đều ghi chép lại, đợi sau khi đi làm kiếm tiền sẽ trả lại toàn bộ.

Giờ bổ túc tan học sớm, Quý Biệt cầm cặp sách, thong thả đi về phía khu dạy học lớp 12, đi qua sân vận động, tình cờ gặp phải Đoạn Trục và bạn học của anh.

Đoạn Trục vừa thấy Quý Biệt liền đi tới, định cầm cặp cho cậu, nhưng Quý Biệt không cho.

Quý Biệt thường chạy đi chiếm chỗ cho Đoạn Trục, nên bạn của Đoạn Trục cũng rất thân với Quý Biệt, chọc Đoạn Trục: “Em trai thân thiết của anh Trục tới rồi, trong mắt không có người khác nữa rồi, còn muốn cầm hộ cặp cơ.”

“Thôi thôi thôi.” Quý Biệt nghe thấy liền giật mình, ghét bỏ nói, “Em không muốn làm em trai của ảnh đâu.”

“Ừm.” Đoạn Trục giơ tay, vuốt mái tóc hơi vểnh lên của Quý Biệt, thấp giọng nói, “Anh cũng không muốn.”