Chỉ Muốn Sống Bên Cạnh Anh

Chương 37: Đơn thuần trở về ở (1)




Đúng lúc này, điện thoại trong tay Hàn Kinh Niên vang lên.

Trợ lý Trương lập tức ngậm miệng, muốn đợi Hàn Kinh Niên nghe xong rồi nói tiếp.

Ai ngờ một khắc sau, hắn xuyên qua kính chiếu hậu trông thấy Hàn Kinh Niên thế mà mí mắt đều không màng nháy một chút trực tiếp ngắt điện thoại.

Trợ lý cả kinh, miệng lúc này có thể đem một quả trứng gà nhét vào.

Trợ lý Trương há hốc mồm hồi lâu, không nhịn được nhìn Hàn Kinh Niên, mở miệng: "Phu nhân là tuần đầu bị thương, được đưa vào bệnh viện nhân dân, y tá khám cho phu nhân nói là có người gọi xe cứu thương đua phu nhân tới bệnh viện, lúc ấy là giữa trưa, tân tới đêm khuya phu nhân mới tỉnh lại, hôn mê đại khái là sáu, bảy tiếng, y tá còn nói phu nhân ở trong viện năm ngày sau mới xuất viện..."

Hàn Kinh Niên đột nhiên không hiểu hỏi: "Cô ấy gọi cho cậu là lúc nào?"

"Ây.." Bởi vì mỗi ngày quá nhiều chuyện, trợ lý Trương một lát cũng không nhớ ra được, hắn suy nghĩ một hồi: "...Chính là đầu tuần, tựa như là..."

Nói đến đây, trợ lý Trương đột nhiên tạm dừng, sau một lát, hắn khϊế͙p͙ sợ tiếp tục nói: "...Phu nhân là một đêm đầu tuần gọi cho tôi...Phu nhân nói cô ấy tạm thời có việc đi công tác, trêи thực tế cô ấy là, là, là dưỡng thương trong bệnh viện"

"Thế nhưng, tại sao phu nhân lại nói dối? Cô ấy..."

Trợ lý Trương còn chưa nói hết câu, hắn liền cảm giác được bầu không khí trong xe trở nên có chút không đúng, liền lập tức yên lặng trở lại.

Xe nhẹ nhàng tiến về phía trước.

Hàn Kinh Niên ngồi phía sau xe, thần sắc đạm bạc nhìn qua cửa sổ xe, từ đầu đến cuối không có mở miệng nói.

Điện thoại trong tay anh không ngừng reo lên, anh cũng không thèm bắt máy.

Cũng không biết xe hướng đi phái trước bao xa, trong đầu anh đột nhiên hiện lên ngày đó, tại bàn làm việc nghe luôn cảm thấy âm thanh của cô ấy có điểm gì kì lạ, anh muốn hỏi nhưng cuối cũng vẫn là tưởng mình nghe lầm, liền cúp máy... Bây giờ suy nghĩ lại một chút, khi đó là vì cô bị thương nên thanh âm phát ra mới rung động?

Thần sắc Hàn Kinh Niên từ đầu đến cuối không có biến hóa quá lớn, nhưng tay cầm điện thoại của anh lại dùng lực đạo mà ấn khiến ngón tay giữa trắng bệch.

Hạ Vãn An hôm nay tan làm muộn, lại thêm trêи đường về tương đối hỗn loạn, về đến nhà đã là bảy giờ tối.

Đợi đến lức nấu cơm xong, bày lên bàn ăn đã là 8: 30.

Cô vẫn giống như ngày thường, vẫn là như cũ bày ra hai cái bát, không quên múc cho bát đối diện canh.

Hạ Vãn An không đói, không ăn nhiều liền đặt bát xuống.

Cô nhìn thoáng qua thấy thời gian vẫn còn sớm, không vội vàng dọn bát đũa, cô ngồi trước bàn ăn, dùng đũa chấm nước rồi tùy ý viết vài chữ lên bàn.

Cửa đột nhiên truyền đến một tiếng động, Hạ Vãn An cả kinh lắc ngón tay một cái, cái đũa liền rơi xuống đất.

Lúc cô khom người đi nhặt đũa, nghĩ đến có thể trực tiếp đi vào căn nhà này, ngoại trừ cô, chỉ còn chủ nhân của căn nhà này là Hàn Kinh Niên.