Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm

Chương 19




Trong xe không chở được nhiều người, cuối cùng đành phải gọi một chiếc xe khác đến.

Để tránh bọn trẻ ở chung với phụ huynh lại xảy ra chuyện ồn ào, lúc chạy về Lý Văn Hoa là người lái xe, Sư Nhạc và ba đứa trẻ, còn có Thích Yến cùng ngồi xe của cậu Thích Yến quay về.

Suốt quãng đường quay về, Sư Nhạc vẫn luôn giữ im lặng.

Qua một lúc lâu sau, Lưu Thủy Dương đang ngồi ở ghế sau mới thấp giọng nói: “Cô giáo, bọn em học hành không được giỏi giang, có đi học cũng chỉ tốn thì giờ, chi bằng ra ngoài làm công sớm, còn có thể kiếm được chút tiền cho gia đình.”

“Dù sao thì bố em cũng đã có ý như vậy.”

Sư Nhạc hỏi hai người còn lại: “Các cậu thì sao?”

Vương Binh và Triệu Khang nói: “Bọn em cũng nghĩ vậy.”

Sư Nhạc buồn cười nói: “Nếu đã nghĩ như vậy, tại sao còn lén lút bỏ chạy?”

Mấy cậu nhóc nghẹn lời: “Vì gia đình không đồng ý nên chỉ có thể lén lút bỏ chạy.”

“Các cậu có bao giờ nghĩ tại sao gia đình lại không đồng ý không?”

Ba cậu nhóc nhất thời không biết trả lời thế nào, đúng vậy, suốt ngày cứ nói bọn họ học hành không đàng hoàng thì đừng đi học nữa, chi bằng sớm ra ngoài kiếm tiền, nhưng tại sao lại không đồng ý cho bọn họ ra ngoài?

“Tôi nghe giáo viên nói rồi, các cậu có đến lớp cũng không nghe giảng.” Sư Nhạc quay đầu lại, “Chưa từng tập trung nghe giảng, tại sao lại biết mình không học hành giỏi giang?”

Lưu Thủy Dương thấp giọng nói: “Có nghe cũng không vào chữ nào.”

Sư Nhạc: “Vòng đi vòng lại, vô hạn tuần hoàn.”

Trong xe bỗng chốc rơi vào im lặng.

Có lẽ cảm thấy đã đi đến bước này, Lưu Thủy Dương cũng ‘cùi không sợ lở’ nữa, cậu ấy nói: “Cô giáo, em thực sự không muốn học nữa, cô cũng đừng truyền năng lượng tích cục gì đó cho em nữa, những thứ này em đã nghe chán rồi.”

“Tri thức thay đổi vận mệnh.” Cậu ấy cười khổ, “Em con mẹ nó làm gì có cơ hội để thay đổi vận mệnh.”

“Nếu em còn ở lại trong căn nhà đó nữa, đó mới là gọi là vòng đi vòng lại.  Ngày nào ông ấy cũng nhậu nhẹt, về đến nhà lại nổi điên, trút giận cho đã cái nư của mình, tới lúc tỉnh rượu lại làm như không có chuyện gì xảy ra.” Lưu Thủy Dương vuốt mặt, “Em con mẹ nó còn không bằng một con búp bê cho ông ta trút giận nữa!”

“Em ra ngoài, chỉ vì muốn thay đổi số phận, em không muốn giống ông ta.” Lưu Thủy Dương nghẹn ngào, “Giống như ông ta, biến cuộc đời của mình thành một con rệp.”

Cậu của Thích Yến đang lái xe cũng thở dài: “Bố của nó tình tình nóng nảy, uống vào rồi đầu óc chẳng còn tỉnh táo nữa.”

Sư Nhạc cũng từng có suy nghĩ này, từ lúc nhìn thấy Lưu Thủy Dương sợ bố mình cô cũng đã nhận ra, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng như vậy.

Cô ngẩn người một lúc, nhất thời không biết phải nói gì.

Chẳng mấy chốc xe đã đến Dư Bình.

Ba cậu nhóc như mấy đứa trẻ sinh đôi dính liền nhau, nói thế nào cũng chịu về nhà.

Đoàn người giằng co một lúc, Sư Nhạc nghĩ thế nào đi nữa cũng thấy hai đứa nhóc còn lại vẫn ổn, nhưng lúc này để Lưu Thủy Dương về nhà thì không thích hợp, ít nhất cũng phải chờ bố của cậu ấy tỉnh rượu, lúc đó mới có thể nói chuyện rõ ràng.

Mẹ Triệu không dám tin nhìn cậu con trai: “Khang Tử, con vẫn không chịu về nhà ư?”

“Mẹ, mẹ về trước đi.” Triệu Khang liếc nhìn Lưu Thủy Dương bên cạnh: “Hôm nay con ở cùng với cậu ấy.”

Vương Binh cũng nói: “Con cũng ở cùng cậu ấy.”

Ông nội Vương chống cây gậy, thở dài: “Cái tính bướng bỉnh không ai dạy được nữa rồi!”

Thích Yến nãy vẫn giữ im lặng đột nhiên mở lời: “Đến chỗ của cháu đi.”

Tất cả mọi người đều quay đầu sang.

Thích Yến nhìn mấy vị trưởng bối: “Chú, cô, ông nội, hôm nay để bọn họ đến chỗ cháu đi, ngày mai cháu sẽ đưa bọn họ về nhà, mọi người thấy có được không?”

“Tiểu Yến.” Mẹ Triệu gắng gượng nở một nụ cười, “Như vậy làm phiền cháu lắm.”

Thích Yến là đứa con lý tưởng của mọi bậc cha mẹ trong thôn, bây giờ con cái đã được mang về, có cậu trông coi đương nhiên cũng sẽ yên tâm hơn.

Thích Yến lắc đầu: “Phiền gì đâu ạ.”

Sư Nhạc cảm thấy đây là một cách hay, ba đứa nhóc này vừa gặp Thích Yến đã biến thành con chim cút, cậu có thể áp chế được bọn họ, cũng có thể khiến cho các vị phụ huynh yên tâm.

Đưa ba đứa nhóc này đi, Lý Văn Hoa còn phải lái xe về trả cho người ta, Sư Nhạc quay sang nhìn Thích Yến: “Chị đi với bọn cậu.”

Thích Yến gật đầu: “Được.”

Cậu của Thích Yến tiếp tục lái xe đưa bọn họ qua đó.

Qua khỏi trường học, Sư Nhạc cũng không kêu xuống xe, cô lấy điện thoại ra báo cáo tình hình cho Lý Văn Hoa, sau đó cùng mọi người đến nhà Thích Yến.

Mẹ của cậu hình như không có ở nhà, Hổ Tử cũng đã tan học trở về, cậu bé đứng ở cửa, hết nhìn người này rồi chuyển sang nhìn người khác, mặt mũi ngơ ngác.

Ba cậu nhóc đứng yên trong sân, không có lời của Thích Yến, không ai dám động đậy.

Thích Yến xoa đầu Hổ Tử: “Vào rót nước cho cô giáo.”

Hổ Tử lập tức đáp lại một tiếng rồi chạy vào trong.

Thích Yến chỉ lấy một cái ghế đẩu, cậu quay sang nhìn ba người kia: “Tự lấy ghế ngồi đi.”

Ba người lần lượt gật đầu: “Được.”

Ngoan ngoãn nghe lời, không có chút gì là ngạo mạn như kiểu tóc.

Sư Nhạc khẽ nhướng mày.

Thích Yến đưa cái ghế đẩu cho Sư Nhạc: “Chị ngồi đi.”

Sư Nhạc cười cười, cũng không khách sáo ngồi xuống. Tầm mắt Thích Yến rơi xuống tay cô, sau đó cậu lại xoay người bước vào nhà, lấy chai thuốc ra.

Cậu cúi người đưa cho Sư Nhạc: “Tay chị sưng lên rồi.”

Ba cậu nhóc vừa lấy ghế ngồi xuống, nghe vậy liền ngẩng đầu lên. Lưu Thủy Dương đứng mũi chịu sào, cậu ấy bước tới vài bước, nhìn tay Sư Nhạc: “Cô giáo, xin lỗi.”

Sư Nhạc nhận chai thuốc xịt của Thích Yến, không nhìn Lưu Thủy Dương: “Bây giờ không muốn nghe.”

Cô xịt một ít thuốc lên tay, sau đó ngẩng đầu lên: “Cám ơn cậu.”

Thích Yến cong môi, nhận lại chai thuốc: “Mọi người nói chuyện đi, em đi làm cơm.”

Cậu bước vào nhà, đợi Hổ Tử đưa nước ra xong liền lôi Hổ Tử vào trong, sau đó đóng cửa lại.

Sư Nhạc buồn cười, cô dựa vào cửa nhà chính của Thích Yến, nhìn ba cậu nhóc trước mặt: “Được rồi, bây giờ chúng ta nói chuyện đi.”

Cô cũng là lần đầu tiên gặp chuyện này, lúc ở trên xe nghe Lưu Thủy Dương nói như vậy, nhất thời cô không biết phải nói gì, bây giờ mạch suy nghĩ rốt cuộc cũng đã rõ ràng hơn đôi chút.

Lưu Thủy Dương có chút khó chịu: “Nói chuyện gì?”

Sư Nhạc hỏi: “Năm nay các cậu mười bốn rồi đúng không?”

“Vâng.”

Sư Nhạc khẽ gật đầu: “Mười bốn tuổi, giáo viên Ngữ Văn có lẽ cũng đã giao cho các cậu bài tập có liên quan đến ước mơ sau này?”

Ba người đều sửng sốt hồi lâu, không ngờ vấn đề Sư Nhạc hỏi lại bình thường như vậy.

Nói gì đây, nói là ước mơ được đậu đại học A, đại học B sao? Đó chỉ là ước mơ của những đứa trẻ lúc nhỏ, bây giờ còn nói như vậy thì không chừng có hơi giả dối.

Lưu Thủy Dương lắc đầu: “Không có ước mơ gì cả.”

Sư Nhạc hỏi ngược lại: “Cậu muốn rời khỏi bố cậu, đó không phải là ước mơ sao?”

Lưu Thủy Dương há hốc, nhất thời cũng không biết nên phản bác thế nào, qua một lúc lâu mới miễn cưỡng gật đầu: “Cứ coi là như vậy đi.”

Sư Nhạc lại nhìn về hai người còn lại.

Hai người này đưa mắt nhìn nhau.

Vương Binh: “Thôi không nói những thứ phi hiện thực nữa, em thích kiếm tiền, ba mẹ em cũng không cần ra ngoài làm công cho người ta nữa.”

Triệu Khang: “Em muốn kiếm tiền để xây nhà, sau đó cưới vợ sinh con.”

Hai cậu nhóc còn lại phì cười giễu cợt: “Có tiền đồ đấy.”

Sư Nhạc ngước mắt nhìn bọn họ: “Nói xong chưa?”

“Xong rồi.”

Sư Nhạc lại hỏi: “Tại sao kỳ nghĩ hè này ba người các cậu lại đến trường học?”

Ba người nói thật: “Không muốn ở nhà, cũng không muốn làm việc nhà.”

Sư Nhạc cười lạnh một tiếng: “Thì ra đó là nơi cho các cậu chạy trốn.”

“Cho nên…” Sư Nhạc chỉ vào ba chiếc ba lô đựng vài bộ quần áo của bọn họ, “Các cậu cầm theo một chút tiền không biết ăn được mấy bữa, vài bộ quần áo không chống đỡ nổi tới mùa thu, mang theo sự can đảm không biết lấy từ đâu chỉ sau một đêm, chỉ như vậy mà đã muốn lang bạt kỳ hồ?”

“Không biết xã hội có thể ăn thịt người sao?”

Lưu Thủy Dương cắn răng nói: “Cũng đâu phải không vượt qua được.”

“Vượt qua được?” Sư Nhạc hỏi ngược lại, “Dùng cái gì để vượt qua? Các cậu là kiểu người tuỳ hứng, việc đồng áng còn không muốn làm mà đã có nghị lực bỏ trốn?”

“…….”

Sư Nhạc sa sầm mặt, nghiêm nghị nói: “Cậu ngay cả chín năm giáo dục bắt buộc cũng không có nghị lực hoàn thành, lấy đâu ra tự tin cảm thấy bản thân có thể đối mặt với cuộc sống loạn lạc bên ngoài?”

“Không muốn làm việc đồng áng, người nhà cho cậu đến trường, dung túng cho cậu, nhưng bên ngoài làm gì có ai dung túng cho cậu được như vậy?”

“Không làm thì không có tiền, không có tiền thì sẽ không có cơm ăn, không có cơm ăn thì đói chết!” Cô nói, “Sẽ chẳng có ai thương cảm cho cậu đâu, cậu thậm chí còn không có lựa chọn nào khác, bởi vì cậu không có tư cách, cậu chỉ có thể giống như một món hàng hóa, bị người khác chọn tới nhặt lui, cuối cùng cũng không thể thoát khỏi số phận bị đá văng ra ngoài.”

Ba cậu nhóc sửng sốt nhìn cô, nghe cô nói đến chết lặng.

Cuối cùng, Lưu Thủy Dương cúi đầu nói: “Bọn em chỉ là, chỉ là không muốn bị mắc kẹt trong môi trường hiện tại thôi.”

“Nhưng đó không phải là lựa chọn đúng đắn của cậu.” Sư Nhạc trầm giọng nói, “Cậu đang dùng cách tự hủy hoại bản thân để thoát ra khỏi môi trường này, sau đó lại rơi vào một vũng bùn khác, một vũng bùn mà dù cậu có liều mạng cũng chưa chắc thoát ra được.”

Cả ba người đều có chút bối rối.

Những lời nói này có hơi giống với những gì mà giáo viên của các cậu đã nói trước đây, nhưng cũng không quá giống, còn cụ thể không giống ở đâu thì bọn cậu không nói ra được.

“Các cậu mới mười bốn tuổi.” Sư Nhạc hơi ngồi thẳng người dậy, “Các cậu còn rất nhiều thời gian để cải thiện bản thân, ở một độ tuổi tốt hơn, các cậu còn gặp được rất nhiều người và có nhiều trải nghiệm hơn, hiểu thêm về thế giới rộng lớn bên ngoài.”

“Chứ không phải vừa mới lớn đã vùi mình vào dòng xoáy của xã hội, nóng lòng muốn trở thành một người vật lộn để mưu sinh.”

“Sau này các cậu sẽ được nhận vào một trường cao trung tốt, rời khỏi nơi này, gặp được những người giống các cậu, những người có tầm nhìn khát khao vô hạn về tương lai, sau đó còn được nhận vào một trường đại học tốt, lựa chọn cho mình một chuyên ngành yêu thích, làm được điều mình yêu thích, thậm chí, còn gặp được một người khiến các cậu cảm thấy bồi hồi xao xuyến, sau đó cùng trải qua một tình yêu oanh oanh liệt liệt.”

“Chứ không phải như bây giờ, chen chúc lên xe lửa, đến một thành phố xa lạ, cầm theo chút tiền đi tìm thuê một căn phòng nhỏ hẹp, ngày nào cũng phải thức khuya dậy sớm, làm công việc mệt mỏi nhất, rào trước đón sau những mối quan hệ xã giao vừa giả tạo nhưng lại không thể từ chối, thậm chí còn không có thời gian để nghĩ về tương lai của bản thân.”

“Tuổi mười bốn, các cậu lý ra nên tận hưởng thanh xuân, chứ không phải để vật lộn.”

Sư Nhạc nói xong, uống một ngụm nước, nhìn ba người đã hoàn toàn ngơ ngẩn: “Các cậu sẽ chọn cái nào?”

Bầu không khí trầm lặng vài giây.

Vương Binh và Triệu Khang lần lượt cúi đầu: “Cái thứ nhất.”

“Những ngày tháng trước mắt của các cậu, đừng đem hoàn cảnh gia đình ra làm cái cớ, các cậu chỉ là không muốn học mà thôi.” Sư Nhạc nói trúng tim đen, “Các cậu ‘vò đã mẻ lại muốn sứt’, để mặc cho bản thân gục ngã, cảm thấy sống như vậy là đã tốt, rồi gặp chút trắc trở lại cảm thấy bản thân chịu không nổi, nhưng sau này thì sao? Không có ai đứng mãi một chỗ đợi các cậu đâu.”

“Bố mẹ các cậu rồi sẽ già, cũng sẽ có một ngày họ không còn sức để làm gì nữa.”

“Tranh thủ những ngày đó chưa đến, các cậu nên sớm quay đầu đi.”

Lưu Thủy Dương siết chặt tay, mắt có chút đỏ lên: “Nhưng mà, cô giáo, cô nói em phải làm thế nào đây, em có thể làm gì được đây?”

Sư Nhạc nhìn cậu ấy, rất lâu, sau đó đứng dậy, vỗ vỗ vai cậu ấy, nói: “Nếu ở gần không hợp thì nên giữ khoảng cách.”

Lưu Thủy Dương ngẩng đầu lên.

“Không phải cậu đang học nội trú sao?” Sư Nhạc nói, “Cứ ở lại trường thôi.”

Lưu Thủy Dương: “Vậy còn kỳ nghĩ hè thì sao?”

“Có rất nhiều nơi có thể đi mà.” Sư Nhạc khẽ cười, “Cậu có thể đi đến bất cứ nơi nào mà cậu muốn, nhưng chỉ cần ghi nhớ một điều, đó là không được bỏ dở việc học của mình.”

Lưu Thủy Dương sửng sốt hỏi cô: “Cô giáo, sao cô không thuyết phục em cùng sống hòa bình với bố?”

“Không phải cậu không thích sao?” Sư Nhạc nhìn ngọn núi phía xa xa, “Giáo viên không quản được khuyết điểm của phụ huynh.”

“Việc ông ấy làm không đúng thì chính là không đúng.” Sư Nhạc nói, “Cho dù ông ấy có yêu thương cậu, thì đó cũng không phải là lý do để tổn thương cậu.”

“Cậu cũng có thể yêu thương ông ấy, nhưng ở gần ông ấy phải chịu đựng mọi thứ, đó không phải là cách duy nhất để yêu thương ông ấy.”

Sư Nhạc uống cạn nước trong cốc: “Được rồi, hôm nay tâm sự đến đây thôi.”

Cô vươn tay gõ vào cửa phòng Thích Yến: “Tiểu Yến.”

Cửa nhanh chóng mở ra, Thích Yến rũ mắt nhìn cô.

Sư Nhạc cầm cốc nước đã uống cạn, cười nói: “Muốn xin một cốc nước nữa.”

Thích Yến cong môi: “Được.”

Sư Nhạc theo cậu vào trong nhà, Thích Yến lại rót cho cô một cốc nước khác, sau đó nhìn về phía ba cậu nhóc.

“Vào đây đi.”

Sư Nhạc dựa vào tường, nhìn ba người bọn họ nghiêm túc bước vào cửa, rồi lại ngay ngắn ngồi xuống, cô nghiêng đầu cười nói: “Cậu từng đánh bọn họ rồi đúng không?”

Thích Yến quay đầu nhìn cô: “Làm gì có.”

Sư Nhạc nói: “Vậy chứ tại sao bọn họ nhìn thấy cậu lại thật thà như vậy?”

“Không biết nữa.” Thích Yến liếc mắt nhìn ba người, nhẹ giọng nói, “Các cậu sợ anh?”

“Không sợ.” Ba người đồng loạt lắc đầu, rồi lại nhấn mạnh: “Là tôn trọng.”

Thích Yến: “…..”

Sư Nhạc nhịn không được bật cười, vỗ tay nói: “Tiểu Yến rất khá.”

Cô uống cạn cốc nước rồi đặt cái cốc xuống: “Được rồi, trời cũng không còn sớm nữa, tôi về đây.”

Động tác của Thích Yến thoáng khựng lại: “Chị không ăn cơm sao?”

“Sao có thể ăn cơm nhà cậu mãi được.” Hiện tại cũng không phải tình huống đặc biệt, Sư Nhạc làm xong việc rồi, cũng nên quay về, “Không thích hợp cho lắm.”

Thích Yến trầm mặc, sau đó đặt đồ ăn trong tay xuống, quay vào phòng, qua một lúc lại bước ra, “Em đưa chị về.”

Bây giờ cậu vẫn còn bốn bạn nhỏ đang gào khóc đòi ăn, thời tiết bên ngoài cũng không tệ, trời cũng chưa tối, Sư Nhạc quả thực không nghĩ ra được lý do nào hợp lý để cậu đưa mình về, bèn nói: “Không cần đưa đâu.”

Thích Yến không đáp lại, nhưng vẫn nhấc chân bước ra ngoài.

Sư Nhạc đi theo cậu, thấy mấy đứa nhỏ phía sau đang rục rịch đứng dậy, cô nói: “Ngồi yên đó đi.”

Cô cũng không phải là nhân vật gì đặc biệt, không nhất thiết phải ào ạt đưa đón như vậy.

Ra khỏi cửa, Thích Yến không lái xe, cậu quay đầu lại hỏi: “Tay chị đã đỡ hơn chút nào chưa?”

“Đỡ rồi.” Hôm nay Sư Nhạc đã thay một miếng băng cá nhân khác, “Đây chẳng phải là miếng băng cá nhân mà cậu đã đưa thêm cho chị sao?”

Thích Yến liếc nhìn, sau đó nói: “Cảm mạo vẫn chưa khỏi.”

Thực ra đã khỏi rồi, hiện tại chỉ còn ít di chứng, cổ họng vẫn còn chút khàn khàn mà thôi. Sư Nhạc nhịn cười nói: “Chị ở trong lòng cậu yếu đuối vậy sao? Chỗ này không khỏe, chỗ kia không khỏe.”

Thích Yến lắc đầu: “Không phải.”

Tầm mắt của cậu dịch chuyển xuống dưới, nhìn cánh tay của cô: “Nhưng chị không chú ý đến sức khỏe của bản thân là sự thật.”

Sư Nhạc đưa tay ra sau lưng: “Chị phát hiện.”

Thích Yến bước chậm lại, hỏi: “Phát hiện gì?”

“Tuổi vẫn còn trẻ.” Sư Nhạc chầm chậm nói, “Nhưng quản rất nhiều chuyện.”

Thích Yến đè nén chút hoảng hốt trong lòng, lấy chai xịt từ trong túi ra: “Chị cầm cái này về xịt đi.”

Sư Nhạc nhìn chằm chằm tay cậu một hồi lâu, sau đó đột nhiên hỏi: “Có phải chị đã cầm của cậu rất nhiều thứ rồi không?”

Nhưng cẩn thận nghĩ lại, hình như cũng chẳng cầm thứ gì cả, ngoài miếng băng cá nhân trên tay.

“Không cầm gì cả.” Thích Yến nhét chai xịt vào tay cô: “Chị nhớ nhầm rồi.”

Sư Nhạc: “Vậy thì cũng nhận của cậu rất nhiều ân tình rồi.”

Thích Yến: “Chị nhất định phải tính toán rạch ròi vậy sao?”

“Tại chị sợ mình trả không nổi.” Sư Nhạc nhìn chai xịt trong tay, nhất thời bật cười: “Cậu quá tốt rồi.”

Thích Yến dừng bước, không đi về phía trước nữa, cậu chỉ đưa Sư Nhạc đến khúc cua này thôi.

Cậu nhẹ giọng nói: “Chị cũng rất tốt.”

Sư Nhạc nghiêng đầu ngẫm nghĩ, nghĩ mãi cũng chẳng biết mình có chỗ nào tốt, có điều vẫn nói: “Nếu cậu đã nói như vậy, chị cũng đành phải tin thôi.”

Thích Yến khẽ cười: “Ừm.”

“Có điều, vẫn phải phiền cậu một chuyện.” Sư Nhạc nói.

“Hửm?”

“Mặc dù chị đã nói chuyện với các cậu ấy một buổi trời, nhưng vẫn có một số chuyện, nói thì vẫn dễ hơn làm.” Sư Nhạc quay đầu nhìn cậu, mặc dù lúc đó cửa đang đóng, nhưng cách âm ở nhà Thích Yến cô biết rất rõ.

Lúc nói chuyện cô không hề cố ý đè thấp âm lượng, trong nhà có muốn nghe cũng có thể nghe được.

Lúc cô nói những lời đó, mặc dù không cố ý trốn tránh, nhưng bây giờ cũng có chút ngại ngùng: “Nói sao nhỉ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên chị làm quân sư cho cuộc đời của người khác, kinh nghiệm vẫn chưa đủ, nói chuyện thì đường hoàng thế, nhưng cũng có một số lời nói ra hơi có chút lộn xộn.”

“Tiểu Yến cậu thông minh, cũng thân với bọn họ hơn chị, nên phiền cậu nói chuyện với bọn họ lại một lần nữa.”

Thích Yến nhìn cô: “Chị tin tưởng em vậy sao, không sợ em đầu độc bọn họ à?”

“Hoặc là bọn họ sẽ chỉnh ngược lại em?”

“Cậu sẽ làm vậy sao?” Sư Nhạc cười hỏi, “Bọn họ sợ cậu, nói không được thì hành động, nhốt bọn họ vào nhà rồi tẩn cho một trận cũng không sao.”

Thích Yến rũ mắt, thấp giọng nói: “Ừm hửm, vậy để em tẩn cho bọn họ một trận rồi đưa về nhà.”

Sư Nhạc nghe vậy thì biết cậu đã đồng ý rồi.

Cô duỗi tay ra: “Tiểu Yến, bắt tay cái đi.”

Thích Yến ngẩn ngơ nhìn bàn tay mảnh mai của cô, hơi hơi nhướng mày, có chút nghi ngờ.

“Hửm?”

“Rất vui được gặp cậu ở nơi này.” Sư Nhạc nói, “Bởi vì hoàn cảnh hiện tại nên cũng không tiện tặng cậu món gì, đợi đợt hỗ trợ giảng dạy kết thúc, chị mời cậu ăn một bữa cơm.”

Đầu ngón tay của Thích Yến khẽ động đậy, mãi một lúc sau mới đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay cô.

Cậu không dám dùng sức, cũng không dám chủ động nắm lấy, chỉ cảm giác bàn tay của cô nữ sinh rất ấm áp, nhưng không ướt át, trắng hơn cậu rất nhiều, đầu ngón tay tròn trịa và mềm mại.

Cái nắng như thiêu đốt ở mảnh đất này dường như đã bỏ quên cô, không làm cô rám nắng.

Cậu không khỏi tự hỏi, phải chăng cả bàn tay cô cũng mềm mại như vậy.

Giây tiếp theo, đầu ngón tay mảnh khảnh khép lại, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, ở trong không khí khẽ lắc nhẹ.

Thích Yến thoáng ngẩn ngơ, rất mềm.

Sư Nhạc nói: “Vậy hứa rồi đấy nhé.”

“Ừm.” Bàn tay bị nắm lấy có chút tê dại, cậu sợ mình nhịn không được sẽ bóp nhẹ vào đầu ngón tay cô, tầm mắt cậu khẽ dịch chuyển xuống cổ tay cô, cẩn thận cảm nhận sự mềm mại.

Nhưng cậu chỉ đơn thuần bắt tay, không dám nhúc nhích.

Sư Nhạc lại lắc tay một lần nữa, khóe miệng khẽ cong lên, quyến rũ hệt như một yêu tinh: “Tiểu Yến, chị rất vui được gặp cậu.”

Nói xong cô lại lắc bàn tay đang nắm lấy của hai người, sau đó thả ra.

Thích Yến thu tay về, yết hầu khẽ chuyển động: “Em cũng vậy, rất vui được gặp chị.”

Cả gương mặt của Sư Nhạc đều tràn ngập ý cười, cô vẫy tay: “Quay về đi, tạm biệt.”

Nhìn bóng lưng cô nữ sinh đã rời đi, Thích Yến mới từ từ mở bàn tay phải của mình ra, rồi nhẹ nhàng cuộn lại, trống rỗng nắm chặt.

Tự lẩm bẩm một mình: “Thật sự, rất vui.”

Được gặp em.