[Đồng Nhân Harry Potter] Chi Giáo Thụ Bất Thị Luyến Đồng Phích

Chương 5: Cứu Thế Chủ Hufflepuff




Tới giữa trưa, Neville chạy về toa vác hành lí của mình tha tới đây, muốn cắm rễ cùng một chỗ với Harry, còn cùng Harry và Draco chia xẻ bữa cơm tình yêu bà nội chuẩn bị cho mình.

Draco nhìn hai vật nhỏ trò chuyện, thấy Harry ngáp một chút, xem thời gian thì cũng nên ngủ trưa một chút, cậu liền săn sóc để bọn họ ngủ một hồi, còn không quên bỏ thêm thần chú ‘Ignore’ sau đó quay lại toa tàu của mình.

“Draco thật lợi hại.” Harry cảm thán nói.

Neville ngáp một cái, gật gật đầu: “Cậu ta nhất định từ nhỏ đã bắt đầu học pháp thuật, những đứa nhỏ của gia đình quý tộc đều như vậy, bà nội cũng muốn dạy, chính là ma lực của mình quá yếu, trước khi mình 11 tuổi, bà nội còn tưởng mình là Squib……”

“Squib là gì?”

“Là những phù thủy không có ma lực.”

“Ồ…….Neville, cậu có mệt không? Mình buồn ngủ quá, sáng mới 5 giờ mình đã thức rồi……”

“Mình cũng buồn ngủ…… đêm qua cũng không ngủ được bao nhiêu…….”

“………”

“………”

Hai vật nhỏ cứ vậy tựa đầu vào nhau ngủ hết cả buổi chiều. Đến lúc bọn họ mở mắt ra thì liền nhìn thấy Draco ngồi đối diện, sắc trời bên ngoài cửa sổ đã tối sầm, biến thành màu tím sậm xinh đẹp.

Nhìn hai vật nhỏ dụi dụi mắt, ngáp ngắn ngáp dài, Draco nhịn không được lộ ra một nụ cười thành thật: “Mau thay áo chùng đi, sắp tới trường rồi.”

“Wow!” Hai đứa nhỏ hưng phấn kêu lên, luống cuống tìm kiếm áo chùng trong rương quần áo.

Draco nhìn bọn họ, đột nhiên có cảm giác ‘mình là người lớn’, hai vật nhỏ này thoạt mình……. rất dễ làm người ta có cảm giác muốn yêu thương!

Harry mặc áo chùng, vui tươi hớn hở hỏi Neville: “Neville, nhìn được không? Giống phù thủy không?”

Neville gật mạnh đầu.

Draco bất lực vỗ trán, đi qua chỉnh lại cổ áo bị cuốn lên giúp hai người.

“Draco thật tốt! Giống như anh trai vậy!” Vẻ mặt Harry vô cùng sùng bái.

Neville gật đầu.

‘Có lầm không a!’ Draco thầm rống giận trong lòng: ‘Chúng ta rõ ràng là đồng tuổi, ai bảo các ngươi ngây thơ như vậy chứ!’ 

‘Năm phút nữa đoàn tàu sẽ tới Hogwarts, xin mọi người hãy để hành lí lại trên tàu, chúng tôi sẽ vận chuyển vào trường học.’ Âm thanh vang lên từ đầu tàu.

Draco vỗ Harry: “Được rồi, ta phải về bên kia, hai người phải cẩn thận một chút.”

Hai đứa nhỏ lập tức ngoan ngoãn gật đầu.

Đoàn tàu thả chậm tốc độ, dần dần ngừng hẳn. Bọn nhỏ xô đẩy về hướng cửa xe, ùa xuống sân ga vừa tối lại nhỏ. Khí lạnh ban đêm làm Harry rùng mình. Tiếp đó một ngọn đèn nhá lên phía trên đỉnh đầu đám học trò, Harry nghe thấy một âm thanh hô lớn: “Tân sinh năm nhất! Tân sinh năm nhất qua bên này!”

Cậu vội vàng kéo tay Neville, đuổi theo bóng dáng cao lớn kia.

“Ông ấy cao quá.” Neville hâm mộ nói.

“Ừ, đúng a.” Harry nói: “Hơn nữa âm thanh của ông ấy cũng rất lớn a.”

Hai đứa trẻ đi theo đám người đi vào một con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu, đi tới một hồ nước thật lớn.

“Wow a——” Mọi người kinh ngạc nhìn tòa lâu đài nguy nga trên sườn núi phía bên kia bờ hồ. Sau đó theo chỉ dẫn của người dẫn đường cao lớn, bốn người leo lên một chiếc thuyền nhỏ.

Thuyền thật sự rất nhỏ, vừa leo lên liền có cảm giác đong đưa. Harry cùng Neville lo lắng nắm chặt tay nhau, cảnh này làm một nữ sinh cao lớn đi chung thuyền với bọn họ mỉm cười trấn an: “Đừng lo, thuyền này làm bằng pháp thuật, rất an toàn.”

“Ôi, thôi đi Tina, sao cậu không nói cho bọn họ nghe trong hồ có con bạch tuộc khổng lồ?” Một người khác cũng chung thuyền——một cậu bé tóc vàng có vẻ rất hưng phấn.

Hai đứa nhỏ hoảng sợ hít một hơi sâu.

“Câm miệng! Darth Vader! Cậu dọa bọn nhỏ!” Tina hung ác trừng mắt liếc cậu bé, sau đó nhanh chóng thay đổi gương mặt tươi cười nhìn hai đứa nhỏ: “Đừng lo, con bạch tuộc trong hồ nước đen sẽ không tấn công người.”

Darth Vader nhỏ giọng than thở: “Ôi, Tina tràn trề tình thương của mẹ, đừng có nói như cậu không phải 11 tuổi ấy.”

Tina không thèm phản ứng, vui vẻ kéo tay hai đứa nhỏ làm quen, thành công hỏi tên bọn họ, sau đó có chút chấn kinh khi biết thân phận Harry, nhưng vẫn không chịu nổi ánh mắt ướt đáng thương của hai đứa nhỏ lúc nhắc tới cha mẹ, lại tiếp tục dâng trào tình thương của mẹ.

Lúc thuyền dừng lại bên hồ, bốn người trên thuyền đã khá thân thiết với nhau.

Đám học trò leo xuống thuyền, sau đó người dẫn đường dắt bọn nhỏ đi vào một đường hầm, cuối cùng cũng tới được bãi cỏ ẩm ướt bên ngoài tòa lâu đài.

Mọi người bước lên thềm đá, tụ tập trước một cánh cửa gỗ khổng lồ: “Đến đầy đủ hết chưa?” Người dẫn đường cao lớn nói, sau đó giơ nắm tay khổng lồ gõ vài tiếng lên cánh cửa.

Đại môn lập tức mở rộng, một bà phù thủy mặc áo chùng xanh biếc, tóc búi cao đứng ngay đại môn. Vẻ mặt bà rất nghiêm túc, Harry nhớ tới giáo sư Snape hung dữ, nhịn không được rùng mình. Draco đứng cách đó không xa chú ý thấy, mỉm cười trấn an cậu.

Người dẫn đường tên Hagrid giao lại nhóm tân sinh cho giáo sư McGonagall.

Bà kéo rộng cửa, đại môn rộng tới mức có thể nhét cả cái nhà của Dursley vào. Giống như ngân hàng Gringotts, trên tường đá là hàng ngàn ngọn lửa bập bùng. Trần nhà cao vút nhìn không thấy đỉnh. Trước mắt là một đoạn cầu thang xa hoa bằng đá cẩm thạch nối thẳng lên lầu.

Giáo sư McGonagall dẫn nhóm tân sinh đi tới một căn phòng nhỏ thông với đại sảnh.

“Hoan nghênh các trò tới Hogwarts.” Giáo sư Mcgonagall nói: “Tiệc khai giảng sắp bắt đầu, nhưng trước khi các trò nhận chỗ ngồi trong đại sảnh đường, các trò sẽ được phân loại để xếp vào các học viện, đây là nghi lễ rất quan trọng, bởi vì trong thời gian các trò học ở đây, học viện giống như gia đình của các trò ở Hogwarts. Các trò sẽ cùng lên lớp với các bạn cùng học viện, cùng nghỉ ngơi ở kí túc xá sau khi hết giờ lên lớp. Bốn học viện có tên là: Gryffindor, Hufflepuff, Ravenclaw và Slytherin. Mỗi học viện đều có lịch sử cao quý riêng và đều đã đào tạo ra những nam phù thủy và nữ phù thủy xuất sắc. Trong thời gian các trò ở Hogwarts, nếu có biểu hiện xuất sắc sẽ được cộng điểm cho nhà của mình, nếu quy phạm nội quy sẽ bị trừ điểm. Cuối năm, học viện nào giành được nhiều điểm nhất sẽ nhận được Cúp Nhà, đây là vinh dự cao cả. Ta hi vọng cho dù các con được chọn vào học viện nào cũng phải cố gắng đem lại vinh quang cho nhà mình.” Bà quét mắt nhìn bọn nhỏ, tiếp đó đề nghị bọn họ chỉnh lí lại cho chỉnh tề.

“Chờ bên kia chuẩn bị xong, ta sẽ tới đón các trò.” Giáo sư McGonagall nói: “Trong khi chờ, xin bảo trì im lặng.”

Bà rời khỏi phòng.

Nhóm tân sinh bắt đầu thì thầm bàn luận.

Harry nghe thấy một đứa trẻ tóc đỏ đứng cách đó không xa nói với người bên cạnh: “Mình nghĩ, bọn mình phải làm một bài kiểm tra. Fred nói chúng ta sẽ bị thương rất nhiều……”

Cậu cùng Neville nhìn nhau, phát hiện đối phương cũng đang hoảng sợ hệt như mình.

Hai đứa nhỏ nhìn về phía Draco, phát hiện sắc mặt cậu cũng tái nhợt, Tina cùng Darth Vader cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Hai đứa nhỏ lại càng sợ hãi hơn.

“Ai nha!” Bọn nhỏ sợ tới mức nhảy dựng lên——trên tường đột nhiên xuất hiện hơn hai mươi hồn ma. Những hồn ma này bán trong suốt có màu trân châu lướt qua căn phòng.

“Kia, đó là gì, quỷ sao?” Harry nơm nớp lo sợ hỏi Neville.

“Sai rồi cậu bé.” Một hồn ma mặc một bộ quần áo xếp li bó sát bay tới trên đầu cậu, cúi xuống nói: “Chúng ta là hồn ma, phải nhớ kĩ nha.”

“Dạ, thưa ông.” Harry nhích sát về phía Neville.

“Hi vọng các cậu có thể vào Hufflepuff!” Một hồn ma có bộ dáng như thầy tu nói: “Đó là học viện tôi học trước kia.”

Harry thầm so sánh hồn ma thầy tu béo với giáo sư Snape, phát hiện mình vẫn muốn tới Hufflepuff…….

“Bây giờ hãy tiến về phía trước.” Một âm thanh lanh lảnh vang lên: “Lễ Phân Loại sắp bắt đầu.”

Giáo sư McGonagall đã quay lại, số hồn ma lũ lượt nối đuôi nhau bồng bềnh xuyên vào vách tường đối diện. “Bây giờ, xếp thành hàng một.” Giáo sư McGonagall nói với đám tân sinh năm nhất: “Đi theo ta.”

Bọn nhỏ ra khỏi phòng, qua cửa, phía sau cánh cửa mở rộng là đại sảnh đường xa hoa.

Harry chưa từng tưởng tượng có một nơi nào kì lạ lại tuyệt với như thế này. Học trò của các học viện đã ngồi trên bốn dãy bàn, phía trên là hàng ngàn ngọn nến chiếu sáng cả đại sảnh. Trên mặt bàn là chén dĩa cùng những chiếc cốc bằng vàng lóng lánh. Phía trên bốn dãy bàn là một chiếc bàn dài riêng biệt, là dãy bàn của giáo sư.

Harry vừa liếc mắt đã thấy được vẻ mặt âm trầm của giáo sư Snape, cậu sợ tới mức theo bản năng trốn ra sau lưng Tina có vóc dáng cao lớn.

Nghe thấy giáo sư McGonagall nói chỉ cần đội nón phân loại vào là được, tất cả tân sinh đều thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi nón phân viện hát xong, giáo sư McGonagall bước tới trước vài bước, trong tay là một tấm da dê.

“Ta gọi tên ai thì trò ấy chỉ cần đội nón sau đó ngồi lên ghế, chờ đợi phân viện.” Bà nói: “Hannah Abbott.”

Một cô bé sắc mặt ửng hồng thắt hai bím tóc vàng hoe lảo đảo chạy tới đội nón vào ngồi xuống, chiếc nón vừa che khuất đôi mắt cô bé. Một vài giây im lặng——

“Hufflepuff!” Cái nón hô to.

Một tràng pháo tay từ dãy bàn bên phải vang lên, hoan nghênh cô bé tới ngồi trên dãy bàn của bọn họ. Harry thấy hồn ma Thầy Tu Béo cũng cao hứng chào hỏi cô bé.

Cậu quyết tâm phải tiến vào Hufflepuff, bởi vì những người đó thoạt nhìn rất dễ gần.

Sau khi rất nhiều người được phân viện, giáo sư McGonagall gọi tên Neville.

Neville chạy tới chỗ chiếc nón phân loại còn bị vấp ngã một lần. Chiếc nón mất khoảng thời gian khá dài mới làm cho ra quyết định, lúc nó hô lên ‘Hufflepuff’, Neville quên cả việc để cái nón hối hả chạy về phía dãy bàn, cuối cùng trong một trận cười ầm ĩ cậu bé chầm chậm chạy ngược trở lại trả nón cho giáo sư McGonagall.

Harry cao hứng muốn nhảy dựng, bởi vì lúc còn trên xe lửa Neville nói bà nội nói cậu nhất định sẽ vào Gryffindor, cả thế hệ gia đình đều là Gryffindor, nhưng Neville cảm thấy cậu rất có thể sẽ vào Hufflepuff. Tuy Harry không khuyến khích Neville vào Hufflepuff, nhưng cậu cảm thấy mình nhất định sẽ vào đó, hoàn toàn không nghĩ tới việc bị phân vào học viện khác, vì thế nhìn thấy Neville vào Hufflepuff cậu thực sự rất cao hứng, hai người có thể làm bạn!

Draco không ngoài ý muốn được phân vào Slytherin.

Harry rất kì quái khi mình bị xếp cuối cùng, không phải danh sách xếp theo họ sao? Nghe thấy giáo sư McGonagall gọi tên mình, đứa nhỏ nghi hoặc gãi đầu bước tới.

Đại sảnh đường đột nhiên phát ra một trận ồn ào bàn tán, ríu ra ríu rít.

“Potter, giáo sư vừa gọi Potter đúng không?”

“Là Harry Potter.”

Harry vô thức bước nhanh hơn, sau đó cậu nhìn thấy gương mặt âm trầm của giáo sư Snape. Đứa nhỏ run rẩy lại càng đi nhanh hơn.

Lúc chiếc mũ sụp xuống tầm mắt, Harry nhìn thấy mọi người trong đại sảnh đường đều đang ngưỡng cổ lên nhìn, bộ dáng muốn nhìn rõ cậu. Tiếp đó là bóng tối trong chiếc mũ cùng chờ đợi.

“Ồ, một Potter……..” Cậu nghe thấy âm thanh nhỏ nhỏ vang bên tai: “Ta có thể thấy được, tuy rằng ngươi không có dũng khí nhưng tâm địa rất thiện lương, thật sự là đứa nhỏ thành thật, như vậy——”

“Hufflepuff!” Cái mũ la lớn.