Chỉ Nguyện Huynh Trưởng Không Đa Tình

Chương 24: Tiên tử 6




Năm xuân Đinh Dậu, mùng bốn tháng năm

Ta tiếp tục đi lên phía trước một đoạn, đột nhiên nhìn thấy một con sư tử đá.

Trên thân nó có rất nhiều vết cắt, nhưng nhìn một cái là ta đã biết đây là một cơ quan. Ta chuyển động thân nó, đột nhiên, một mũi tên ngắn bay tới.

May mà ta phản ứng nhanh nên mới tránh thoát được mũi tên này. Nhưng rất nhanh liền phát hiện, có lẽ ta sắp phải đối mặt không chỉ một mũi tên.

Vô số mũi tên từ bốn phương tám hướng bắn tới, ta chỉ có thể ngăn cản liên tục. May mà trước kia ta đã từng luyện qua kỹ năng ngăn cản tên bay tới từ bốn phương tám hướng, nếu không, chỉ bằng tốc độ xuất tiễn này thì chưa chắc ta đã ứng phó được.

Không biết sau bao lâu, những mũi tên này mới rốt cục bắn hết. Lúc này ta đã thở hồng hộc. Trong quá trình ngăn tên, ta cũng đã bị trầy da mấy lần, nhưng may mà đều không phải ở những chỗ hiểm.

Đột nhiên cảm thấy rất may mắn, trước khi tới đây từng đến một thôn trang, một người thiếu niên ở đó đã nói muốn theo ta bước chân vào giang hồ, thấy hắn kiên định như vậy, ta thiếu chút nữa đã đáp ứng hắn, nhưng cuối cùng vẫn không cho hắn đi theo. Bây giờ nghĩ lại thì thấy may mà không mang hắn theo, nếu không trong tình huống này, nếu như ta còn phải bảo vệ một người khác nữa thì khẳng định cả hai ta sẽ phải chết ở chỗ này

Đúng là rất mạo hiểm. Nhưng cũng may, hiện tại đã dừng lại.

Ta bước tới bên cạnh thạch sư, lúc nãy mới chỉ xoay nửa thân thể nó. Lúc ta mới xoay tới một nửa thì bắt đầu có mũi tên bay ra, chắc chắn là để chống lại sự xâm lăng của người bên ngoài. Cho nên nếu như hiện tại ta xoay nó tiếp...

Ta đoán, có lẽ là sẽ có đường.

Ta thực hành ngay ý tưởng của mình, sau khi ta xoay con thạch sư trọn một vòng, ta nghe thấy âm thanh ầm ầm vang lên.

Ngay sau đó, một cánh cửa đá ầm ầm mở ra ngay sau lưng thạch sư, ta nhìn thấy một lối cầu thang đi xuống.

Ta đứng trên đỉnh cầu thang nhìn xuống, chỉ thấy một mảnh đen kịt. Đây là một mật đạo, nối Thanh trạch với...

...với cái gì?

Bên kia lối cầu thang sẽ có cái gì?

Ta không biết rõ.

Nhưng ta muốn biết. Ta đã tới nơi này rồi, cho nên hiện tại ta dự định tiếp tục đi tới đích, cho tới khi không thể đi tiếp được nữa thì thôi.

...

Ba người trở lại Thanh trạch. Sóc Dương băng bó kỹ vết thương cho Hạ Ý. Lúc trước Sóc Dương đã nói cho Hạ Liên biết nơi lấy nước sạch rồi, bởi vì cửa khép hờ nên nàng cũng không nghĩ nhiều mà trực tiếp vào luôn.

Kết quả là, hắn vừa mới băng bó vết thương xong, còn chưa mặc quần áo, nửa người trên để trần.

Mặt Hạ Liên đỏ lên, không dám nhìn nữa, vội vã bỏ nước xuống xoay người ra ngoài.

Tiếng cây cối ngoài phòng lọt vào tai, hơi lạnh của gió thổi lên sợi tóc nàng. Nàng nhớ tới hết thảy những chuyện khi đến đây, đột nhiên có chút hoảng hốt.

Vốn là, nàng chỉ là một cô nương vô cùng bình thường ở huyện Thanh Thủy, nhưng đột nhiên, bởi vì một chuyện ngoài ý muốn mà nhân sinh của nàng phát sinh biến hóa long trời lở đất.

Có đôi khi, vận mệnh thật sự rất huyền diệu, ai có thể biết được những chuyện đen tối đã xảy ra, liệu có phải là vận mệnh cố ý an bài?

"Đang nghĩ gì?"

Đột nhiên, sau lưng vang lên một âm thanh trầm thấp từ tính.

Hạ Liên quay đầu lại, thấy Hạ Ý đã mặc xong quần áo. Màu xanh nhạt nho nhã, nhưng khi mặc trên người Hạ Ý lại có vẻ cao ngạo trong trẻo mà lạnh lùng.

"Đại ca." Nàng xoay người, ngồi xuống trên ghế đá cạnh hắn, không biết tại sao, bầu không khí lại có chút kỳ diệu, nàng không biết nên mở miệng nói gì.

"Vết thương còn đau không?

Hạ Liên lắc đầu: "Không đau."

"Ừm."

Hạ Ý không nói gì nữa, ánh mắt đột nhiên hướng về phía chân trời xa xôi.

Hạ Liên nghiêng đầu, nhìn gương mặt nghiêng của hắn. Đây là lần đầu tiên nàng thật tình quan sát hắn như thế, bình thường hắn cao lãnh quá nên nàng không dám tới gần, cứ cảm thấy rằng nếu tới gần hắn thì sẽ chọc giận hắn, mà chọc giận hắn thì sẽ chết rất thảm.

Dù sao, ngay cả Hạ Doanh tùy hứng như thế nhưng khi đứng trước mặt hắn cũng không dám lỗ mãng.

Hiện tại, nàng cứ thế lẳng lặng nhìn gương mặt nghiêng của hắn. Ánh trăng rọi xuống vô cùng dịu dàng. Kỳ thật hắn rất dễ nhìn, ngũ quan càng tinh xảo lập thể hơn so với Hạ Văn, nhưng chỉ bởi vì bình thường khiến người ta cảm thấy hắn quá lạnh lùng, thậm chí là áp bách, nên những cô nương và nha hoàn trong Hạ Phủ đều thích Hạ Văn hơn. Các cô nương cũng nói, trong các công tử phú quý ở kinh thành thì sự lựa chọn đầu tiên của họ vẫn là nhị công tử Hạ gia.

Đột nhiên, hắn nghiêng mặt sang.

Hạ Liên giật cả mình, đây là lần thứ hai nàng nhìn hắn chằm chằm thì bị phát hiện.

"Nhìn gì?"

Hạ Ý hỏi rất thẳng thắn, Hạ Liên cũng trả lời thẳng thắn: "Nhìn huynh."

"Ta thì có gì mà nhìn chứ."

"Ai bảo thế, rõ ràng đại ca rất dễ nhìn."

Hạ Liên cũng không biết sao khi đó lá gan của mình to đến vậy, dám ăn nói như vây với Hạ Ý. Hình như lúc này nàng đã quên, người nam nhân trước mắt nàng này là một kẻ lãnh khốc vô cùng cỡ nào. Hắn chỉ động một ngón tay đã có thể khiến cho tất cả người Mã gia biến mất trên đời này.

Hạ Ý nghe vậy thì đầu tiên là ngẩn ra, tiếp đó, đột nhiên không nhịn được cong môi lên.

Hạ Liên nhìn đến ngây người. Nàng chưa từng thấy Hạ Ý cười, cho tới nay, nàng vĩnh viễn chỉ thấy gương mặt lạnh lùng và thái độ vĩnh viễn cách người ngàn dặm của hắn.

Nhưng hóa ra, khi hắn cười lên lại dễ nhìn như vậy sao?

"Đại ca, về sau huynh nhất định phải cười nhiều vào." Hạ Liên nhếch miệng cười với hắn: "Lúc huynh cười trông càng dễ nhìn hơn."

Nhưng khi nàng nói xong câu đó thì tia cười còn sót lại dưới đáy mắt lại biến mất.

Hạ Liên thấy hắn đột nhiên thay đổi sắc mặt, không biết lời nào của mình đã chọc giận hắn, lập tức rũ mắt xuống, không nói tiếp nữa.

Trầm mặc hồi lâu, hắn đột nhiên nói: "Từng có người cũng nói với ta như vậy."

Hóa ra là gợi lại ký ức trong lòng hắn sao?

"Có đôi khi, ta cảm thấy muội và hắn.. thật là giống."

Hạ Liên nghe vậy, không biết tại sao trong lòng bỗng xét qua một tia cảm giác khác lạ.

"Muội và nàng ta(*) rất giống sao? Nàng ta... là người rất quan trọng với huynh hả?"

(*)Nàng và hắn trong tiếng TQ có cách phát âm giống nhau.

"Ừm."

Hóa ra, trong lòng Hạ Ý vẫn luôn luôn có một "nàng" nào đó. Nàng vẫn tưởng rằng, dạng nam nhân như Hạ Ý sẽ không động tình với bất cứ nữ tử nào.

Hạ Liên nghĩ, cô gái được đại ca quý trọng nhất định rất hạnh phúc.

...

Năm xuân Đinh Dậu, mùng bốn tháng năm.

Ta đi từng bước một theo cầu thang xuống dưới, càng xuống thì càng có cảm giác lạnh. Không biết đi được bao lâu, cầu thang biến thành mặt đất bằng phẳng. Phía trước là một lối đi nhỏ hẹp, ta cẩn thận đi lên trước, cho đến khi nhìn thấy cầu thang một lần nữa.

Cầu thang lần này là cầu thang đi lên.

Phát hiện này khiến ta thấy mừng rỡ khôn nguôi, bởi điều này có nghĩa là, có lẽ cuối đoạn đường này sẽ không phải là bất cứ tầng hầm nào trong địa cung Thanh trạch mà mà một chỗ khác.

Ta tiếp tục đi tiếp, vừa đi vừa đếm bậc thang. Vừa nãy đi từ địa cung xuống, ta đếm được tổng cộng 244 bậc thang. Lúc này ta đang đi lên, ta đã đi được 99 bậc, 100 bậc, 101 bậc...

Ta đang đếm số bậc thang.

Ta tưởng rằng ta sẽ đếm đến 244 thì dừng lại, nhưng ta đã lầm.

Bởi vì khi ta đếm tới 158 thì trước mặt ta xuất hiện cánh cửa thứ hai.

Gió đêm thổi, lá cây phát ra tiếng vang tịch mịch.

Hạ Liên nghĩ, có lẽ bởi hoàn cảnh nơi này quá mức u tĩnh, hoặc gia là bởi ánh trăng đêm nay quá mức ôn nhu cho nên mới khiến người bình thường lạnh lùng lý trí như Hạ Ý cũng trở nên cảm tính rất nhiều.

"Đi nghỉ ngơi sớm đi."

Cuối cùng, hắn không nói thêm những lời khác, hai người cứ thế kết thúc đoạn đối thoại này.

"Vâng, đại ca cũng vậy nhé."

Hạ Liên nói xong thì đứng dậy trước trở lại lều. Hạ Ý đi phía sau nàng nhưng nàng vẫn mãi không quay đầu lại.

Đến nơi, nàng lấy y phục của Hạ Ý đêm hôm trước rồi đưa cho hắn: "Muội không vứt đi, vẫn nên thu lại thì tốt hơn."

"Đêm nay muội cũng có thể trải nó lên."

"Không cần." Nàng nhét y phục vào trong tay hắn: "Buổi tối lạnh, huynh lại bị thương, giữ đi."

Nói xong, nàng đã tự ý đi tới nơi ngủ tối qua nằm xuống, đưa lưng về phía hắn. Chiếu có chút cứng, không có y phục của hắn trải lên cho nên nằm không thoải mái như tối qua. Về phần hắn...

Rõ ràng biết hắn sẽ không mặc lại bộ y phục kia, nhưng nàng vẫn trả lại cho hắn, thật ra là bởi bản thân nàng không muốn giữ lại nữa.

Bên cạnh không có tiếng động gì.

Có chút trầm mặc đè nén, sau đó nàng mới cảm thấy hắn đang xoay người, hình như vứt y phục sang một bên.

Hạ Liên không biết mình đang giận dỗi điều gì, không biết mình đang tránh né điều gì. Hay bởi cảm thấy Hạ Ý sẽ không động tình với bất cứ ai, nhưng hiện tại lại chính tai nghe được trong lòng hắn vẫn luôn tồn tại một "nàng nào đó" rất quan trọng, cho nên mới cảm thấy bất bình sao?

Nàng còn nhớ, Hạ Doanh từng giải thích, tại sao khi nàng vừa tới Hạ Phủ thì tỷ ấy không thích mình.

Trước đây, Hạ Liên vẫn tưởng là Hạ Doanh xem thường thân phận con gái riêng của mình, cho nên mới có thái độ như vậy đối với mình. Nhưng về sau nàng mới biết được, Hạ Doanh chỉ là quen với chuyện tỷ ấy là tiểu công chúa duy nhất trong Hạ Phủ, nên khi trong phủ lại tới một muội muội nữa thì sợ rằng Hạ Liên sẽ cướp đi hết sự cưng chiều của hai ca ca, cho nên mới không vui.

Khi đó nàng còn thấy Hạ Doanh có chút ngây thơ, bởi vì sớm hay muộn thì các ca ca cũng sẽ lấy vợ sinh con, sao có thể ở cùng muội muội cả đời được chứ.

Nhưng bây giờ, Hạ Liên lại nhận thấy trái tim mình đã xảy ra thay đổi. Nàng cảm thấy bây giờ tâm tính của mình cũng chẳng có gì khác với Hạ Doanh khi đó, thậm chí còn vô lý hơn cả tỷ ấy, giống như một cô nương không hiểu chuyện vậy.

Nhất là khi nghe được hắn so sánh nàng với "nàng kia", thì cảm giác chua xót dưới đáy lòng nàng càng thêm mãnh liệt, lại không hiểu tâm trạng này đến từ đâu?

Tâm tư phức tạp từng chút một xông lên đầu, không bỏ được, làm nàng rối trí.

Hạ Liên không biết mình ngủ lúc nào. Đêm qua có mưa, gió đêm này cũng có chút lạnh, nàng bất giác co mình lại.

Khi tỉnh lại, nàng phát hiện không biết lúc nào mà áo khoác của hắn đã đắp trên người mình. Quay đầu nhìn lại, Hạ Ý không ở đây, chắc là đã tới hậu viện với Sóc Dương rồi.

Bàn tay nhỏ nhắn của nàng nắm lấy vạt áo, tựa hồ có chút tham luyến nhiệt độ này.

...

Tiếng huýt sáo vang lên, chỉ trong chốc lát, cái giếng ở hậu viện đã tụ tập một nhóm ám vệ.

"Xuống giếng, xoay chuyển thạch sư, sau đó những mũi tên từ bốn phương tám hướng bắn ra..."

Lúc Sóc Dương bố trí nhiệm vụ cho ám vệ thì Hạ Liên vừa đi tới hậu viện.

Đây là lần đầu tiên nàng chính mắt nhìn thấy ám vệ Hạ Phủ, bọn họ đều mặc hắc y, dáng người cao gầy. Những người này đều là cao thủ đỉnh cấp trong Hạ Phủ, nhưng bình thường không xuất hiện, trừ phi có mệnh lệnh đặc biệt của chủ nhân.

Sau khi ám vệ lĩnh mệnh thì nhảy vào giếng. Không lâu sau, Hạ Liên nghe thấy bên dưới truyền ra âm thanh mơ hồ. Mười ám vệ đồng thời đối phó với mũi tên bay ra tứ phía, đối với bọn họ thì không khó, những ngày thường bọn họ chịu huấn luyện còn nghiêm khắc hơn thế này gấp trăm lần.

Quả nhiên, trong giếng rất nhanh khôi phục lại sự yên tĩnh. Bọn họ đã giải quyết xong một đám mũi tên trong đó.

"Được rồi." Sóc Dương xoay người nói với Hạ Ý: "Đại thiếu gia, chúng ta có nên để họ đi theo không?"

"Không cần, bảo bọn họ lên."

"Vâng."

Ám vệ đi lên hết rồi lui ra, sau đó, ba người lần lượt xuống giếng giống như ngày hôm qua.

Lần này, Hạ Liên không căng thẳng sợ hãi như ngày hôm qua, cũng khá thuận lợi xuống. Cả quá trình đó, sự chú ý của nàng vẫn luôn luôn đặt trên dây thừng, ánh mắt cũng không dám nhìn những hướng khác. Không biết tại sao, nàng tựa hồ cảm thấy, Hạ Ý vẫn luôn nhìn mình xuống.

Khi chạm đất thì nàng lập tức nhìn về phía hắn, nhưng hắn đã dời đi ánh mắt trước cái nhìn của nàng một giây.

Hạ Liên thầm nghĩ, quả nhiên là mình nghĩ nhiều rồi.

"Đại thiếu gia, thạch sư này còn có thể xoay tiếp."

Lúc này, tiếng Sóc Dương truyền tới. Hắn tiếp tục xoay chuyển mình sư tử, sau đó nghe thấy tiếng vang "ầm ầm".

Một cửa đá mở ra, một cầu thang kéo dài xuống phía dưới, đen kịt không thấy đáy.

Sóc Dương kinh ngạc vạn phần: "Hóa ra, trong này còn có một con đường bí mật."



Hạ Ý nghiêng đầu hỏi Hạ Liên: "Muội sợ hãi sao?"

"...Có chút."

Hạ Liên không nói dối, bởi nếu nói tuyệt đối không sợ hãi thì là giả.

"Có ta rồi."

Khi Hạ Ý nói ra ba từ này, Hạ Liên sững sờ một chút.

Tiếp đó, nàng nghe thấy hắn nói với nàng...

"Không cần sợ, ta sẽ luôn luôn đứng sau muội."

Trong giây phút đó, Hạ Liên cảm thấy nhất định mình đã nhìn lầm, bởi khi hắn nói câu này thì dường như nàng nhìn thấy một chút dịu dàng không dễ phát hiện trong mắt hắn.

...

Năm xuân Đinh Dậu, mùng bốn tháng năm.

Ta thấy cánh cửa thứ hai. Cửa đá.

Trên cửa đá điêu khắc đường vân cùng loại với những cột trụ trong địa cung. Ta dùng sức đẩy cửa, nghe thấy âm thanh ma sát có chút chói tai của cửa đá va chạm mặt đất.

Mặc dù rất cố sức nhưng cuối cùng ta cũng đẩy cửa ra được.

Ta đi vào, tuyệt không tưởng được là sẽ trông thấy.

...

Sau hai chữ "trông thấy" là một đám vết bẩn phủ lên chữ cuối cùng trên giấy. Hạ Doanh cố gắng phân biệt xem là chữ gì, là chữ "thiên", chữ "đại" hay là chữ "nhân" nhỉ?

Trông thấy cái gì?

Nàng lật sang trang kế tiếp xem liệu có thể dựa vào đó mà dự đoán được xem là chữ gì không, kết quả lại nhận thấy là trang giấy tiếp theo đã bị xé toang rồi.

Trong một quyển nhật ký, trang giấy bị xé thường là trang giấy ghi lại tin tức quan trọng nhất.

Hạ Doanh lập tức sai người tới Trịnh phủ, nàng muốn hỏi Trịnh Đông Dương về trang giấy bị xé này. Là lúc bọn họ phát hiện thì nó đã bị xé hay do người Trình gia gây nên?

Đầy tớ vội chạy tới Trình phủ. Bên này, Hạ Doanh cũng không nhàn rỗi, tuy thiếu một trang nhưng sau đó vẫn có nội dung.

Nàng bỏ qua phần bị xé mà tiếp tục nhìn xuống, nhưng chỉ nhìn hai dòng thì đã nhận ra là mình nhất định phải tìm lại trang bị mất kia.

Năm xuân Đinh Dậu, mùng bốn tháng năm.

Ta phát hiện một bí mật.

Thật đáng sợ.

Ta đã từng thấy quyển sách kia trong tàng thư các ở kinh thành, khi đó chỉ xem qua nhưng ta có biệt tài nhìn một lần là nhớ nên vẫn nhớ chút nội dung trong sách.

Ta không thể tin được, điều ta từng cho là truyền thuyết, hóa ra lại là thật.

...

Trình phủ.

"Cái gì? Bị Tiểu Bằng cầm đi dán diều rồi hả?"

Trịnh Đông Dương vô cùng tức giận, khó khăn lắm mới có cơ hội lấy lòng Hạ Doanh, kết quả lại bị đệ đệ gấu nhà mình mình phá hỏng.

Chuyện xảy ra là thế này: Trình Tiểu Bằng hẹn cô nương Tôn gia chơi diều với nhau, kết quả diều va vào cây thủng một lỗ, tiểu cô nương vừa khóc thì Trình Tiểu Bằng lập tức mềm lòng, vỗ ngực nói: "Không sao, chúng ta dán lên là được."

Kết quả, không biết hắn lấy được quyển nhật ký này từ nơi nào, đến cùng vẫn chỉ là trẻ con, thấy quyển sổ trông vừa cũ vừa rách thì tưởng rằng giấy nhóm lửa, thế là chẳng thèm nhìn mà xé ngay một trang trong đó để dán vào con diều.

"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh đi mang con diều đó ra đây."

Bọn hạ nhân thấy công tử nhà mình tức giận thì vội tới hậu hoa viên tìm Trình Tiểu Bằng để lấy con diều kia. Quả nhiên, trên con diều có dán một trang giấy có chút ố vàng toàn là chữ.

Trịnh Đông Dương vội bóc ra tờ giấy kia một cách cẩn thận, nhưng tiếc là, dù sao cũng đã bị dính keo lên giấy nên cho dù hắn có cẩn thận cỡ nào thì vẫn có một số chữ bị keo dính thay đổi hoàn toàn không nhận ra được.

Nhưng cũng may, đoạn chữ ở giữa vẫn còn tốt. Trịnh Đông Dương vội sai người mang sang cho Hạ Doanh, đương nhiên, hắn không dám nói cho nàng biết, những chữ thấy không rõ là vì bị đệ đệ cầm đi dán diều...

Hạ Doanh thấy trang giấy bị phá hủy như thế này, mặc dù trong lòng bất đắc dĩ vạn phần nhưng cũng hết cách. Cũng may là, chỗ ở giữa vẫn giữ lại một đoạn nội dung, vẫn có tin tức rất quan trọng trong đó.

Bởi vì nó nhắc tới tên quyển sách mà Khuynh Thành đã nhắc tới.

Năm xuân Đinh Dậu, mùng bốn tháng năm.

... Về sau biến mất biệt tích.

Ta từng thấy ghi chép có liên quan trong một quyển sách, nếu ta nhớ không lầm, quyển sách kia tên là "man hoang ký sự", ta nhớ được đồ đằng của bộ tộc tiền triều này.

Đó là một loại bí thuật, không, là cấm thuật.

...

Những chữ viết đằng sau hoàn toàn không thấy rõ được. Toàn bộ trang giấy, những chữ có thể nhìn được rõ cũng chỉ có đoạn ngắn này.

Nhưng quyển sách này rất quan trọng. Nếu nàng có thể tra được quyển sách này thì có lẽ có thể biết thứ Khuynh Thành nhắc tới là gì.

Ngày tiếp theo, Hạ Doanh chuyên môn đi một chuyến tới tàng thư các, mục tiêu chính là quyển sách "man hoang ký sự" này.

Đây là một quyển sách cổ, còn cũ nát hơn cả quyển nhật ký của Khuynh Thành. Hạ Doanh mượn quyển sách này về, hi vọng những tin tức trong sách này có thể bù lại những phần thiếu sót trong sổ nhật ký của Khuynh Thành.

...

Lạnh quá.

Hạ Liên bất giác run lên, phía dưới này hình như lạnh hơn so với bên trên nhiều.

Bọn họ vẫn liên tục đi dọc theo cầu thang, không biết bao lâu sau, đột nhiên biến thành mặt đất bằng phẳng. Tiếp đó, lại xuất hiện cầu thang đi lên.

"Có lẽ đây cũng chỉ là một đường đi, nối thanh trạch và một kiến trúc khác trên mặt đất.

Suy nghĩ này của Sóc Dương giống y hệt suy nghĩ ban đầu của Khuynh Thành.

Cho đến khi trước mặt bọn họ là một cánh cửa đá.

Sóc Dương dùng sức đẩy cửa, âm thanh ma sát của cửa đá với mặt đất đặc biệt chói tai.

Cửa mở.