Chỉ Là Tôi Nhớ Em

Chương 14




~~~~~~~~~~~

Tối hôm đó Hạ Băng chuyển về nhà mẹ. Sau khi giúp em chồng dọn hành lý, Tiểu Mai mang một tách trà vào phòng, nói với Khải Phong:

– Này anh, mẹ hỏi hôm nay tôi với anh cùng qua đó ăn tối được không

Khải Phong đang đánh tài liệu trên máy tính chợt dừng lại. Ánh mắt anh hơi trầm xuống:

– Cô đi một mình đi, tối nay tôi có hẹn rồi

Tiểu Mai ủ rũ gật đầu rồi đi ra ngoài

Cuối cùng cũng chỉ có Tiểu Mai và Hạ Băng về nhà mẹ.

– “Mai Mai, Khải Phong không đến sao?”_ Phu nhân Nhã Hạnh không thấy xe của anh liền hỏi cô

– À…hôm nay anh Phong có hẹn ăn tối với đối tác nên không đi được. Hôm nào anh ấy rảnh, nhất định sẽ cùng con về thăm mẹ”_ Cô mỉm cười nói với bà

“Đúng đấy mẹ ạ, chúng ta vào thôi”_ Băng Băng nói rồi kéo cả 2 vào nhà

……..

Sau bữa tối ở nhà mẹ chồng, Tiểu Mai bắt taxi đi về nhà. Qua một khu phố sầm uất, Mai Mai chợt thấy Khánh Ly. Cô ta mặc bộ váy kim tuyến xẻ sâu vô cùng nổi bật, bước ra từ xe ô tô sang trọng. Ngay sau xe của Khánh Ly là một chiếc xe cũng sang trọng không kém…nhưng hình như đây là xe của…Khải Phong. Tim cô bỗng đập mạnh.

-“Chú ơi dừng xe”_ Mai Mai trả tiền taxi rồi bước xuống. Khánh Ly và người kia đã đi vào quán bar. Cô không dám tin nhưng vẫn hy vọng người đó không phải anh.

Tiểu Mai lấy hết can đảm bước vào quán bar. Tiếng nhạc lớn đến chói tai, cô cố gắng đứng gọn vào một góc, nhìn xung quanh tìm Khánh Ly. Nhưng chưa kịp nhìn thấy Khánh Ly, cô đã trông thấy Khải Phong, vô cùng nổi trội trong đám người kia. Khánh Ly đang đứng bên cạnh, hết sức tự nhiên khoác tay anh. Cả 2 cười nói vui vẻ, thỉnh thoảng Khánh Ly còn thì thầm gì đó vào tai Khải Phong, anh không trả lời nhưng lần nào cũng mỉm cười đồng ý. Mỗi lần nhìn anh cười, cơn đau lại ùa vào lòng cô

Khải Phong vừa nhìn lướt qua chỗ Tiểu Mai, cô cuống quýt dời tầm mắt, xoay người lại. Mai Mai không có dũng khí đối mặt với anh lúc này. Cô không dám dành lại chồng mình từ tay người phụ nữ kia, cô không đủ tự tin. Cô cười tự giễu bản thân mình, rốt cuộc chỉ như con ngốc ngồi một chỗ xem anh và người ta vui đùa.

Một lúc lâu sau Khánh Ly kéo Khải Phong rời khỏi quán bar. Tiểu Mai lén quay lại nhìn, chỉ còn thấy bóng lưng cao lớn của anh

Cô cắn chặt môi, viền mắt đỏ hoe, chỗ nào đó trong ngực có chút đau nhói: “Trương Tiểu Mai, mày quá ngây thơ rồi, bây giờ là lúc nào mà vẫn còn ảo tưởng vào tình yêu của anh ta”

Chợt bàn tay cô bị ai đó nắm nhẹ:

– “Không nên ở đây nữa”

Tiểu Mai tròn mắt ngạc nhiên nhìn người đàn ông bên cạnh:

– Minh Vũ?

__________________

Tiểu Mai cùng Minh Vũ rời khỏi quán bar.

– “Vũ Vũ, sao cậu lại tới đó?”_ Cô lí nhí hỏi anh

– “Mình đi cùng bạn. Thế còn cậu, sao cậu lại ở đó?”_ Minh Vũ quay sang nhìn Tiểu Mai

Cô nhìn ra xa, không biết nói gì.

-“Người đàn ông đó…là chồng cậu?”_ Minh Vũ hỏi nhưng giọng lại như khẳng định.

-“Ừ”_ Tiểu Mai khó khăn gật đầu.

– “Tại sao lại như vậy? Mai Mai, sao cậu phải khổ sở chịu đựng như vậy? Nếu không có tình cảm thì nên chấm dứt luôn đi mới phải chứ??”_ Minh Vũ xót xa nói

Tiểu Mai cười khổ:

– “Không phải không có tình cảm…chỉ là tình cảm chỉ đến từ một phía…”

Cô cảm thấy hốc mắt mình cay cay, bèn vội cúi đầu xuống. Hàng lông mi dài che lấp đôi mắt long lanh đã ngấn nước

Không gian trở nên yên tĩnh lạ thường. Minh Vũ thở dài nhìn cô:

– “Mai Mai, đừng dồn ép bản thân. Ấm ức thì hãy tìm chỗ dựa, muốn khóc thì cứ khóc thật lớn”

Nước mắt đã kìm nén thật lâu, giờ phút này từng giọt nặng nề cũng rơi xuống. Đôi vai gầy khẽ run lên, Tiểu Mai rốt cuộc cũng bật khóc.

Minh Vũ lặng lẽ ôm cô, anh hy vọng chút hơi ấm của mình sẽ làm cô vơi đi nỗi đau trong tim. Lúc này Minh Vu chợt nhận ra mình rất ghen tị với Lưu Khải Phong, ghen đến sắp phát điên. Anh ta có được trái tim Tiểu Mai, còn anh chỉ có thể an ủi cô, nhìn cô đau lòng vì người khác…

__________

Xe của Khải Phong dừng lại trước cửa nhà Khánh Ly

– “Tới nhà em rồi đấy, xuống xe đi. Hôm nay là ngày sinh nhật của em nên anh mới tới, từ giờ nếu không có chuyện gì thì đừng gọi cho anh”

– “Anh cũng vào đi, em có cái này muốn đưa cho anh”_ Khánh Ly níu lấy tay Khải Phong.

Anh hơi chần chừ nhưng cũng xuống xe.

….

– “Có gì quan trọng em mau nói đi”_ Khải Phong sốt ruột nhìn đồng hồ.

“Tạch!”_ Cửa phòng bị chốt lại. Khánh Ly đột ngột vòng tay ôm lấy cổ Khải Phong, kiễng chân, gắt gao hôn lên môi anh.

Khải Phong đẩy cô ra nhưng Khánh Ly không từ bỏ mà còn giơ tay cởi khuy áo sơ mi của anh.

– “Khánh Ly đủ rồi đấy!!”_ Khải Phong cau mày nắm lấy 2 cánh tay của cô. Anh đẩy cô lùi lại, cài khuy áo rồi đi ra phía cửa

Khánh Ly ngẩn người mấy giây rồi gào lên: “Khải Phong, em mới là người yêu của anh cơ mà!!”

Khải Phong không quay đầu lại, lạnh lùng nói:

“Em nên giữ lại cho mình chút lòng tự trọng”

_____________________

Minh Vũ đưa Tiểu Mai về nhà. Anh định quay sang hỏi địa chỉ thì thấy cô đã ngủ gật trên xe. Anh bật cười vuốt nhẹ má cô: “Sao ở đâu cậu cũng ngủ được thế?”

___________

….

Tiểu Mai dụi mắt tỉnh dậy thì thấy mình đang ngủ trong xe ô tô. Minh Vũ thì đang ngồi uống caffe và xem điện thoại rất “nhàn rỗi” bên cạnh.

– “Cậu dậy rồi à?”_ Anh mỉm cười

– “Ơ…sao lại…”

– “Mình định đưa cậu về nhưng không biết địa chỉ, cậu lại ngủ ngon như vậy, mình cũng không nỡ đánh thức”_ Minh Vũ từ tốn giải thích

Mai Mai vội vàng mở điện thoại ra xem. Gần 20 cuộc điện thoại của Khải Phong, cô để điện thoại chế độ im lặng nên chẳng hề biết gì. “Ôi không…đã hơn 1h rồi sao?”

– Vũ Vũ, nhà mình ở khu chung cư cao cấp X, đường Y, cậu đưa mình về đó được không?

_____________________

Trước khu chung cư…

– “Mình vào đây. Cậu về cẩn thận”_Tiểu Mai nói với Minh Vũ.

Anh gật đầu, choàng tay ôm lấy cô, khẽ nói:

– Hôm nay cậu khóc như vậy là đủ rồi, đừng buồn nữa hiểu chưa?

– “Mình biết rồi”_ Cô nhẹ cười tạm biệt Minh Vũ rồi đi vào

Đang đi tới thang máy, 1 giọng nói lạnh lẽo nhàn nhạt vang lên:

-“Cuối cùng cô cũng chịu về”_

Tiểu Mai giật mình quay lại, là Khải Phong. Anh vừa đi ra từ bãi đỗ xe, chắc cũng đã nhìn thấy Minh Vũ đưa cô về. Cả 2 cùng bước vào thang máy. Mai Mai lấy lại bình tĩnh:

– “Anh cũng thế còn gì”

Mặt Khải Phong ngày càng tối lại. Anh về nhà từ lúc 10h, ngồi đợi cô rồi ngủ quên luôn trên sofa. Khoảng 1h Khải Phong tỉnh dậy mà Tiểu Mai vẫn chưa về. Gọi đến mấy chục cuộc điện thoại vẫn không ai nghe máy, anh liền cuống cuồng lái xe đi tìm cô. Bây giờ thì sao? Cô về cùng người đàn ông khác, còn để hắn ôm mình ngay trước nhà. Rốt cuộc cô coi anh là gì?

Cửa thang máy vừa mở, Mai Mai liền đi thẳng ra ngoài. Cô cất giày lên giá, định đi vào phòng nhưng bị Khải Phong chặn lại:

– “Tôi có chuyện muốn nói”

– “Có chuyện gì để ngày mai đi, bây giờ tôi mệt rồi”_ Mai Mai nói rồi tiếp tục đi vào

“Tôi bảo cô đứng lại!!”_ Anh đuổi theo kéo mạnh cánh tay cô, trợn mắt quát

Tiểu Mai khẽ cau mày vì đau nhưng vẫn kiên cường không kêu một lời

– “Cô vừa đi đâu? Sao lại về cùng tên đó?”_ Khải Phong gằn giọng

– “Tôi đi có việc. Minh Vũ chỉ đưa tôi về”_ Tiểu Mai trả lời qua loa

Nghĩ đến chuyện hai người đó ở chung với nhau cả đêm Khải Phong không cách nào bình tĩnh nổi:

– “Đưa cô về? Sao không đi cùng hắn luôn đi?!”

– “Anh điên rồi sao? Bỏ tay tôi ra”

Thấy cô không quan tâm đến những gì mình nói mà chỉ muốn nhanh chóng vào nhà, Khải Phong lại càng tức giận. Anh lấy điện thoại trong túi xách cô rồi giơ lên:

– “Cô có thấy tôi đã gọi bao nhiêu cuộc không?? Tôi chưa nhắc cô về chuyện này sao? Nếu không dùng điện thoại thì cô giữ lại làm gì?!!”_ Khải Phong gào lên rồi hung hăng ném mạnh chiếc điện thoại vào góc tường.

Tiểu Mai không hiểu vì hoảng loạn hay ấm ức mà nước mắt lã chã rơi xuống.

Khải Phong im lặng hồi lâu rồi đột nhiên cất giọng chua xót:

– “Cô yêu cái tên Minh Vũ kia phải không?”

Mai Mai ngẩn người, cảm giác như trái tim bị bóp chặt. Cô muốn giải thích nhưng lời nói cứ nghẹn lại

Tức giận và thất vọng đan xen với nhau khiến đôi mắt anh trở nên u ám:

– “Tôi hiểu rồi”

Khải Phong đột nhiên buông mạnh tay khiến Tiểu Mai mất thăng bằng suýt nữa ngã.

Anh đi ra ngoài, sập mạnh cửa. Bàn tay nắm lại mang theo cơn giận dữ đấm vào vách tường, một tiếng “rắc!” vang lên do trật khớp xương, máu tươi theo nắm đấm nhỏ giọt xuống…

Tiểu Mai ngồi xụp xuống sàn nhà. Cô nhắm chặt mắt, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt hiện lên một nỗi đau khổ đến tuyệt vọng…

Khải Phong bước vào 1 quán bar nổi tiếng trong thành phố. Anh đi thẳng tới phòng VIP, tùy tiện ném áo vest lên ghế rồi gọi phục vụ mang ra 1 chai rượu đắt tiền. Một cô ả đi tới ngồi dựa vào người Khải Phong, khẽ vuốt ve ngực áo anh, bộ dạng vô cùng lẳng lơ:

– “Nhìn anh có vẻ không vui, em giúp gì được không?”

Khải Phong hơi nhếch miệng, nhìn cô gái bên cạnh rồi lạnh nhạt nói:

– “Ra ngoài”

Cô gái kia ngớ người: “Hả?”

– “Cút ra ngoài cho tôi!”_ Anh chán nản rít lên

——————————–

Sáng hôm sau, Tiểu Mai tỉnh dậy, mọi thứ như cũ, Khải Phong vẫn chưa về. Nhìn mình trong gương, cô chỉ biết thở dài: 2 mắt đã sưng lên vì khóc nhiều, gương mặt lại nhợt nhạt không chút sức sống. Mai Mai mệt mỏi đứng dậy định vào nhà vệ sinh thì điện thoại trên bàn đổ chuông. Cô hắng giọng, bắt máy.

-Alo

– Chào cô, cô là Trương Tiểu Mai phải không ?

– Đúng vậy, nhưng ai thế ạ?

– “Tôi là nhân viên của quán bar X, có vị khách tới chỗ chúng tôi uống rượu, hình như anh ấy say rồi, cứ liên tục gọi người tên là Tiểu Mai, tôi sợ anh ấy tiếp tục uống sẽ xảy ra chuyện nên mới lấy điện thoại gọi cho cô. Phiền cô đến luôn được không?”

Tiểu Mai nghe xong, vừa lo lắng vừa kinh ngạc. Tửu lượng của Khải Phong không phải không tốt, hơn nữa uống rượu luôn biết tiết chế. Kể từ ngày về ở cùng anh, cô chưa bao giờ nhìn thấy Khải Phong bị say, sao bây giờ lại…Cô không muốn ra khỏi nhà với bộ dạng thảm hại này nhưng cũng không nỡ thể để anh ở đó.

– “Được rồi, 1 lát nữa tôi sẽ đến”

Ngay sau khi tắt máy, Mai Mai vội đi vào nhà vệ sinh sửa soạn gọn gàng rồi bắt taxi tới quán bar X.

……

Một nhân viên của quán bar dẫn cô tới trước của phòng VIP.

Cửa vừa mở, Tiểu Mai đã nhìn thấy Khải Phong. Anh ngồi tựa vào chiếc ghế sofa bằng nhung đỏ, cổ áo sơ mi mở rộng ra, chân mày nhíu chặt, trên tay cầm một chai rượu đã uống gần hết.

Mai Mai thở dài đi tới:

“Lưu Khải Phong, đi về thôi”

Khải Phong nhướn đôi mắt mông lung lên nhìn người đang đứng trước mặt, cảm thấy không tin lại cố căng mắt ra.

Tiểu Mai dơ tay định đỡ anh dậy nhưng bất chợt bị kéo xuống. Khải Phong ôm chặt lấy cô trong lồng ngực mình, mơ hồ nói:”Tiểu Mai, em đến tìm tôi sao?”

Gương mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng lên, lắp bắp:

“Này… anh làm cái gì thế? Mau buông tôi ra”

Mai Mai càng cố giãy giụa, Khải Phong càng ôm cô chặt hơn, miệng nở một nụ cười xấu xa: “Không buông…không buông thì sao?