Chi Nông Tức Không Chịu Nổi

Chương 11: Tìm đại phu, bốc thuốc




Vương Lam Yên khoa tay múa chân trước mặt chủ tiệm, chậm rãi nói ra điều kiện.

“Những con thú nhồi bông làm ra theo bản vẽ của ta bán được lợi nhuận, ta muốn một phần tiền lãi này. Mấy ngày nay chủ tiệm thu được không ít lợi nhuận đi, cho nên, ta nghĩ một phần tiền lãi này đối với ngươi không tính là lớn đâu?”

Chủ tiệm không nghĩ tới Vương Lam Yên hiểu rõ giá thị trường như vậy, lập tức suy nghĩ, một phần tiền lãi cho nàng cũng được, dù sao vẫn kiếm được rất nhiều tiền.

Hơn nữa, bây giờ, nàng đang kiếm cơm dựa trên Vương Lam Yên, ưu việt dễ như vậy, buông tha mới thật là ngu xuẩn, hiển nhiên, nàng là người thông minh.

Nghĩ thông suốt, chủ tiệm kiên định gật đầu.

“Tốt, hoàn toàn có thể!”

Nghe vậy, Vương Lam Yên ánh mắt sáng lên, Với kết quả này rất vừa lòng.

Hai người đạt được thỏa thuận, nhanh chóng lập khế ước rồi ấn dấu tay vào, mỗi người một cái không được đổi ý.

Đem một trăm bản vẽ đã được chuẩn bị tốt ở nhà lấy ra, Vương Lam Yên đưa cho chủ tiệm, được trả 500 lượng bạc.

Về phần tiền lãi, phải đợi một tháng buôn bán xong cửa hàng tính toán cụ thể mới có thể trả cho Vương Lam Yên được.

Đem bạc cất vào túi nhỏ sau lưng, nàng liền cảm giác được trên lưng thật nặng, trong lòng mừng rỡ như điên.

Vương Lam Yên tạm biệt chủ tiệm đi nhanh đến nơi hẻo lánh không người, xem xét xung quanh, xác nhận an toàn liền lập tức đem bạc thu vào không gian, chỉ giữ lại 5 lượng bạc ở bên người phòng khi có lúc cần dùng.

Đi ra ngõ nhỏ, Vương Lam Yên đi theo hướng chủ tiệm chỉ cho nàng, sau đó tìm được hiệu thuốc mà nàng giới thiệu.

Lúc này, bên trong hiệu thuốc chỉ có một chưởng quầy đang tính sổ cùng một tiểu nhị, không nhìn thấy Ngô đại phu.

Vương Lam Yên nghĩ, không có ý đến rồi lại đi về tay không, liền bước vào.

Tiểu nhị tinh mắt, Vương Lam Yên vừa vào cửa hắn liền thấy, cười hề hề nhìn Vương Lam Yên hỏi.

“Khách nhân, ngài tới khám bệnh hay là mua thuốc?”

Vương Lam Yên nhìn xung quanh, không thấy được Ngô đại phu, hỏi.

“Ta nghe nói nơi này có Ngô đại phu y thuật đặc biệt tốt, nhưng tại sao không thấy người, có phải không hắn ra ngoài khám bệnh rồi?”

Tiểu nhị đối Ngô đại phu rất bội phục, vừa nghe Vương Lam Yên tôn sùng Ngô đại phu, lập tức tự hào nói.

“Đúng rồi, Ngô đại phu ở chỗ chúng ta là đại phu tốt nhất trong thị trấn còn có, Ngô đại phu không có đi ra ngoài đâu, chắc đang ở phía sau viện nghiên cứu dược liệu, ngươi chờ một chút, ta lập tức đi mời Ngô đại phu ra!”

Vương Lam Yên vừa nghe Ngô đại phu không đi ra ngoài, ánh mắt sáng lên, sau đó nghe tiểu nhị nói đi mời hắn, nàng còn có thể nói cái gì nữa, vui mừng hết mức rồi.

Cũng không lâu sau, tiểu nhị dẫn lão đại phu đi ra, không cần đoán cũng biết là Ngô đại phu.

Vương Lam Yên chạy nhanh nghênh đón, lễ phép hỏi.

“Ngài chính là Ngô đại phu đi?”

Ngô đại phu nhìn phụ nhân trước mặt, quan sát sắc mặt của đối phương, nghi hoặc hỏi.

“Vị nương tử này, lão phu thấy ngươi khí sắc thật khoẻ mạnh, không giống như đến khám bệnh, ngươi thay người khác tới tìm ta khám bệnh hả?”

Vương Lam Yên cười, gật đầu.

“Đúng rồi! Ta vì tướng công của ta mà đến, ta muốn mời ngài theo ta một chuyến, khám xem chân tướng công ta có thể chữa khỏi được không!”

Ngô đại phu vừa nghe, gật đầu.

“Thì ra là vậy, tốt, không thành vấn đề. Ngươi chờ một lát, lão phu lấy hòm thuốc rồi sẽ trở lại.”

Trở lại Lăng Gia thôn, Ngô đại phu đi theo Vương Lam Yên tới nhà nàng, thấy được người bệnh —— Lăng Tử Viêm.

Nhìn nam nhân tuấn tú trước mặt, cho dù ở trong hoàn cảnh xấu như vậy cũng không có sa sút tinh thần, Ngô đại phu nghiêm nghị kính phục.

Nam nhân này không đơn giản, tuyệt không phải là vật trong ao!

Vương Lam Yên đi qua giữ chặt tay Lăng Tử Viêm, sợ hắn nổi giận, quay đầu nhìn về Ngô đại phu.

“Ngô đại phu, làm phiền ngươi!”

Quay đầu nói chuyện với Ngô đại phu nên nàng không có chú ý lúc nàng nắm tay hắn, đối phương cũng như vậy nhẹ nhàng cầm tay nàng, như là cầm được trân bảo.

Ngô đại phu bước lên, nhìn chân Lăng Tử Viêm, bắt mạch cho hắn, rồi sau đó thu tay vuốt râu suy nghĩ, như gặp phải tình huống khó khăn.

Lăng Tử Viêm vừa thấy thần thái của Ngô đại phu, trong lòng cũng biết đại khái, nhưng cũng không có chủ động mở miệng hỏi.

Lúc lâu sau, Ngô đại phu lại nhìn chân Lăng Tử Viêm, bắt mạch thêm một lần nữa, sau đó không đợi Vương Lam Yên mở miệng hỏi, liền lắc đầu với Lăng Tử Viêm hỏi.

“Ngươi là trúng độc, độc tố toàn bộ tập trung ở trên đùi, cho nên chân của ngươi mới không thể đi lại như người bình thường được, hơn nữa loại độc này, thứ lỗi cho lão phu kiến thức có hạn, chưa bao giờ nghe thấy, cũng không cách nào, vợ chồng các nguơi chỉ có thể mời cao nhân khác.

Bất quá, tuy rằng không biết loại độc nào, nhưng lão phu nơi này có một phương thuốc trị độc, các ngươi thử cầm dùng cho chân, xem có tác dụng hay không, nhiều hơn thứ lỗi lão phu bất lực, ai!”

Vương Lam Yên vừa nghe là trúng độc, phản ứng đầu tiên chính là không tin, phản ứng thứ hai là nghĩ không ra tại sao Lăng Tử Viêm lại trúng độc.

Dù sao, cho dù người nhà giàu, gia đấu muốn tìm kì độc đến mưu hại đối thủ cũng chưa chắc có được kì độc này a!

Thực sự coi nó là cải trắng, nếu muốn liền có một bó to?

Ân, cũng không đúng!

Ở nơi này cải trắng rất ít nha, cho nên nói tỷ lệ này cũng quá thấp đi.

Hay nói lời khác, tướng công nhà mình có vận khí nha, kì độc này đều có thể gặp phải.

Lúc trước nàng không có hỏi cụ thể, còn tưởng rằng chân Lăng Tử Viêm là do té bị thương hoặc là bị người đâm bị thương, không nghĩ tới dĩ nhiên là bị trúng độc.

Xem ra, tướng công cũng giống như mình là người có bí mật.

Ngô đại phu đang chuẩn bị ngồi vào bàn viết phương thuốc, Lăng Tử Viêm liền lên tiếng.

“Ngô đại phu, ta cũng có một phương thuốc chữa chân, ngươi xem có dùng được không?”

Ngô đại phu vừa nghe đối phương cũng có phương thuốc, nổi lên hứng thú, đi lên xem thử.

Kết quả vừa xem xong liền muốn nhảy dựng lên.

Lăng Tử Viêm đưa phương thuốc này có tác dụng tốt hơn nhiều, hơn nữa dược liệu mỗi loại đều đúng, phân lượng vừa đủ, thiếu một phần hay nhiều thêm một phần liền không có hiệu quả, cho dù không chữa khỏi hẳn, ít nhất có thể cam đoan độc tố sẽ không tiếp tục lan ra nơi khác, thật là một phương thuốc tốt.

Xem ra chính mình đoán không sai, Lăng công tử này không phải là người thường, bằng không, sao lại trúng kì độc rồi có phương thuốc tốt như vậy!

“Lăng công tử, phương thuốc này đối chân của ngươi hiệu quả tốt hơn, lão phu sẽ không bêu xấu.”

Vương Lam Yên vừa nghe lời này, đối với Ngô đại phu nói.

“Chỉ cần có hiệu là tốt rồi, phiền toái đại phu ngài liền bốc thuốc theo phương thuốc này đi!”

Về phần không thể trị tận gốc vấn đề, Vương Lam Yên không quá lo lắng, bởi vì Lăng Tử Viêm trúng độc, linh tuyền có hiệu quá giải độc tốt nhất.

Ngô đại phu gật đầu.

“Vừa vặn, hôm nay lão phu mang theo không ít dược liệu, thuốc cần đều có, lão phu sẽ bốc thuốc cho các ngươi.”

Không bao lâu, Vương Lam Yên liền nhận dược liệu do Ngô đại phu đưa, lúc này nàng nhớ tới nàng còn chưa có hỏi hết bao nhiêu bạc.

“Ngô đại phu, dược liệu này bao nhiêu bạc vậy?”

Chúc các nàng lễ thất tịch vui vẻ:flower2::D5

Có ai như ta không, lễ thất tịch người ta đi chơi còn ta ở nhà ôm máy tính:hixhix::hixhix::hixhix:

Trích Cổ thi thập cửu thủ

迢々牽牛星 皎々河漢女

繊々擢素手 扎々弄機杼

終日不成章 泣涕零如雨

河漢清且浅 相去復幾許

盈々一水間 脈々不得語

Phiên âm

Điều điều Khiên Ngưu tinh, kiểu kiểu Hà Hán nữ.

Tiêm tiêm trạc tổ thủ, trát trát lộng ky trữ.

Chung nhật bất thành chương, khấp thế linh như vũ.

Hà Hán thanh thả thiển, tương khứ phục ki hứa?

Doanh doanh nhất thủy gian, mạch mạch bất đắc ngữ.”

Dịch thơ

Xa xa kìa sao Ngưu, sáng sáng Ngân Hà nữ.

Nhỏ nhỏ tay trắng ngần, rì rào khung cửi gỗ.

Trọn ngày không thành lời, khóc nghẹn lệ như mưa.

Ngân Hà xanh lại nông, ngăn trở xa thế hử?

Nhởn nhơ một dòng nước, cách biệt không ra lời.