Chỉ Muốn Sống Bên Cạnh Anh

Chương 90: Có phải cháu là sao chổi không? (2)




"Anh cả, mẹ, bố, có phải đều vì cháu mà qua đời không?"

"Cháu xem, chuyện này làm sao liên quan đến nó, lúc đó bà nói với nó chớ suy nghĩ lung tung, bà hỏi nó là ai đã nói hươu nói vượn, nó chỉ nhìn bà, không khóc mà an ủi, nói với bà, "Bà nội, từ sau cháu sẽ không nói như vậy nữa"."

Nói đến đây, khoé mắt Hàn lão thái thái không nhịn được rơi nước mắt, sau đó dường như nhận ra mình đã thất thố, vội vàng đổi giọng: "Cháu nhìn bà, thành thật nói cho bà biết đã xảy ra chuyện gì."

Hàn lão thái thái một bên nói, một bên cười cười: "Hiện tại, Kinh Niên đã kết hôn, có cháu chăm sóc nó, bà nội yên tâm hơn nhiều, chờ thêm hai năm nữa, cháu có con, gia đình còn và Kinh Niên lại càng hoàn chỉnh, bà lại càng yên tâm hơn, mặc kệ như thế nào, hiện tại rất tốt, tốt hơn trước kia, sau này sẽ càng tốt hơn."

Nghe nói đến đây, Hạ Vãn An rũ mắt suy nghĩ.

Về sau cô và Hàn Kinh Niên sẽ ngày càng tốt hơn sao? Hoặc chính là cô và Hàn Kinh Niên sẽ có về sau sao?

Từ khi anh và cô kết hôn đến nay, mặc kệ là hai người chung sống, không có ai biết anh và cô sống với nhau, bà nội tạo rất nhiều cơ hội cho bọn họ ở riêng với nhau, vậy nên mới nói những lời này, nhưng bà nội đâu có biết, cô đã từng rất cố gắng để tiến vào thế giới của Hàn Kinh Niên, nhưng cô chưa bao giờ có thể đi vào được.

Hàn lão thái thái biết một số chuyện đến liền dừng lại, bà đem chuyện trước kia kể ra đã khiến sắc thái Hạ Vãn An thay đổi không ít, dù sao vợ chồng chung sống với nhau, thế nào cũng sẽ có tình cảm với nhau, huống chi con gái sẽ dễ mềm lòng hơn, không chừng nghe chuyện này cô sẽ mềm lòng, không oán giận Kinh Niên nữa, về sau chuyện hai người sẽ đi đến đâu, xảy ra những chuyện gì còn phải xem duyện phận của họ.

Nghĩ đến đây, Hàn lão thái thái liền kết thúc chủ đề: "An An, cũng không còn sơm nữa, còn và Kinh Niên nghỉ ngơi sớm đi!"

"Dạ, bà nội." Hạ Vãn An lên tiếng, sau đó khi chuẩn bị tạm biệt, đột nhiên nghĩ đến đầu tuần này cô tăng ca, hôm đó công ty mất điện, cô gặp được Hàn Kinh Niên, sau đó nhó lại câu chuyện bà nội vừa kể, hiếu kì hỏi một câu: "Bà nội, Kinh Niên, anh ấy rất sợ bóng tối sao?"

Hàn lão thái thái ngẩn người: "Sao cháu biết? Là Kinh Niên nói sao?"

Hạ Vãn An lắc đầu, đem chuyện kể lại cho bà nội nghe.

Hàn lão thái thái thở dài một hơi: "Thì ra là như vậy, nhưng thật may, ngày đó Kinh Niên gặp được cháu, bằng không, hậu quả rất khó lường, không chừng sẽ chết mất."

"Chết?" Hạ Vãn An giật nảy mình.

"Đúng vậy, nó chính là mắc bệnh sợ bóng tối, là di chứng từ năm đó để lại, những năm nay, nó vẫn không thể vượt qua được." Hàn lão thái thái nói, đột nhiên thấp giọng: "An An, bà nội nói với con chuyện này, là do xem con là người vợ duy nhất của Hàn Kinh Niên, nhớ không được nói chuyện này với bất kỳ ai, bất kỳ kẻ nào cũng không được, bởi đây là nhược điểm lớn nhất của Kinh Niên, bị người ta phát hiện, không chừng mạng cũng không còn."

Hạ Vãn An thấy bà nội rất nghiêm túc, tự nhiên cũng thận trọng nghe rồi gật đầu.

Rời khỏi phòng bà nội, Hạ Vãn An luôn cảm thấy chuyện bà nội nói cho mình không hề đơn giản như vậy.

Cô một bên đi xuống lầu, một bên nghiêng đầu suy nghĩ, không chừng mạng sẽ không còn, sẽ không phải chuyện thang máy lần trước là một âm mưu mưu sát chứ?