Chi Hương Như Tô

Chương 43: Nói lời trái lòng




Úc Mộc nâng Bích Tỉ Như Ý lên, màu đỏ trong đôi mắt hiện lên ý vui sướng đến mức điên cuồng. Từ trước đến nay hắn sống trong cuộc sống mưu đồ toan tính, cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại giống như Viêm Cập, nếu cộng thêm cái chết của Đông Thiên Vân, thì hắn sẽ cảm thấy ngay cả thắt lưng cũng thẳng hơn rất nhiều. Giống như lúc bị vây khốn trong làn khói mù đen tối, cuối cùng có một trận gió lớn thổi tan đi tất cả, tuy rằng bị thổi quét đến mức toàn thân đau đớn, cũng sảng khoái vô cùng. Cuối cùng hắn đã có cảm giác hào hùng khiến cho dòng máu nóng của mình sôi lên sùng sục, chỉ cần đánh bại Viêm Cập và Đông Thiên Vân, hắn có thể sống thoải mái như vậy!

Đột nhiên vang lên tiếng trống thu binh, Úc Mộc nhíu mày, có thể vượt qua hắn mà ra hiệu lệnh thu binh, nhất định là Thiên Đế. Úc Mộc cắn răng, không muốn buông tha cơ hội có thể toàn lực đấu với Viêm Cập, tiếng trống vang lên nhiều hồi, âm thanh vang vọng đó khiến cho người ta tâm phiền ý loạn, Úc Mộc nhìn thấy trong mắt Viêm Cập cười lạnh giễu cợt, tựa hồ đã nhìn thấu hắn sẽ không làm trái mệnh lệnh của phụ hoàng. Úc Mộc đột nhiên dâng lên một nghĩ phẫn nộ bất chấp tất cả, hắn sắp xếp chuẩn bị kế hoạch nhiều năm, chỉ vì diệt trừ mất tên không chịu cúi đầu phục tùng này, tình huống bây giờ nghìn cân treo sợi tóc, thế nhưng còn phải nghe mệnh lệnh phụ hoàng, lâm trận thu binh!

“Thái tử, Thiên Đế mệnh lệnh người mau trở về vân trướng!” Giọng điệu của sứ giả do Thiên đế phái tới đến có mấy phần nặng nề, Úc Mộc nhíu mày, đột nhiên nhụt chí thu hồi Bích Tỉ Như Ý, đi theo sứ giả trở về. Hắn có thể làm được chức vị thái tử đã phải hao tổn tâm sức, chỉ cách nửa bước nữa là đến được vị trí mình luôn tâm niệm, hắn thật sự không thể có nửa điểm sơ xuất.

Viêm Cập cũng không bất ngờ với sự lựa chọn của hắn, thậm chí nhìn bóng lưng của hắn thở dài thương hại, buồn cho hắn bởi vì mục tiêu mà bỏ hết tất cả, nữ nhân mà hắn yêu thương, bạn bè, người thân, thậm chí cả chính bản thân, cho dù sau này hắn thỏa được tâm nguyện, thì cũng chỉ là một kẻ trắng tay. Úc Mộc nghe thấy tiếng thở dài của Viêm Cập, càng nhanh chóng thúc giục đụn mây, trong nháy mắt đám mây âm u trên sông U Hà đã tản ra hết.

Đại quân Thiên Tộc rời đi chưa đầy một lát, xa xa truyền đến tiếng báo mở đường tràn đầy khí thế, Viêm Cập đến bên cạnh Đông Thiên Vân cùng chàng nhìn về phía xa, thì ra là Nguyên Hậu và Kim Trản dẫn theo Thổ Linh và Mộc Linh tinh nhuệ tiến đến trợ uy.

Đông Thiên Vân bị thương không nhẹ, cánh tay trái và dưới bờ sườn đều có vết thương đang chảy máu, chàng dùng Cô Vấn chống đỡ thân thể, dòng máu tươi nhỏ giọt chảy xuống thân kiếm. Mái tóc dài của chàng rối tung, cũng lây dính vết máu, có lẽ đây là thời khắc chật vật nhất trong cuộc đời chàng, cũng là lúc phát ra khí phách bá đạo lạnh đến thấu xương nhất so với bất kỳ lúc nào. Với sức lực của một mình mà đối kháng với chúng tiên linh Thiên Tộc trong thời gian dài như vậy, e rằng lại trở thành truyền thuyết kỳ lạ trong Tam Hoàn.

Nguyên Hậu và Kim Trản bước tới gần, nhìn thấy tình hình chiến đấu của Đông Thiên Vân, Nguyên Hậu lộ ra vẻ áy náy.

“Ta còn cho rằng, ngươi chỉ lo hưởng lạc, không nhớ nổi là phải đến ta.” Hơi thở của Đông Thiên Vân có chút không ổn, vẫn còn muốn cay nói mấy câu nghiệt với người bạn tốt của mình.

Nguyên Hậu quay mặt nhìn tình hình địch ở phía xa, giả vờ không nghe thấy lời nói của chàng.

Kim Trản thật sự không nói gì, trong thời gian ngắn như vậy hắn đã tìm hiểu cách dùng Thần Nông Đỉnh, lại điều động hàng loạt Mộc Linh tinh nhuệ như vậy, có thể nói đã giỏi lắm rồi.

“Nguyên Hậu và Kim Trản đã tới, ta có thể dẫn ngươi đi gặp một người.” Viêm Cập mỉm cười nói, đáy mắt lại không xóa được nỗi mất mác.

Tay Đông Thiên Vân run run, cho dù Viêm Cập không có nói rõ, chàng cũng biết là ai.

“Các ngươi bảo vệ núi Cửu U của ta cho tốt.” Đông Thiên Vân nhẹ nhàng thản nhiên mỉm cười, tuy rằng động tác nâng tay lên để tra Cô Vấn vào bao kiếm có chút chậm chạp, phong thái của chàng vẫn chưa đi giảm nửa phần. Sự hào hùng do mấy lần luân phiên chém giết mang đến, tạm thời bị khe khuất bởi sự suy sụp tinh thần vì mất đi Hương Tô.

“Vết thương của ngươi. . .” Nguyên Hậu nhìn theo, lo lắng nhăn mày.

“Chết không được,” Đuôi mày của Đông Thiên Vân hơi nhướng lên, dáng vẻ muốn gây hấn, “Nếu ngươi tới sớm hơn một chút, có lẽ ta cũng sẽ không bị gì cho dù một vết thương nhỏ.” Rõ ràng cho thấy là đang trách Nguyên Hậu giả lòng tốt.

Nguyên Hậu cũng phản bác không được, cắn môi dưới.

Kim Trản quan sát động tĩnh của Thiên Tộc, “Các ngươi còn không mau đi nhanh, sợ rằng Úc Mộc sẽ nhanh chóng thuyết phục được Thiên đế.”

Viêm Cập ‘ừ’ một tiếng, Minh Ngư lập tức hiện nguyên hình chờ hắn chậm rãi ngồi lên, Đông Thiên Vân khinh thường nhìn hắn một cái, tên tiểu tử này sau khi khôi phục lại thân phận Thủy Quân, còn chọc người khó chịu hơn so với trước kia. “Đợi đã, ta còn muốn mang theo một người.” Tuy rằng hắn rõ ràng vẫn còn hiềm khích, Viêm Cập vẫn rất tốt tính ngồi thẳng trên Minh Ngư, phong thái thần tiên ôn nhuận.

Kim Trản nhìn thấy, có cảm giác Thanh Trạch Thủy Quân đích xác phải như vậy, lại cảm thấy thiếu niên bướng bỉnh cùng chính mình khổ cực đến nhân gian tìm kiếm sữa cho Hương Tô đã tan biến không còn gặp lại nữa, tâm trạng rất phức tạp.

Trên đường đi Đông Thiên Vân cũng chưa từng nói chuyện với Viêm Cập, đêm ấy rốt cuộc xảy ra chuyện gì, trong lòng Đông Thiên Vân đại khái cũng phác hoạ được vài nét.

Xích Lâm theo chàng đến núi Thu Yến, nhìn thấy Hồ Thần nói ra bí mật của mình. Trong lúc nàng ta tức giận tuyệt vọng, lại nghĩ đến đi giết U Nguyệt trước tiên, bởi vì một khi đã bị vạch mặt, nàng ta sợ rằng sẽ không có cơ hội ra tay, U Nguyệt và Hương Tô giống nhau, trở thành cái gai độc trong lòng nàng ta, chỉ cần có thể nhổ đi, nàng ta vốn không hề nghĩ đến hậu quả, được và mất. Từ trước đến giờ nàng ta cũng không được tính là một người khôn khéo, lý trí, đố kỵ khiến cho nàng ta phạm từ sai lầm này đến sai lầm khác, khiến cho mình càng ngày càng xa rời thứ mà mình muốn có được.

Lúc ấy Kim Trản đã về phủ Ti Mộc bế quan để tìm hiểu thấu đáo Thần Nông Đỉnh, núi Cửu U chỉ còn lại Viêm Cập, có lẽ trong lúc giao đấu với Xích Lâm lại giải khai được phong ấn, khôi phục ký ức và pháp lực. Xích Lâm vốn không thể nào đối phó được Thủy Quân đã khôi phục thần thức, cho nên chỉ có thể phẫn nộ dừng tay. Chỉ là. . . vì sao Viêm Cập muốn dẫn U Nguyệt đi, mà không bắt buộc Xích Lâm rời khỏi? Kỳ thật Viêm Cập đối xử rất tốt với U Nguyệt, Đông Thiên Vân đã có chút nhận ra, chàng nhịn không được lạnh lùng liếc nhìn Viêm Cập, tuy rằng trong lòng không thích, lại cảm thấy U Nguyệt tạm thời ở trong phủ Thanh Trạch mới là sự an bài tốt, điều này cũng làm cho trong lòng chàng càng không biết tư vị gì.

Viêm Cập sắp xếp cho U Nguyệt ở cung điện sâu nhất trong phủ Thanh Trạch, Đông Thiên Vân cảm thấy Viêm Cập nhất định muốn dẫn chàng đi xa đến độ không chịu nổi nữa mới thôi, muốn cho U Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ chật vật sau khi bị thương đến nổi thể lực không chống đỡ được nữa của chàng, trong lòng càng phát giác Viêm Cập đã hoàn toàn khôi phục cái bộ dáng âm u ngày xưa. Hắn mới là tên bạn xấu xa nhất mà Đông Thiên Vân từ quen biết trong kiếp này, so với hắn, quả thực Nguyên Hậu vẫn là người nhiệt huyết trung nghĩa tinh thiện biết bao.

Cửa điện khép kín, hai thị nữ đứng ngoài điện với vẻ mặt lo lắng.

“Quân Thượng, cô nương nói, không muốn gặp khách.”

Đuôi mày của Đông Thiên Vân không tự chủ nhướng lên, không gặp? Con bé biết là chàng sẽ tới sao?

Viêm Cập vẫn duy trì vẻ mặt hờ hững, giống như đã sớm đoán được, “Nói lại cho nàng ấy biết, Đông Thiên Vân tới.”

Một người thị nữ vội cúi người vâng lời, hơi hé mở cửa điện ra mà đi vào trong, cửa lại khép kín, hiển nhiên là đã được căn dặn. Chân mày Đông Thiên Vân cau lại, nhìn ấy thị nữ nhanh chóng đi ra, rất khó xử nói: “Cô nương nói không gặp.”

Viêm Cập còn chưa nói lời nào, Đông Thiên Vân một cước đá văng cửa điện, bởi vì gắng sức, miệng vết thương ở sườn trái nứt ra, máu tí tách nhiễu thẳng xuống nền gạch màu xanh.

“Đã nói không gặp rồi mà!” Giọng nói nghẹn ngào của thiếu nữ xinh đẹp từ trong điện truyền ra, Đông Thiên Vân đã dẫn Côn Bằng vòng qua bình phong, nghe câu nói này, đột ngột dừng bước.

Bộ dáng vừa mới hóa thành hình người của Côn Bằng còn chưa cao đến bắp đùi của Đông Thiên Vân, khuôn mặt càng thêm trắng mịn bởi vì toàn thân mặc y phục màu đen, càng có dáng vẻ dễ thương.

Hắn nhìn chằm chằm bóng lưng “U Nguyệt”, cũng không ngờ người vốn không hơn kém hắn bao nhiêu, lập tức biến thành thiếu nữ yểu điệu. Kéo tay chủ nhân, nửa ngày cũng không thấy chủ nhân nói gì, khí phách một cước đá văng cửa điện vừa rồi cũng không thấy đâu, xem ra là bị trọng thương rồi.

Côn Bằng buông tay Đông Thiên Vân ra, người nhỏ nhưng khí thế lại không nhỏ, đi qua kéo lấy cánh tay “U Nguyệt”, kéo nàng xoay người lại, “Vì sao ngươi không muốn gặp chủ nhân?”

Có lẽ do U Nguyệt lớn lên nên biến dạng, nàng rất gắng sức hất hắn ra, đôi tay che mặt, không cho mọi người nhìn dung mạo của nàng. Rốt cuộc Côn Bằng người nhỏ, bị nàng hất đến ngã ngồi trên mặt đất.

Đông Thiên Vân cực kỳ thong thả nâng tay kéo mở đôi tay đang che mặt của nàng, thế nhưng cảm thấy sợ hãi. Nếu như lại là ảo giác? Chỉ là giọng nói giống nhau thôi?

“Hương Tô. . .” Chàng nhẹ nhàng gọi nàng.

Dưới đôi tay tuyệt mỹ là khuôn mặt tràn đầy nước mắt, khi đôi mắt của nàng nhìn vào đôi mắt chàng, hai người đều nhìn nhau thật lâu không nói câu nào.

Kỳ thật xa nhau chưa đến hai ngày, lại giống như vượt qua mấy kiếp luân hồi.

“Hương Tô!” Đông Thiên Vân giống như đột nhiên tỉnh ngộ, đột nhiên ôm nàng vào trong lòng, đây không phải là người mà chàng dù có khổ cực tìm kiếm trong trời đất mênh mông cũng không tìm được? Nàng sống động ngay trước mắt chàng, nàng vẫn còn thơm như vậy, mềm mại như vậy, khi thân thể nhỏ bé yếu ớt của nàng rúc vào trong lòng chàng như vậy, đã lấp đầy toàn bộ thế giới của chàng.

“Đông Thiên Vân. . . Đông Thiên Vân. . .” Hương Tô rơi nước mắt như mưa, cho dù vẫn luôn ở cạnh bên chàng, bây giờ lại giống như mới thật sự gặp lại.

Viêm Cập vẫn đứng ở trước tấm bình phong yên lặng nhìn, Hương Tô ở trong ngực Đông Thiên Vân nhìn thấy hắn, cuối cùng bất an khẽ động, dùng cánh tay đang chống trong lòng Đông Thiên Vân đẩy ra, tạo ra một khoảng cách.

Lưng Đông Thiên Vân cứng ngắc kỳ lạ, nàng rõ ràng không chạm vào vết thương của chàng, chàng lại cảm thấy đau đến tận xương cốt. Nàng chỉ là đẩy chàng ra một khoảng cách nhỏ như vậy, cõi lòng chàng lại lập tức bị kéo xuống chốn mất mác trống rỗng sâu không thấy đáy.

Chàng cúi đầu nhìn nàng, đột nhiên ngay cả nguyên nhân cũng đều không muốn biết.

“Quân. . . Quân Thượng. . .” Hương Tô run rẩy, không biết là bởi vì lòng đau không thể chịu đựng được hay là còn sợ mình không có can đảm để nói ra câu kế tiếp.

“Vì sao?” Nét mặt của Đông Thiên Vân không hề thay đổi, chàng cảm thấy cả người mệt mỏi sắp ngã xuống, quá nhiều chuyện chàng không biết, hơn nữa tựa hồ tồn tại một kết cục mà chàng chẳng hề vui sướng khi nhìn thấy.

Hương Tô cắn chặt răng, đứng lên, đương nhiên cũng rời khỏi vòng tay của Đông Thiên Vân, thậm chí nàng còn đi vài bước về phía Viêm Cập, tới gần hắn mới có dũng khí tiếp tục nói hết.

“Ở trấn nhỏ trong kết giới, ta gặp Viêm Cập đang lịch kiếp, chàng ấy cho ta một giọt Huyền Thiên Trọng Thủy, mới có thể bảo toàn hồn phách của ta trong lửa Hạo Thiên. Kim Trản vẫn bảo hộ hồn châu của ta, mãi cho đến lúc chàng dùng linh huyết phục sinh cho ta. Bởi vì. . .” Hương Tô tạm dừng một chút, rũ mí mắt xuống, “Bởi vì chàng muốn cưới Xích Lâm, ta. . . ta không nói ra bí mật này, cũng là hi vọng chàng có thể thuận lợi khôi phục tiên nguyên.”

Đối mặt với sự thật bị xuyên tạc như vậy, Đông Thiên Vân cũng không lên tiếng, chàng vẫn duy trì tư thế vừa rồi, lưng đưa về hướng Hương Tô và Viêm Cập, cũng không quay người lại.

Hương Tô nuốt mấy ngụm nước bọt, cảm thấy trong cổ họng giống như có lửa thiêu, “Ngày ấy Xích Lâm đột nhiên tới giết ta, là Viêm Cập liều chết bảo vệ ta, lúc đó chàng ấy còn chưa khôi phục thần thức, vì bảo vệ ta, suýt nữa chết cháy trong tay Xích Lâm. Cũng là bởi vì tiến đến bờ vực sống chết, rốt cục chàng ấy mới đột phá phong ấn, có thể vẫy gọi Phượng Hoàng Cầm, dẫn ta rời khỏi.” Tình hình thực tế lúc đó là vậy, Hương Tô nói đến cực kỳ trôi chảy. Nhưng câu nói kế tiếp, thân người nàng run run, nửa ngày cũng chưa nói nên lời. “Ta. . . Ta quyết định cùng. . . cùng ở một nơi với Viêm Cập.”

Đông Thiên Vân đứng lên, xoay người bĩnh tĩnh không hề có một gợn sóng mà nhìn Hương Tô, đột nhiên chàng nhăn mày, “Nàng lại làm sao vậy?” Bất kể nàng là thật, hay là giả, một lần nữa nghe lời nói như vậy, thậm chí chàng cũng cảm thấy phiền chán mà mệt mỏi.

Hương Tô trừng mắt, tất cả đều trống rỗng, vẻ mặt bình tĩnh lạ thường, nàng nói từng chữ một: “Trải qua nhiều chuyện như vậy, ta cảm thấy, sống sót mới là quan trọng nhất.”

Đông Thiên Vân sửng sốt, từ từ rũ hàng lông mi xuống. Nàng không hề nói sai, chàng đang trong tình thế hết sức nguy ngập, cho dù nàng vẫn là Hương Tô một lòng yêu chàng thì sao? Chàng có thể nói gì với nàng đây? Đi cùng chàng? Đi đến núi Cửu U gió tanh mưa máu? Hai người không xa nhau nữa? Cho dù tam giới Thủy Mộc Thổ Linh đều đứng về phía chàng thì thế nào? Thiên Tộc không diệt trừ được chàng, không đoạt lại được Cô Vấn, chiến sự sẽ không kết thúc. Chàng muốn dẫn theo nàng cùng chết chung?

Viêm Cập đứng ở phía sau Hương Tô khẽ cười khổ ra tiếng, không thể không nói, nàng thật sự là thiên tài làm tổn thương lòng người. Tình huống hiện tại như vậy, chỉ một câu “Sống sót” này đã đủ để hủy diệt tất cả lòng tin của Đông Thiên Vân. Kỳ thật chỉ có hắn mới hiểu rõ hàm ý chân thật trong câu nói của nàng, kẻ ngốc này còn cho rằng câu nói này có thể thức tỉnh được Đông Thiên Vân sao.

Đông Thiên Vân xoay người kéo tay Côn Bằng, “Đã như vậy, cũng tốt, Côn Bằng cứ giao cho nàng chăm sóc.” Chàng muốn đem bàn tay nhỏ của Côn Bằng đặt vào trong tay Hương Tô, không ngờ Côn Bằng rụt tay lại, tránh khỏi tay của chàng, nắm chặt tà áo bào của Đông Thiên Vân.

Côn Bằng nghiêm mặt, giọng nói trẻ con cũng không làm cản trở được ý kiên quyết trong câu nói của hắn. “Chủ nhân, Côn Bằng tuyệt đối không rời khỏi người.”

Đông Thiên Vân nghe xong, cay đắng nhếch khóe môi, nhận định chủ nhân sống chết cũng đi theo là bản tính trời sinh của Côn Bằng, chàng suy nghĩ tìm cách an bày tốt cho hắn, cũng vô dụng.

Hàm răng Hương Tô đều lách cách phát ra âm thanh va chạm nhỏ, bất kể là bởi vì sao, nàng vẫn luôn là người phản bội.

Viêm Cập có chút buồn cười nhìn Đông Thiên Vân kéo Côn Bằng nho nhỏ chạy ra ngoài, đây giống như một màn phụ thân dắt theo đứa con nhỏ đến tìm mẫu thân nhưng bị thất bại. Đông Thiên Vân đi mấy bước, đột nhiên xoay người lại, bước vài bước đến trước mặt Hương Tô, từ trong lồng ngực lấy ra cây trâm cùng dải lụa mỏng, tự tay cài vào cho nàng. Chàng cảm thấy chàng không có lời nào muốn nói với nàng, Viêm Cập rất tốt, còn tốt hơn so với Lang Chuẩn mà Hương Tô giả chọn. Chàng quyến luyến vuốt nhẹ mái tóc của nàng, mỉm cười, mất đi chính là mất đi, đây chính là vận mệnh đã an bài đối với chàng và Hương Tô.

Viêm Cập nhìn chàng kéo Côn Bằng, bước chân hỗn loạn đi ra phía ngoài điện, “Đợi một chút, Đông Thiên Vân.” Đông Thiên Vân đã đi ra đến cửa điện, “Ngươi chờ ta nói với nàng ấy một câu.” Bước chân của Đông Thiên Vân không ngừng, Viêm Cập mỉm cười, “Ngươi nhất định phải đợi, bằng không ngươi sẽ hối hận.”

Đông Thiên Vân chần chờ một chút, bờ môi hiện lên một nụ cười châm biếm, chàng lại phải đợi Viêm Cập đi nói chuyện với Hương Tô sao?

Hối hận? Hắn ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời đang bị mây đen che khuất một nửa, đột nhiên cảm thấy, cả cuộc đời này của chàng không hề hối hận.

Khi Hương Tô khóc lóc sướt mướt bước chân hỗn loạn đuổi theo, đã không thấy Đông Thiên Vân, “Đông Thiên Vân! Đông Thiên Vân!” Hương Tô cất cao giọng gọi to về hướng bầu trời, hi vọng chàng vẫn chưa đi xa, hi vọng chàng có thể nghe thấy tiếng gọi của nàng. Từ trước đến nay tựa hồ chàng chưa bao giờ chờ nàng, cho tới bây giờ ngay cả một cơ hội giải thích chàng cũng không cho nàng!

“Đi rồi?” Viêm Cập nhàn nhã bước lại, tay áo chầm chậm dao động, ngữ khí nhẹ nhàng như mây nhạt gió thoảng. Sau khi hắn khôi phục thần thức, khiến cho Hương Tô cảm thấy vừa quen thuộc lại xa lạ, giống như đứa trẻ ngạo mạn trong trấn nhỏ đã trưởng thành hơn, lại giống như. . . Kỳ thật Thanh Trạch Thủy Quân và cung chủ Cửu U có rất nhiều điểm cực kỳ giống nhau, tính cách xấu xa chính là hạng nhất!

“Đã đi rồi!” Hương Tô vừa khóc vừa giậm chân, không ngừng oán trách. Nàng không hiểu, vì sao hắn lại có thể lấy chuyện mà nàng cho rằng nghiêm túc nhất thế gian ra đùa giỡn chứ. Hắn khiến cho nàng vì sự lựa chọn đau khổ này khóc suốt cả đêm, kết quả hắn chỉ hờ hững đối với chuyện này, thậm chí bao gồm cả ý trào phúng và trêu đùa!

“Xem ra hắn thật sự đã thay đổi.” Viêm Cập hững hờ mỉm cười, “Trước kia hắn chỉ quan tâm đến mình nghĩ gì mà thôi.”

“Ta muốn đi tìm chàng!” Hương Tô vốn không muốn nghe hắn đánh giá Đông Thiên Vân như thế nào, nàng chỉ hi vọng đuổi kịp chàng.

“Ta đưa nàng đi, không có Minh Ngư, cho dùng nàng có bay đến cũng không vượt qua được tầng ngoài kết giới do Thiên Tộc bố trí.” Viêm Cập tươi cười, gọi Minh Ngư đến.

Hương Tô vừa âm lãnh vừa phẫn nộ nhìn hắn, lại không thể hận được, dù sao hắn thả nàng, giúp nàng thản nhiên như vậy mà đuổi theo Đông Thiên Vân. Nàng gấp không thể đợi bước lên Minh Ngư, quay mặt nhìn lại, Viêm Cập còn bày tư thế tao nhã, vén áo bào chậm rãi ngồi lên lưng Minh Ngư, Hương Tô nhất thời giận đến mức chuyện gì cũng làm được, giờ đã lúc nào rồi? Hắn còn giả vờ thong dong phóng khoáng như vậy? !

Kỳ thật từ trước đến giờ nàng chưa từng thật sự sợ hắn, quả thật tức giận đến gan cũng lớn hơn, nàng đẩy thẳng Viêm Cập từ trên lưng Minh Ngư xuống đất, Viêm Cập không phòng bị, thật sự bị nàng thực hiện được ý đồ.

“Hận chết ngươi!” Nàng lại ra sức trừng hắn, thúc giục Minh Ngư đi nhanh, đáng tiếc Minh Ngư không nghe theo mệnh lệnh của nàng. Viêm Cập cũng cảm thấy bây giờ chính mình có chút buồn cười, vung tay xuống, cho Minh Ngư nghe lời mệnh lệnh của Hương Tô. Khi Minh Ngư thật sự bay lên trời, Hương Tô lại đột nhiên trở nên lo sợ bất an, quay đầu nhìn Viêm Cập đứng trên mặt đất, “Ngươi. . . Ngươi không đi sao?”

Viêm Cập mỉm cười, “Đã đồng ý với nàng, thì sẽ làm được, ta còn có chút việc, sẽ theo sau ngay.”

Hương Tô yên tâm, chuyên chú thúc giục Minh Ngư nhanh đi, vừa khóc vừa cười, nét mặt rất phức tạp.

Viêm Cập nhìn Hương Tô biến mất giữa tầng mây dày trong chớp mắt, nét cười từ từ biến mất, quả nhiên không giữ được lòng thì làm gì cũng vô dụng, chỉ cần một câu nói, nàng liền có thể ra đi mà không hề lưu luyến như vậy.