Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 156-2: Chỉ là hiểu lầm quá sâu (2)




Editor: Mèo ™

Vì chưa thu thập đủ chứng cứ buộc tội nên Lạc Tử Úc được bảo lãnh tại ngoại, theo như lời của Hạ Vân Tường thì phía cảnh sát vẫn còn đặt cô trong dạng tình nghi, mỗi ngày đều có cảnh sát âm thầm theo dõi cô, Lạc Tử Úc cũng không thèm để ý đến chuyện này lắm, thậm chí còn cười nói rằng mỗi ngày đều được cảnh sát đi theo bảo vệ rất oai.

Sau khi xảy ra chuyện của Lạc Tử Úc. Băng Ngưng liền dẫn theo Verney dọn ra khỏi khách sạn, không biết có phải trùng hợp hay không mà nơi họ tạm ở lại rất gần với nhà họ Diệp, Băng Ngưng rất không thoải mái, muốn dọn sang chỗ khác nhưng Lăng Vĩ Luân lại nói sắp xếp như vậy là vì có dụng ý riêng.

Mỗi ngày Lăng Vĩ Luân đều ra ngoài, thậm chí mất tăm mất tích mấy ngày liền, dù anh rể không nói, nhưng Băng Ngưng cũng biết anh ấy đang điều tra chuyện của nhà họ Lạc năm xưa, chỉ là... Chuyện đã qua lâu như vậy, còn có thể tra ra manh mối gì sao?

Lúc Lưu Duệ Hàng đến tìm cô, Băng Ngưng chơi đùa với Verney trong sân vườn, nhìn cậu nhóc chạy tới chạy lui, đáy mắt anh ta hiện lên một tia đau đớn, nỗi đau như  khắc sâu từ xương tuỷ. Đau đến không thở được. 

“Mami, có chú này tới tìm mami này!” Verney lắc lắc cánh tay Băng Ngưng, ánh mắt đen nháy nhìn chằm chằm vào Lưu Duệ Hàng, nhìn đến mức Lưu Duệ Hàng cảm thấy hơi chột dạ.

“Sao anh lại đến đây?”

“Sao? Anh không được đến đây àh?” Anh ta cười. “Dù không liên quan đến công việc thì chúng ta cũng coi như là anh em họ mà!”

“Tổng giám đốc Lưu thật biết nói đùa, tôi đã không còn quan hệ gì với nhà họ Diệp nữa rồi, lại càng không liên quan với anh.”

“Hả? Vậy àh?” Anh ta cười. “Nghe có vẻ... Giống với giọng điệu của Diệp Dịch Lỗi nhỉ.”

“Đáng lẽ tôi nên tin tưởng anh ấy hơn là anh.” Băng Ngưng cười nói. “Anh đến đây có việc gì?”

“Ngưng nhi, lời nói của anh lúc đó là thật hay giả bây giờ còn quan trọng sao! Em đã thật sự dứt áo ra đi, coi như là anh giúp em một lần vậy!” Dáng vẻ hời hợt của anh ta khiến Băng Ngưng chỉ muốn mắng hai chữ: Hèn hạ!

“Giúp tôi hay là giúp anh?” Băng Ngưng lanh lùng vạch trần sự thật. “Nói đi! Đến đây có việc gì?” Cô nói xong, ôm Verney lên.

“Anh àh? Anh đến thăm em họ thôi.” Lưu Duệ Hàng nhìn ngắm ngôi biệt thự trước mắt, hiển nhiên người anh ta đề cập đến là Lạc Tử Úc.

“Ở đây chỉ có con gái nhà họ Lạc, không có em họ của anh.” Băng Ngưng nói.

“Có hay không, anh muốn nghe chính miệng em ấy nói.” Lưu Duệ Hàng cười cười nói. “Sao em lại ngăn cản không cho anh gặp em ấy thế?”

“Anh nghĩ sao?” Băng Ngưng nhíu mày.

“Nếu anh nói trong tay anh đang nắm giữ chứng cứ chứng minh Lâm Thanh Âm phóng hoả giết người thì sao?” Anh ta ngồi xuống ghế dài. “Băng Ngưng, các em muốn báo thù, anh cũng vậy, tại sao chúng ta không hợp tác diệt trừ kẻ thù chung chứ?”

“Chúng tôi dù có muốn trả thù cũng sẽ dựa vào chính mình, không cần hợp tác với anh, Tổng giám đốc Lưu, nói thật nhà chúng tôi không hoan nghênh anh, nếu không còn việc gì nữa thì xin mời ra về thong thả, không tiễn!” Cô giơ tay ra dấu xin mời.

“Em không muốn hợp tác với anh, hay là không muốn đối phó với Diệp Dịch Lỗi?” Anh ta hỏi không chút khách khí. 

“Việc này liên quan gì đến anh?” Băng Ngưng cũng không bị anh ta chọc giận. “Chuyện này là chuyện riêng của tôi, tôi không cần phải xin phép anh, đương nhiên, anh cũng không có tư cách để hỏi.”

“Ngưng nhi...”

“Mời về cho!”

“Lưu Duệ Hàng?” Lạc Tử Úc nhìn thấy anh ta từ cửa sổ, lập tức đi ra, có thể nói Lạc Tử Úc và Lưu Duệ Hàng rất giống nhau, bọn họ muốn trả thù, cũng sẽ không từ thủ đoạn nào. 

“Chị, sao chị lại ra đây!” Băng Ngưng thấy chị mình ra ngoài thì giật mình. Cô không muốn chị mình tiếp xúc nhiều với Lưu Duệ Hàng. Cho dù là ngày trước hay bây giờ, Lưu Duệ Hàng đều là loại người không từ thủ đoạn, cô không muốn Lưu Duệ Hàng liên luỵ đến chị mình.

“Lạc tiểu thư, không biết bây giờ cô có thời gian không, tôi có chuyện muốn nói với cô.”

“Chị ấy không rảnh...”

“Được thôi!” Lạc Tử Úc không chút do dự đáp lời. “Ngưng nhi, em ở ngoài này chơi với Verney nhé.”

“Chị...” Băng Ngưng dậm chân.

“Ngoan nào! Chơi với Verney đi.” Vừa nói với Băng Ngưng, Lạc Tử Úc vừa dẫn Lưu Duệ Hàng vào trong.

“Mami, chú đó quen biết với mẹ con sao?”

Hơ... Thật là, gọi loạn xạ cả lên. “Sau này con phải đổi sang gọi là dì, biết không!”

“Nhưng Verney thích gọi là mami hơn, mami không thích sao?” Nhóc con híp mắt lại hỏi.

Băng Ngưng cảm thấy bất đắc dĩ, nhóc con này miệng ngọt thật, không biết là di truyền từ ai nữa. Người đàn ông lạnh lùng như Lăng Vĩ Luân thì sao có thể sinh ra nhóc con dẻo miệng này được, nếu không phải Verney càng lớn càng giống Lăng Vĩ Luân thì cô nhất định sẽ nghi ngờ có khi nào ở bệnh biện ôm nhằm con của người khác không.

“Dương nhiên thích rồi!” Cô bẹo hai má phúng phính của nhóc con.

Lưu Duệ Hàng ở bên trong nói chuyện cũng nhanh, nhưng Băng Ngưng lại cảm thấy thời qian trôi qua thật lâu, khi cô không nhịn được mà muốn đi vào thì vừa đúng lúc Lạc Tử Úc tiễn anh ta ra ngoài.

“Vậy tôi đi trước, cám ơn cà phê của cô.”

“Tổng giám đốc Lưu đi thong thả.” Lạc Tử Úc cười.

Băng Ngưng nhìn vẻ mặt như đạt được thoả thuận của hai người họ không khỏi cảm thấy lo lắng. “Chị, chị giữ Verney giùm em một lát.” Cô nói xong tiến lên ngăn Lưu Duệ Hàng lại.

“Sao?” Lưu Duệ Hàng hỏi. “Không phải em nói là không hoan nghênh anh sao?”

“Phài, nhưng... Tôi có việc muốn hỏi anh!” Cô nhìn Lưu Duệ Hàng, hỏi: “Kiều Kiều đang ở đâu?”

Sắc mặt Lưu Duệ Hàng biến đổi, như là vừa nhắc tới chuyện đau lòng.

“Anh đã nói sẽ không làm gì có hại đến cô ấy mà!”

“Vậy nếu do chuyện bị đưa đến tận cửa thì anh có cách gì tránh né đây?” Anh ta không đau không nhột nói. “Anh cũng muốn tìm cô ấy, nếu có tin tức gì, phiền em báo cho anh biết một tiếng.” Anh ta nói xong sải bước rời đi.

Kiều Kiều? Anh ta cũng muốn biết cô ấy ở đâu. Không phải không đi tìm, mà là tìm không được. Ha ha... Có lẽ là báo ứng của anh ta. Kiều Kiều bỏ đi, trước khi đi đã bị sảy thai, tuyệt tình biến mất không một dấu vết.

“Em đang nghĩ gì vậy?” Lạc Tử Úc thấy em gái mình suy nghĩ thất thần hồi lâu, bước lại gần hỏi.

“Không có gì, chỉ hỏi thăm mộ người bạn thôi.”Cô lắc lắc đầu, cô vừa trở về liền hỏi thăm tin tức của Kiều Kiều, nhưng không ai biết cô ấy ở đâu, chỉ là nghe nói, cô ấy từng ở bên Lưu Duệ Hàng, hai người bọn họ suýt chút nữa là đã kết hôn, nhưng không biết vì sao mà đột nhiên Kiều Kiều lại biến mất.

“Ngưng nhi, đã đến lúc này rồi, chị không muốn em bị phân tâm bởi người nhà họ Diệp, lại càng không cho phép em mềm lòng với bọn họ.”

“Chị, em không có! Em chỉ hỏi thăm về một người bạn thôi.”

“Không có thì tốt!” Lạc Tử Úc kéo tay Băng Ngưng. “Đừng nghĩ chị tàn nhẫn, là chị không muốn em bị tổn thương thôi, Ngưng nhi em và cậu ta không thể nào đâu.”

“Em hiểu.” Băng Ngưng gật đầu. Trước đây cô cũng đã biết rất rõ ràng, bọn họ là không có khả năng...

Lạc Tử Úc không nói gì, chỉ vuốt vuốt tóc em mình, có lẽ chuyện này là tàn nhẫn với cô, nhưng cũng không còn lựa chọn nào khác, muốn trách thì chỉ có thể trách người đàn bà độc ác Lâm Thanh Âm đó. Tất cả mọi chuyện như ngày hôm nay đều là do bà ta tạo ra.

Không thể nào, đã biết từ trước, nên đã sớm buông tay, chỉ là... Thật sự trong lòng có buông bỏ được chăng...

——— ———————

Lúc Diệp Dịch Lỗi xuất viện, bạn bè đều đến đón anh. Người nên tới, người không nên tới cũng đều đến cả rồi, chỉ thiếu mỗi mình Băng Ngưng...

“Tổng giám đốc, trong lúc anh nằm viện, Lưu Duệ Hàng đã đi tìm Lạc Tử Úc. Tôi lo rằng bọn họ sẽ cùng nhau đối phó với chúng ta!” Văn Tuấn lo lắng nói.

“Chúng ta đã từng trải qua những chuyện còn đáng sợ hơn thế rồi, còn lo lắng một Viễn Hành sao?” Chỉ là... Nhắc mới nhớ, anh cũng nên đi gặp Lạc Tử Úc, dù sao... Chị ấy cũng coi như chị của anh, không chừng ảnh hưởng của chị ấy rất quan trọng đối với mối quan hệ giữa anh và Băng Ngưng.

Lạc Tử Úc nhận được điện thoại của Diệp Dịch Lỗi cũng không nói cho Băng Ngưng biết mà một mình đi thẳng đến nơi hẹn.  D ̴.đªп ˱L / Q / Đ˲   Chị em hơn ba mươi năm không gặp, nghe cứ như chuyện cười, hai người mặt đối mặt càng giống hai đối tác đang bàn chuyện làm ăn hơn.

“Tôi nên gọi chị là chị, là Lạc tiểu thư hay là Lăng phu nhân?”

“Muốn gọi gì thì tuỳ, miễn đừng gọi chị là được. Nhà họ Lạc chỉ có hai chị em chúng tôi, Tổng giám đốc Diệp mà gọi một tiếng chị, tôi kham không nổi đau.”

“Ừm! Lạc Tử Úc! Chị cũng họ Lạc.” Anh gật gật đầu. “Vậy thì tính từ Ngưng nhi đi, tôi yêu cô ấy, muốn ở bên cô ấy cả đời, về tình về lý thì cũng nên gọi chị một tiếng chị.”

“Cậu đừng mơ.” Lạc Tử Úc nói. “Cậu không xứng với em gái tôi, con bé có bạn trai rồi. Cậu cũng biết Dương Tư Thần mà nhỉ!”

“Xứng hay không, đó là chuyện của chúng tôi.” Diệp Dịch Lỗi ngồi thẳng lưng. “Tôi và Ngưng nhi đã cùng nhau trải qua bao nhiêu khó khăn, bây giờ không ai có thể ngăn cản chúng tôi được.”

“Thật vậy àh?” Cô nhíu mày. “Em gái tôi sẽ không đồng ý!”

“Nếu như không có chị đứng giữa ngăn cản thì chúng tôi đã đến được với nhau rồi! Những gì tôi và Ngưng nhi trải qua, còn nhiều hơn chị tưởng tượng.”

“Đúng vậy! Ngoại trừ việc cậu buồn vui thất thường, làm nhục con bé trước mặt bao nhiêu người, còn âm mưu đưa con bé cho một lão già để đổi lấy một đường sống cứu công ty nhà họ Diệp thì còn gì nữa? Àh, còn thừa dịp lúc con bé đang còn hôn mê, bảo bác sĩ phẫu thuật nạo thai, giết chết đứa con mới mấy tháng tuổi của hai người, còn cắt bỏ tử cung của nó nữa. Đúng là còn kinh khủng hơn cả tưởng tượng, sao tôi có thể tàn nhẫn bằng cậu được...”

Vốn là anh đang bình tĩnh ngồi nghe, vì những việc đó đều là hiểu lầm, anh sẽ giải thích rõ ràng sau, nhưng khi nghe thấy những lời cuối, anh thần người sững sờ, mặt trắng bệch. “Chị... Chị nói gì?”

“Sao? Dám làm không dám nhận là phương châm làm người của nhà họ Diệp các người àh?” Lạc Tử Úc châm chọc. “Diệp Dịch Lỗi, cậu còn độc ác hơn cả ba mình! Thậm chí còn làm ra những chuyện không bằng loài cầm thú.”

“Chị nói bậy gì đó, tôi không biết chị đang nói gì cả!” Diệp Dịch Lỗi khẽ gầm lên.

“Ha ha...” Nhìn vẻ mặt Diệp Dịch Lỗi, Lạc Tử Úc không nhịn được cười nhạo. “Giả vờ giống thật đó!”

Diệp Dịch Lỗi nắm chặt tay, sao anh có thể làm ra chuyện đó được? Rốt cuộc bây giờ anh cũng đã hiểu, câu nói của Ngưng nhi lúc đó là có ý gì, khó trách cô lại nói ‘không thể sinh được’... Tim anh đau đớn vô cùng, đau đến không thở được. Ngưng nhi, sao lại như vậy chứ...

“Có muốn tôi nhắc lại thêm lần nữa không. Tổng giám đốc Diệp, chính tay anh kí tên lên tờ đơn đồng ý phẫu thuật mà, sao lại quên nhanh như vậy!”

“Tôi chưa hề làm chuyện đó.” Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Lạc Tử Úc.

“Năm xưa em gái tôi yêu cậu như vậy mà nó còn không tin được, cậu nghĩ tôi sẽ tin cậu sao?” 

“Chị tin hay không không quan trọng, tôi chỉ cần giải thích rõ ràng với Ngưng nhi là được rồi!” Anh nói xong vội vã đứng dậy, bởi anh lo rằng nếu còn ngồi đây nữa thì anh sẽ không kềm chế được mà luống cuống trước mặt Lạc Tử Úc. Ngưng nhi đáng thương của anh, sao có thể như vậy? Anh kềm lại cơn kích động muốn gào to lên, chạy thẳng ra ngoài. Anh không nên tức giận, không nên đau lòng khi Băng Ngưng lạnh lùng với anh, thì ra là vì giữa bọn họ còn một sự hiểu lầm còn sâu hơn đáy biển nữa. Anh hận chính bản thân mình, hận đến chết, lồng ngực nhói đau từng cơn, đau không kể xiết. Ngưng nhi, anh xin lỗi, là anh đã hại em! Anh xin lỗi! Trong mắt anh như có ánh nước, lái xe thật nhanh, không cần biết có bao nhiêu xe cộ lưu thông trên đường, anh đều luồn lách qua hết, không cần biết nguy hiểm thế nào, anh vẫn không hề giảm tốc độ. Anh chỉ muốn gặp được Băng Ngưng, ngay lập tức...