Chỉ Khom Lưng Vì Em

Chương 17: Thay đổi xưng hô




Ưng Lê cố gắng ổn định cảm xúc, coi những lời này của Úc Tranh là lời nói đùa. 

Cô đi theo vào cửa hàng, kiềm chế trái tim đang nhảy thình thịch ở trong ngực, mím môi: “Thật ra cứ tùy tiện đến là được rồi, dù gì cũng là giả.”

Úc Tranh thu hồi biểu cảm, giọng nói lạnh nhạt: “Tôi không thích có lệ.”

Vì đã thông báo trước đó, cửa hàng trưởng và nhân viên đã đứng chờ sẵn, thấy Úc Tranh đưa Ưng Lê vào tất cả cung kính đứng xếp thành hàng chào hỏi chào hỏi.

“Bà chủ, ba mẫu nhẫn này là ba mẫu mới nhất trong cửa hàng, mỗi mẫu chỉ có duy nhất một đôi.” Nhân viên lấy ba mẫu bày ra để Ưng Lê từ từ lựa chọn.

Ưng Lê còn đang ngây người trước từ ‘bà chủ’, cô chưa thể thích ứng với kiểu xưng hô mới này.

Ba mẫu nhẫn đều rất đẹp, từ trước đến giờ cô không có tình yêu cuồng nhiệt với các loại nhẫn. Mẫu ở giữa được thiết kế theo hình bông hoa, vừ nghịch ngợm vừa đáng yêu, quan trọng nó chứa hàm lượng kim cương ít nhất trong ba kiểu.

“Cái này đi.” Ưng Lê nói.

Úc Tranh cười khẽ: “Cô đang tiết kiệm tiền cho tôi đấy à?”

“Kim cương lớn quá ngược lại sẽ tạo thành gánh nặng.” Ưng Lê lắc lắc đầu, “Tôi không thích đeo mấy đồ trang sức trên tay.”

Lúc rảnh cô thích nghiên cứu các món ăn mới để livestream, trên tay đeo đồ vật nào đó sẽ không tiện, chứ đừng nói đến nhẫn kim cương mấy cara.

“Vậy chọn thêm vòng cổ và khuyên tai đi.” Úc Tranh nói thêm.

“…….” Ưng Lê không biết phải làm sao, cô thấy hôm nay Úc Tranh có ý định phải tiêu được tiền thì mới cam tâm.

Nhẫn cần thu nhỏ một cỡ theo số đo tay của hai người, nên không vội lấy trước. Có điều Úc Tranh chọn vòng cổ rất hợp với chiếc nhẫn trên tay của Ưng Lê, cô ngắm nghía nó thích đến mức không muốn buông tay.

“Thích sao?” Úc Tranh nhìn cô mải mê ngắm vòng cổ, hình như vẫn còn hứng thú hỏi thêm: “Hay chọn thêm cái nữa?”

Ưng Lê không chút do dự dùng sắc mặt vô cùng nghiêm túc nhìn anh: “Tôi có nhiều tiền.”

Úc Tranh cười yếu ớt gật đầu: “Biết rồi.”

“Thật ra, giờ tôi chỉ  muốn đi xem ngôi biệt thự Đông Đình Sơn kia.” Đôi mắt Ưng Lê sáng ngời nhìn anh, “Chờ gặp ba mẹ tôi xong, anh đưa tôi đi xem luôn được không.”

“Sau khi kết hôn dọn vào đó ở không tốt hơn sao, kiểu gì nó cũng là của cô.” Úc Tranh cười nói.

Mắt Ưng Lê sắp sáng hơn cả bóng đèn: “Thế thì rất tuyệt!”

Giờ này lòng dạ cô đâu đặt vào mấy cái vòng cổ hay nhẫn linh tinh gì đấy, nó đã sớm bay đến bên ngôi biệt thự.

*** 

Từ cửa hàng trang sức đi ra, hai người đi đến nhà Ưng Lê.

Vì đã gọi điện thông báo trước, Ngu Uyển Thục không đi ra ngoài đánh bài với bạn bè mà ở nhà cùng Ưng Thanh Vân chờ bọn họ.

Thấy hai người vào cửa, Ngu Uyển Thục nhìn hai bàn tay nắm chặt của bọn hỏi khẽ mỉm cười: “Nghe ngữ khí nói chuyện nghiêm túc của con trong điện thoại không biết có chuyện gì mà vội vàng muốn nói cho ba mẹ biết.”

Ưng Lê căng thẳng liếc mắt nhìn Úc Tranh, tiện thể mong anh cứu giúp, cô không dám mở lời nói đầu đâu.

Trên đường về Ưng Lê đã suy nghĩ đến cảnh tượng này, chắc là ba mẹ cô sẽ hoảng sợ lắm, còn nữa có khi sẽ không đồng ý chuyện này đâu, dù sao thì nó diễn ra quá nhanh.

Sắc mặt Úc Tranh thận trọng, giọng nói ấm áp uyển chuyển: “Chú dì, cháu muốn kết hôn với A Lê, hy vọng chú dì đồng ý cho bọn cháu cưới nhau.”

Phòng khách trở nên yên tĩnh.

Ưng Lê nhìn trộm Ngu Uyển Thục và Ưng Thanh Vân mấy lần, vẻ mặt hai người kinh ngạc đến mức không nói ra lời, chắc là bị dọa thật rồi.

“Cái gì? Cháu nói gì cơ?” Ưng Thanh Vân là người hoàn hồn trước, cau mày nhìn Úc Tranh.

Lúc này Ưng Lê mới nói: “Con muốn kết hôn với A Tranh.”

Ưng Thanh Vân nhíu mày, giọng điệu mang theo sự chất vấn: “Hai đứa quyết định lúc nào?”

“Khoảng một thời gian trước đã suy nghĩ kỹ rồi ạ, nhưng mà không dám nói.” Ở trên đường đi Ưng Lê và Úc Tranh biết kiểu gì cũng bị hỏi, bọn họ đã chuẩn bị trước cả lý do trả lời, “Bọn con qua lại được một khoảng thời gian rồi, kết hôn cũng không phải không thể……”

Nói đến mấy chữ cuối cùng, tiếng Ưng Lê càng lúc càng nhỏ đi.

“Hai đứa có hôn ước từ nhỏ, kết hôn thì được nhưng mà có hơi nhanh.” Vẻ mặt Ưng Thanh Vân vô cùng phức tạp.

“Mẹ thấy chuyện này rất tốt.” Đến giờ Ngu Uyển Thục mới tỉnh táo lại, bà nhìn Úc Tranh bày ra vẻ mặt vui mừng, “Trước đó không lâu lúc dì đi đánh bài, bạn bè nói ghen tỵ với dì vì dì có con rể quá xuất sắc. Úc Tranh ưu tú như thế, không phải rất xứng đôi với A Lê nhà chúng ta sao.”

Ưng Thanh Vân kiềm chế sự tức giận, ở trước mặt Ngu Uyển Thục không phản bác được cái gì.

“Xin chú dì yên tâm, tình cảm của cháu dành cho A Lê là thật lòng. Nếu cháu có chỗ nào đối xử không tốt với với cô ấy, cho dù bị đánh cháu cũng cam tâm tình nguyện.” Từ trước đến nay chưa bao giờ trên mặt Úc Tranh xuất hiện sự nghiêm túc và thận trọng như hôm nay, “Bởi vì rất yêu, cho nên càng muốn nhanh cưới cô ấy về nhà.”

Vừa lớn mật vừa phóng khoáng thừa nhận tình cảm của mình, giọng nói kiên định khiến Ngu Uyển Thục và Ưng Thanh Vân ngây ngẩn cả người.

Hai má Ưng Lê nóng bừng, nếu không biết chuyện họ đang diễn, thì cô cũng chìm đắm vào trong đó.

Nhưng ngay sau đó, Úc Tranh mở miệng: “Chắc hẳn chú dì cũng biết chuyện mẹ cháu, cháu đã hỏi qua bác sĩ và biết một số chuyện, tình trạng bệnh tình không khả quan, đây là một trong số những nguyên nhân cháu muốn nhanh chóng kết hôn.”

Ưng Lê sợ hãi, nguyên nhân này mới là trọng điểm, sao anh có thể nói thẳng ra như vậy! 

Cô dùng ánh mắt ý bảo Úc Tranh đừng có nói gì nữa, ngược lại Úc Tranh dịu dàng nhìn cô cười cười. Trong ánh mắt có sự bình tĩnh thong dong, nhưng nó lại làm cho Ưng Lê giật mình.

Ưng Thanh Vân hừ hừ: “Còn biết nói thật.”

Trong mắt Ngu Uyển Thục có sự tán thưởng, ngược lại càng thêm vừa lòng về Úc Tranh.

Ưng Lê lén lút nhìn ba mẹ mới phát hiện hai người không có tức giận nhiều như cô nghĩ, trong lòng thở dài một hơi nhẹ nhõm.

“Đã chọn được ngày tốt chưa?” Ưng Thanh Vân không tình nguyện hỏi.

Ngu Uyển Thục phụ họa theo cười cười: “Đúng vậy, ngày kết hôn phải được chọn thật kỹ, sau đó còn phải chuẩn bị kế hoạch tổ chức hôn lễ các thứ.”

Ưng Lê mở to hai mắt, vui sướng hỏi: “Ba mẹ, hai người đồng ý ạ!”

“Ừm.” Ưng Thanh Vân không vui hừ hừ, ánh mắt nhìn Úc Tranh thêm mấy phần khó chịu, “Con gái bảo bối nuôi dưỡng 24 năm cuối cùng cho cậu được lợi.”

Khóe miệng đang thẳng tắp của Úc Tranh không nhịn được chuyển thành đường cong, từ lông mày đến khóe mắt đều hiện sự vui vẻ. Anh rất muốn che dấu niềm vui này, nhưng con người không thể dấu được niềm hạnh phúc không nói lên lời, cuối cùng chỉ có thể dùng hành động để biểu đạt.

Anh ôm Ưng Lê vào trong ngực, Ưng Lê đang vui vẻ khoa chân múa tay bỗng nhiên cứng đờ người lại.

“Cảm ơn.” 

Cô nghe thấy Úc Tranh đang cố gắng kìm nén sự kích động trong giọng nói, lập tức mỉm cười ôm lại anh.

*** 

Đến tầm chiều tối Ưng Kỳ mới nghe được tin tức này, anh ta gọi thẳng cho Ưng Lê bảo cô đưa Úc Tranh đến Triều Tiên Cư gặp anh ta.

Biết Ưng Kỳ còn là một rào cản, Ưng Lê không có cách nào khác, đành phải đi cùng Úc Tranh đến.

Khi hai người đến Triều Tiên Cư Ưng Kỳ đã ngồi ở đó, hơn nữa quanh người tỏa ra khí lạnh.

“Anh.” Ưng Lê gọi nhỏ.

Ưng Kỳ nhìn Úc Tranh, hiện giờ anh ta rất không thích người này. Rốt cuộc đến hôm nay anh ta mới cảm nhận được tâm trạng của Hạ Hoài Xuyên lúc em gái cậu ta đi lấy chồng, lúc ấy anh ta còn âm thầm vui vẻ vì không phải dính phiền não này, chuyện này sẽ không bao giờ đến.

“Ba mẹ đồng ý rồi, anh không có lý do nào để phản đối.” Ưng Lê nói hợp tình hợp lý.

Trong nháy mắt Ưng Kỳ không thở nổi, miễn bàn đến chuyện khi nghe được tin này anh ta ngỡ ngàng đến mức nào, kết quả một cái hai cái thành niềm vui thật, ngược lại anh ta không có lý do nào để phản đối.

Nhưng cho dù là như thế, Ưng Kỳ vẫn dùng ánh mắt nghiên cứu tìm tòi nhìn chằm chằm Úc Tranh: “Nghe nói sức khỏe của mẹ anh không tốt, tôi có lý do để nghi ngờ đây là mục đích chính anh muốn kết hôn với Tiểu Lê?”

Úc Tranh thản nhiên thừa nhận: “Lý do này tôi không phủ nhận, tôi đã nói chuyện này với chú dì.”

“Anh, trước hết chúng ta nói chuyện đã, em cũng biết tình trạng của dì ấy, không có vấn đề gì đâu.” Ưng Lê che chở Úc Tranh, đứng chắn trước mặt anh đối diện với Ưng Kỳ, “Dù sao thì sắp quyết định ngày cưới rồi, anh đừng đến phá nữa.”

Ưng Kỳ: “……..”

Úc Tranh sợ làm Ưng Kỳ mất hết mặt mũi, cười mở miệng: “Mấy điều kiện trong vài lần hợp tác gần đây mà Quân Diệu cho Triều Tiên Cư chính là thành ý của tôi, tôi tin cậu biết rõ.”

Ưng Kỳ im lặng, quả thực anh ta biết.

“Huống chi tôi lớn hơn cậu một tuổi, sau này còn phải gọi cậu là anh.” Úc Tranh đành chịu cười tiếp, “Tính kiểu gì người được lợi vẫn là cậu.”

Ưng Kỳ vuốt vuốt cằm, cảm thấy xưng hô này không tệ, anh ta híp mắt nhìn Úc Tranh: “Hay bây giờ anh gọi một tiếng để tôi nghe xem.”

Ưng Lê đánh cái bốp trên cánh tay Ưng Kỳ, cảnh cáo: “Đừng có được đằng chân lân đằng đầu.”

“Em là em gái anh đó.” Ưng Kỳ ấm ức phát biểu.

Úc Tranh nắm tay Ưng Lê, công khai thể hiện chủ quyền: “Nhưng sẽ thành vợ tôi nhanh thôi.”

Ưng Lê ngượng ngùng cúi đầu.

Ưng Kỳ bốc hỏa, vội vẫy tay đuổi: “Biến biến biến, hôm nay Triều Tiên Cư không tiếp đãi nổi hai người.”

*** 

Buổi tối, Ưng Lê ngồi xe Úc Tranh về nhà.

Tuy Ưng Kỳ mạnh miệng lắm nhưng rất mềm lòng, vẫn chiêu đãi hai người ăn một bữa cơm ở Triều Tiên Cư, kết quả uống đến say khướt. Miệng liên tục nói nếu Úc Tranh không đối xử tốt với Ưng Lê, kết cục sẽ giống như Dịch Tư Viễn.

Sau khi đưa Ưng Kỳ về đến nhà, ở trên xe Ưng Lê xấu hổ áy náy: “Anh tôi ầm ĩ quá.”

“Tôi hợp tác cùng cậu ta lâu vậy rồi, đây là lần đầu tiên thấy dáng vẻ này của cậu ta.” Úc Tranh cười khẽ, “Tâm trạng lo lắng của người làm anh tôi có thể hiểu được.”

Ưng Lê mở cửa xe xuống một nửa, để gió đêm thổi vào bên trong. Mọi việc như hạt bụi lắng xuống, cô cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.

“Không ngờ chuyện này có thể giải quyết nhanh thế.” Cô vui vẻ, “Xem ra cả ông trời cũng đứng về phía chúng ta.”

Ưng Lê nói xong, nghĩ đến biểu hiện hôm nay của Úc Tranh, cô giơ một ngón cái lên khen thưởng: “Tôi cho rằng khả năng diễn xuất của mình không tồi, nhưng giờ còn thấy Úc tổng diễn rất tốt.”

“Không hẳn là diễn.” Úc Tranh trả lời lấp lửng.

Ưng Lê nghiêng đầu khó hiểu: “Nhưng mà tại sao hôm nay anh nói chuyện của dì cho ba mẹ tôi biết, không sợ ba mẹ tôi không đồng ý à?”

Lúc đó cô đang căng thẳng đến chết đi được, tự nhiên bị câu nói kia của Úc Tranh dọa cho sợ chết khiếp.

“Có những lúc thẳng thắn thành thực mới càng đáng giá được tin tưởng.” Úc Tranh thản nhiên mở miệng, “Chỉ cần chú dì điều tra một chút là biết chuyện của mẹ tôi, ít nhất vào lúc đó tôi không muốn giấu diếm họ.”

Ưng Lê vỗ vỗ ngực, nghĩ lại mà tim đập chân run: “Anh không chịu bàn bạc trước với tôi, làm tôi sợ đến mức tưởng bị ba mẹ đuổi ra khỏi nhà nữa chứ.”

“Căn bản là biết rõ tính cách của chú dì nên tôi mới dám nói.” Úc Tranh cực kỳ tự tin.

Ưng Lê quay đầu nhìn anh, nhìn từ bên sườn mặt có thể thấy chỗ xương lông mày đẹp đẽ, đuôi mắt đào hoa hơi cong lên, dáng vẻ tự tin mỉm cười như đang hút hồn người bên cạnh. Tim cô đập lệch một nhịp, quay đầu về hướng cửa sổ, để gió đêm thổi bay những lửa nóng đang lan tỏa trên mặt cô.

Về sau nên ít nhìn vào khuôn mặt đó mới tốt, trong lòng Ưng Lê nghĩ.

Về đến cửa nhà, Ưng Lê tháo dây an toàn, cảm ơn: “Cảm ơn Úc tổng đã đưa tôi về.”

Úc Tranh giữ cô lại, giọng nói ấm áp từ tính: “A Lê.”

Ưng Lê giật mình, ngoái đầu nhìn lại: “Úc tổng, ở đây chỉ có mình chúng ta, không cần phải diễn kịch.”

Khóe môi Úc Tranh ẩn hiện ý cười như có như không: “Nếu bởi vì quá khách khí mà bị lộ tẩy thì không ổn lắm đúng không, suy cho cùng chúng ta sắp trở thành vợ chồng.”

Ưng Lê rơi vào trầm tư.

Úc Tranh không cho cô quá nhiều thời gian để tự hỏi, chậm rãi nói: “A Tranh hoặc chồng, cô chọn một cái.”

————- 

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Kế sách tác chiến của Úc tổng thâm lắm ~~

————-

Súp Lơ: Ôi chị yêu ơi, anh có biết diễn là gì đâu 😞😞