Chí Tôn Đào Phi

Quyển 1 - Chương 25: Ngày giỗ




Bên trong Hoàng Lăng, Thương Diễm Túc nhẹ vỗ về quan tài Lưu hoàng hậu, động tác mềm nhẹ, mang theo lưu luyến không dứt, đem mặt áp lên phía trên quan tài, nhẹ giọng nói: “Mẫu hậu, nhi thần đến thăm người”

.Lãnh Thanh Nghiên im lặng đứng bên cạnh, cho tới bây giờ cũng chưa có nhìn thấy Thương Diễm Túc lộ ra biểu tình vừa ôn nhu lại vừa đau thương như vậy, trong giọng nói hắn cũng lộ ra tưởng niệm sâu sắc.

Đưa mắt nhìn về phía chiếc quan tài được khắc họa hình phượng hoàng, nằm bên trong này, là mẫu thân của hắn sao?Nghe nói Lưu hoàng hậu dịu dàng hiền thục, hình như cũng chưa bao giờ gây khó dễ cho người nào, cho dù là đối mặt với phi tử của Thương Lang Hoàng, cũng đều dùng dáng vẻ ôn hòa, nhưng với một vị nữ tử ôn nhu như vậy, mà ngay cả Thương Lang Hoàng cũng phải nể nàng ba phần, bên trong hậu cung lại cũng không có bất kì vị phi tử nào đủ can đảm bất kính với nàng.Không chỉ có hậu cung, ngay cả quan viên trong triều, đối với vị hoàng hậu nương nương này càng thêm kính trọng, thậm chí có không ít đại thần còn mang ơn bà.

Bà có mưu trí hơn người, từng nhất kế đánh lui kẻ địch ba trăm dặm, không đả thương thủ lĩnh của kẻ địch, cũng là người mà tướng sĩ trong quân đều kính trọng, chân chính là phượng nghi thiên hạ.Nhưng mà, một vị hoàng hậu nương nương như vậy vào mười năm trước lâm phải bệnh nặng, không chữa trị được mà mất.“Nghiên nhi”

.Đang trầm tư Lãnh Thanh Nghiên bị tiếng nói của Thương Diễm Túc khiến cho giật mình tỉnh lại, đưa mắt nhìn về phía hắn, lại thấy hắn đang quỳ gối trước quan tài, ánh mắt cũng đang nhìn nàng, đưa một bàn tay hướng ra phía nàng, nói: “Nghiên nhi, lại đây, đến trước mẫu hậu dập đầu vài cái”

.Sửng sốt một chút, Lãnh Thanh Nghiên đi đến bên cạnh hắn quỳ xuống, sau đó cung kính hướng tới Lưu hoàng hậu dập đầu ba cái, đơn giản là vì nàng quả là một vị hoàng hậu đáng tôn kính.Thương Diễm Túc nhẹ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, tay kia thì cũng đang đặt ở phía trên quan tài, nhẹ giọng nói: “Mẫu hậu, đây là con dâu người, Lãnh Thanh Nghiên.

Thực xin lỗi, mãi cho đến hôm nay mới mang nàng tới gặp người”

.Lãnh Thanh Nghiên chỉ im lặng quỳ bên cạnh, nhìn quan tài trước mắt, lại quay lại nhìn Thương Diễm Túc hình như có điểm gì không đúng, trong mắt hiện lên cái gì.

Vì sao hôm nay lại muốn mang nàng tới gặp mẫu hậu hắn chứ?Thương Diễm Túc tay nắm chặt thêm một chút, tầm mắt tuy rằng vẫn không có nhìn nàng, nhưng lại nói với nàng: “Hôm nay, chính là ngày giỗ mẫu hậu”

.Nghe vậy, Lãnh Thanh Nghiên cả người chấn động, vẻ mặt không dám tin nhìn Thương Diễm Túc, mà sau khi nói ra những lời này, biểu tình trên mặt hắn vẫn đạm mạc như cũ, lại đột nhiên có cảm giác một loại đằng đằng sát khí.

Ngày giỗ? Ngày sinh của Thương Lang Hoàng lại chính là ngày giỗ của Lưu hoàng hậu!Chẳng lẽ, mười năm trước đã xảy ra một số chuyện mà người ngoài không hề hay biết? Lưu hoàng hậu bà, không là vì sinh bệnh không chữa trị được mà chết?“Thương Diễm Túc”

Giờ phút này, Lãnh Thanh Nghiên cũng không thể nói rõ trong lòng nàng rốt cuộc là có loại cảm giác gì, chỉ là cảm giác, Thương Diễm Túc giống như so với lúc trước có điểm khác biệt.Thương Diễm Túc nắm chặt tay lại, nhẹ giọng nói: “Nghiên nhi, gọi ta Túc”

.“Không!”

“Vậy gọi tướng công”

.“Ta từ chối!”

“Chẳng lẽ đây là thái độ của nàng trước mặt mẹ chồng đối với tướng công hay sao?”

“Lạc Vương gia, ngài thật là mau quên đi, ta căn bản không phải là Vương phi của ngài, chỉ là một người thế thân mà thôi!”

Đợi đến lúc thời cơ chín mùi, nàng sẽ không chút do dự mà tính kế rời đi, mới không cần tiếp tục làm Vương phi thế thân này!Thương Diễm Túc càng nắm chặt tay, nói: “Mẫu hậu biết, nàng không phải thế thân”

.“Có ý gì?”

Mà đúng lúc này, từ phía ngoài lăng truyền đến một loạt tiếng bước chân, còn mơ hồ có tiếng nói chuyện, Lãnh Thanh Nghiên không khỏi đem tầm mắt chuyển về phía cửa, Thương Diễm Túc vẫn lẳng lặng nhìn quan tài mẫu hậu trước mặt.

Từ cửa vào xuất hiện ba bóng người, trong đó có hai người Lãnh Thanh Nghiên đã biết, Thương Diễm Hách cùng Thương Diễm Trạch, mà đi ở giữa hai bọn họ là một nam tử trung niên khoảng bốn mươi tuổi, cằm ngay ngắn, ánh mắt trong sáng, mày kiếm nghiêng nghiêng, cả người tản ra khí chất cao quý, vừa thấy đã nhận ra là người có địa vị hơn người.

Thời điểm cả ba người thấy hai người Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên, đều là sửng sốt một chút, nam tử trung niên khẽ thở dài, chậm dãi đi đến bên cạnh Thương Diễm Túc, vỗ nhẹ lên vai hắn, nói: “Túc nhi, năm nay, con vẫn tới sớm như vậy “.Nói xong ông đưa mắt nhìn về phía Lãnh Thanh Nghiên, trong mắt hiện lên cái gì đó, nhưng cũng không có nói điều gì, chỉ hướng về phía quan tài của Lưu hoàng hậu khom người thi lễ, nói: “Hoàng tẩu, tiểu đệ tới thăm người.

Lại là một năm đi qua, không biết ở thế giới bên kia, người có khỏe mạnh hay không”

.Người này đúng là đệ đệ của Thương Lang Hoàng, đương kim cửu Vương gia, Thương Úc Khâm.Thương Diễm Hách đã đi tới, đến bên cạnh Thương Diễm Túc quỳ xuống, dùng sức dập đầu ba cái, vẻ vui đùa trên mặt đã sớm biến mất, trên mặt tràn đầy tưởng niệm còn có nhàn nhạt ưu thương, nói: “Mẫu hậu, nhi thần tới thăm người”

.Thương Diễm Trạch ở bên cạnh Thương Diễm Hách qùy xuống, cũng dập đầu với Lưu hoàng hậu, có điều hắn cũng chỉ trầm mặc cái gì cũng không có nói, nhưng lại ngẩng đầu liếc nhìn phụ thân ở bên cạnh, sau đó vẻ mặt lo lắng nhìn hai huynh đệ Thương Diễm Túc.Thương Diễm Túc cùng Thương Diễm Hách hai người một tả một hữu dán tại bên cạnh quan tài, như hai tiểu hài tử gắt gao rúc vào trong lòng mẫu thân, Lãnh Thanh Nghiên cùng cửu Vương gia còn có Thương Diễm Trạch im lặng đứng ở bên cạnh.Chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của Thương Diễm Túc, không biết vì sao, bộ dáng hiện tại của bọn họ khiến nàng nhớ về kiếp trước của mình, khi mà ba mẹ mất, nàng cùng đệ đệ cũng là bộ dạng giống như vậy ngồi ôm hũ tro cốt an ủi nhau, ngơ ngác ngồi mấy ngày.Tâm không khỏi nhẹ run run, tầm mắt cũng trở nên có chút mơ hồ.“Chúng ta đi ra ngoài trước đi, không cần ở lại gây trở ngại cho hai huynh đệ bọn họ”

Cửu Vương gia đè thấp thanh âm, thở dài nói.

Khẽ gật đầu lên tiếng, “Dạ”

Ra khỏi lăng mộ của Lưu hoàng hậu, cửu Vương gia quay đầu nhìn Lãnh Thanh Nghiên cười nói: “Thật không ngờ rằng Túc nhi lại mang ngươi đến bái tế mẫu hậu hắn”

.Sửng sốt, ngẩng đầu nhìn, thấy vẻ mặt nói cười của ông, nàng khó hiểu hỏi: “Không biết lời của Cửu hoàng thúc là có ý gì?”

Thương Diễm Trạch đứng ở bên cạnh, đạm cười nói: “Bởi vì hoàng hậu nương nương chính là người mà thất ca yêu thương nhất, thất ca từng nói qua, trừ phi là thê tử mà huynh ấy chấp nhận, nếu không, huynh ấy sẽ không mang một nữ tử nào đến bái tế hoàng hậu nương nương”

.Lãnh Thanh Nghiên vẻ mặt sợ sệt, trong lòng trước tiên nghĩ đến là, hắn làm như vậy, khả năng chính là cố ý biểu hiện ra ngoài, dùng để đánh lừa Mộc gia thôi.

Khi đang nghĩ đến như vậy, trước mắt không khỏi hiện ra vẻ mặt Thương Diễm Túc tràn ngập ưu thương cùng tưởng niệm, hắn thật sự rất yêu mẫu thân hắn.Cửu Vương gia nheo mắt nhìn, đối với phản ứng này của Lãnh Thanh Nghiên rất là để ý, quay đầu lại nhìn vào cửa Hoàng Lăng liếc một cái, đáy mắt cất dấu nghi hoặc.Nghe nói Mộc gia mấy ngày gần đây phái người đi khắp nơi tìm người, căn cứ theo tin mà ông biết được, hình như đó là người mà hoàng huynh tứ hôn cho Túc nhi đại tiểu thư Mộc gia – Mộc Thiên Dao đã cùng người khác bỏ trốn.

Vậy người trước mặt này là ai? Là tin tức sai hay Mộc gia tìm một nữ tử khác đến thay thế? Chuyện này, Túc nhi có biết hay không?Mặc kệ thế nào, xem ra ông vẫn cần phải nói chuyện rõ với Túc nhi.“Cửu hoàng thúc,Cửu hoàng thúc?”

“Hả? Chuyện gì?”

“Cửu hoàng thúc ngài không có chuyện gì chứ?”

“Ừm, không có việc gì, chính là đột nhiên nhớ tới một vài chuyện thôi.

Nghe nói con trưởng Mộc gia Mộc Ngâm Kiếm mấy ngày trước bị người ta sát hại, không biết cháu dâu đối với chuyện này có suy nghĩ gì không?”

Thoáng cúi đầu xuống, cửu Vương gia đột nhiên hỏi vấn đề này, làm cho nàng có chút kinh hãi, nhưng nàng rất nhanh liền tỏ ra ưu thương nói: “Cháu vẫn chưa về nhà, cũng không biết tình huống cụ thể là như thế nào”

.“Còn chưa về nhà?”

“Dạ, Vương gia không cho”

Trong mắt cửu Vương gia chợt lóe tinh quang, hắn đã cố ý tản mát ra khí thế nhưng Lãnh Thanh Nghiên lại vẫn như cũ, còn có câu nói vừa rồi của nàng.

Túc nhi không cho nàng quay về Mộc gia? Đây là chuyện gì xảy ra? Mà ngay lúc đó ở phía sau, đột nhiên từ bên trong Hoàng Lăng vọng ra một tiếng nổ lớn: “Oanh!”

dường như khắp mọi nơi đều vì tiếng nổ này mà rung động, ba người đứng ngoài đồng loạt thay đổi sắc mặt, đứng cách cửa vào gần nhất Thương Diễm Trạch trực tiếp chạy vào.“Thất ca, Cửu ca, đã xảy ra chuyện gì?”